- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
- Chương 46: Cha nuôi kim chủ nhẹ chút đi (4)
Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
Chương 46: Cha nuôi kim chủ nhẹ chút đi (4)
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Tiêu Tê uống xong thuốc đau dạ dày thì đã sớm đi ngủ. Anh cả trí não Anne tự động bật chế độ không làm phiền. Chỉ có cha nuôi không yên tâm là không dám ngủ, sợ tiểu kiều thê bị sốt nên nằm yên bên cạnh cậu chơi game.
Đăng nhập vào [Ngân Hà Vinh Quang], tùy tiện làm một số nhiệm vụ, lại đi vào phó bản, cuối cùng thì đến lúc sân đấu mở nên hắn liền nhảy vào sân đấu. Mới vừa vào đã bị Ma Vương đang live stream phát hiện.
[Art: Lão đại, khó có được cơ hội nhìn thấy anh. Cầu mang theo tôi với, hai chúng ta đi kiếm ai đấu đi.]
Tài khoản closed beta của cơ giáp màu hoàng kim “Nguyên Soái Đế Quốc” đã bị Trương Thần Phi đổi thành “Phi ca”, đổi một thân cơ giáp màu đen tuyền, càng phù hợp với khí thế của xã hội đen hơn. Sau khi Ma Vương bị ngược một thời gian thì thêm Trương Thần Phi vào danh sách bạn tốt, cho nên đổi tên thế nào cũng bị nhận ra.
Fan đang xem live stream thấy Trương Thần Phi bước vào, lập tức kích động.
[Oa, ba ba Thần Phi, đúng là khó gặp nha!]
[Ha ha ha ha, A Thần a, anh cũng đang mãn cấp mà, còn cầu mang theo làm cái lông gì.]
[Trò chơi mới mở không lâu, ngoại trừ streamer mỗi ngày online hơn mười tiếng thì chẳng có mấy người mãn cấp cả, hai người phối hợp thi đấu đúng là rất cần nha ba ba Thần Phi!]
Trương Thần Phi cũng chẳng để ý lắm đồng ý, dù sao cũng là để gϊếŧ thời gian, đánh cái gì cũng được.
Vì thế, hai người liền bước vào một sân đấu chờ phối hợp, không bao lâu sau thì có hai người khác cũng đến. Hiện tại, cấp cao nhất của trò chơi là cấp 50, đối diện một người là cấp 49 còn người kia là 48, lúc thấy hai người đều mãn cấp đứng đối diện thì bị doạ hú hồn.
[Trương Thần Phi là ba tui (cấp 49): Trời ơi, hai người max level, chạy thôi.]
Thấy tên trên mạng của đối phương, ba ba kim chủ có chút khổ não, sao nhiều người muốn làm con nuôi của hắn vậy?
[Phi ca (cấp 50): Vì sao cậu lại muốn làm con tôi?]
[Trương Thần Phi là ba tui (cấp 49): Mẹ nó! Tên này dám sỉ nhục tôi, anh em, đánh hắn!]
Vì thế, hai người vốn tính chạy lại quyết định ở lại đánh người. Live stream vốn đang hot lập tức bùng nổ.
[Con trai, đây đúng là ba ba Thần Phi nha!]
[Con trai giả gặp ba thật, đúng là có thể leo lên trang đầu báo!]
Trong thời gian ngắn mà có thể leo lên được đến cấp cao như thế thì bản thân cũng là người chơi giỏi. Hai người phối hợp rất ăn ý, một đánh từ xa, một cận chiến. Ma Vương vừa khống chế cơ giáp tránh đạn vừa nói.
“Lão đại, tôi cận chiến, anh ở xa nã pháo bọn họ, OK không?”
[OK.] Trương Thần Phi type trả lời.
Cơ giáp lớn màu đen nhảy đến chỗ xa xa, nhìn Art đang tiên phong tiến lên, liền cúi đầu kiểm tra trang bị của mình, chọn một cây pháo lớn nhất, vác lên vai. Đúng lúc này, có điện thoại đến.
Là Lý Anh Tuấn gọi tới, hơi nhíu mày. Quay đầu liếc mắt nhìn cậu nhóc đang ngủ say kia, xỏ dép vào bước ra ban công.
“Là tôi, Anh Tuấn đây. Hồi nãy tôi gọi cho Tiêu Tê không được nên mới quấy rầy, cậu ấy ngủ rồi à?”
Nghe nói như thế, Trương Thần Phi có chút mất hứng: “Cậu gọi cho em ấy làm gì?”
“À, khu vui chơi đã xây xong rồi, hôm nay cũng đã xong hết mọi công việc bật thiết bị lên chạy thử, ngày mai hai người mời bạn đến chơi đi. Nếu hai người rảnh cũng đến chơi cho vui.” Khu vui chơi đã xây xong, giống y như mới xây xong nhà mới, muốn mời bạn bè đến “làm ấm nhà”.
“Khu vui chơi?”
“Đúng thế, chính là hạng mục chọn vị trí người đại diện phát ngôn lần trước tôi nói với Tiêu Tê đó.” Lý Anh Tuấn nhắc lại. Hắn vẫn không thể nào từ bỏ ý niệm trong đầu là mời Ma Vương đến làm đại diện phát ngôn được, nghĩ đến nếu mai Tiêu Tê chơi vui thì sẽ nói lại chuyện này.
Đại diện phát ngôn…
Một lời đánh thức người trong mộng, kim chủ đại nhân trầm mê trong mỹ sắc lúc này mới nhớ đến, mình nên tranh thủ tài nguyên vòng giải trí cho tiểu kiều thê mới đúng: “Được, tôi sẽ dẫn em ấy đến.”
Một lần nữa quay về phòng, nhận ra Tiêu Tê ngủ không yên lắm, chắc là do dạ dày vẫn còn chút khó chịu. Trương Thần Phi tắt trí não, ôm tiểu kiều thê vào lòng, bàn tay to chui vào áo ngủ xoa bụng cho cậu.
Được ông xã ôm, Tiêu Tê đúng thật là có thể ngủ yên hơn. Kim chủ đại nhân khẽ thở dài, vật nhỏ yếu ớt như thế, nếu như không có mình thì làm sao sống được đây. Ôm tiểu kiều thê cọ cọ, ngủ. Trước khi ngủ còn tự hỏi một lát, hình như mình quên mất chuyện gì hay sao đó. Thôi kệ đi.
Trên sân đấu, Art bị quên mất đã bị ngược đến hết máu, hai đánh một đúng là quá thảm, toàn bộ đều phải dựa vào tốc độ của bàn tay nhà vô địch thế giới để chống đỡ: “Lão đại, anh đi đâu rồi? A a a, sắp chết rồi!”
[Trương Thần Phi là ba tui (cấp 49): Anh em, tôi thấy anh cốt cách thanh kỳ, nghề nghiệp là gì vậy?]
[Art (nặc danh, cấp 50): Không, tôi chỉ là một kim thổ hào thôi]. Để bảo vệ tôn nghiêm của nhà vô địch thế giới, Ma Vương kiên trì đánh hết trận này, cuối cùng bị đánh chết.
Trò chơi kết thúc, Ma Vương kêu than trên live stream, nhưng mà fan tuyệt không yêu thương hắn.
[Ha ha ha ha, sự thật chứng minh, không có chuyện gì thì đừng nghĩ đến ôm đùi, cái này phải dựa vào thực lực nha, người trẻ tuổi!]
[Người trẻ tuổi, cậu không hiểu sức mạnh là cái gì đâu!]
[Ma Vương đừng khóc, đứng lên nào.]
Đột nhiên nhận được thông báo từ hệ thống.
[Lập trình viên Cát Cách: Căn cứ vào ghi chép trong trò chơi, chắc là tổng tài đi nghe điện thoại rồi. Đừng đau lòng, chút nữa tôi làm cho cậu một bản báo cáo gửi lên trên, xem như cậu bị tai nạn lao động.]
Ma Vương: “…”
Cát Cách, anh đi làm mà dám lên xem live stream, không sợ bị người khác viết báo cáo nộp lên trên trừ hết tiền chuyên cần sao?
Ma Vương bị tai nạn lao động, chờ cả một đêm cũng không thấy tổng tài đăng nhập thêm một lần nào. Đến hôm sau còn bị BOSS chân chính —— Tiêu Tê, gọi đi làm. Biết được sẽ đến khu vui chơi, Tiêu Tê liền gọi điện thoại hỏi Ma Vương xem hắn có thích vị trí đại diện phát ngôn này không.
Chủ đề của khu vui chơi này là “Mối tình đầu màu hường phấn”, đây là hạng mục trò chơi nhằm vào thanh thiếu niên và người trưởng thành. Nhìn từ xa là có thể thấy được một cái bánh xe màu hồng cao chọc trời, đúng là ngập tràn mùi mối tình đầu.
Tiêu Tê mới vừa xuống xe liền bị một đám người cầm trong tay thiết bị chuyên môn bao vây, có thợ trang điểm, có nhà tạo mẫu tóc, có người phụ trách ánh sáng, còn có cả người chụp hình, vân vân và mây mây.
“Gì vậy?” Tiêu Tê hơi nhíu mày, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
“Đến chụp ảnh cho em, hạng mục người đại diện phát ngôn cho khu vui chơi này, tôi nhất định sẽ tranh thủ được cho em.” Kim chủ đại nhân tự kiêu cười.
“Đại diện phát ngôn…” Gân xanh trên trán Tiêu Tê đập thình thịch, đúng lúc nói thợ trang điểm đừng đến gần. Ngay lúc đó chụp Ma Vương còn chưa tỉnh ngủ đang đến chào hỏi cậu, ném hắn cho thợ trang điểm. “Mọi người chỉnh trang lại cho cậu ấy, đừng để người ta chụp mấy tấm không ra gì.”
Cuối cùng, Tiêu Tê hứng thú kéo theo một thợ chụp hình đi vào, chụp một tấm ảnh chung cho các tổng tài.
Khu vui chơi chủ đề, chỗ nào cũng tràn mùi “Mối tình đầu”, ghế công viên được đặt ngay dưới các bóng râm lớn, còn có nơi phỏng lại phòng học, còn có cả bảng đen nữa. Nơi nào cũng có màu hồng, trong không khí tràn ngập mùi vị ngọt ngào ngây ngất.
Đây là một hạng mục xây dựng lớn, có chỗ dành cho FA và chỗ đành cho tình nhân. Những người bạn của Lý Anh Tuấn có người là bạn làm ăn, có cả có phú nhị đại.
Có vài tên công tử ăn chơi trực tiếp mang theo mấy người mẫu trẻ, tiểu minh tinh đến, đi vào những nơi dành cho tình nhân chơi đến bất diệc nhạc hồ. Còn người không mang theo thì gọi anh em vào góp cho đủ số.
Tiêu Tê không thích theo mấy người đó náo nhiệt, kéo Trương Thần Phi đi khắp nơi. Lại nói tiếp, hai người bọn họ chưa từng cùng nhau đến khu vui chơi bao giờ. Bởi vì lúc hai người hẹn hò thì cũng đã thành thục hết rồi, lý trí, có nguyên tắc kiềm chế này nọ, cho dù đi hẹn hò cũng chỉ đến những nơi đẳng cấp, nơi thuận tiện để nói chuyện với nhau.
Nhét một đồng tiền xu vào máy, có một cục tròn tròn gì đó lăn ra, mở ra thì có một tờ giấy nhỏ trong đó.
[Hôm nay, bạn sẽ gặp được một người định mệnh mua kẹo bông màu hồng cho bạn.]
Ngẩng đầu, có một cây kẹo bông màu hồng đưa đến trước mặt, Tiêu Tê có chút ngạc nhiên: “Đây là chiến lược marketing gì sao?”
Trương Thần Phi chớp mắt mấy cái. Vừa nãy có chỗ bán kẹo bông nói là có thể mua để lấy lòng người dễ nhìn đang cầm trái banh nhỏ trong tay. Suy nghĩ kỹ một chút, lúc bé mỗi lần đi chơi, mẹ cũng hay mua kẹo bông cho hắn, đúng là có thể dỗ con nít vui vẻ, liền mua một cái. Còn khen người bán kia một câu: “Sao cậu biết tôi với em ấy là quan hệ đó?”
Người bình thường không thể nào đoán được thân phận cha nuôi của hắn.
Người bán kẹo bông cho hắn một ánh mắt hiểu ngầm trong lòng.
“Người bán nói mua cái này cho con trai.” Trương Thần Phi chỉ chỉ người bán kẹo bông ngơ ngáo.
Tiêu Tê trừng mắt qua hướng người bán kẹo bông.
“Ai nha, không, không phải…” Người bán đường lắc tay như hai cái cần gạt nước.
Tuy là tức giận nhưng Tiêu Tê vẫn không nỡ ném kẹo bông đi.
“Em nếm thử xem, đến đây chơi thì cũng nên thử ăn kẹo bông.” Trương Thần Phi há miệng cắn một miếng, từng chút từng chút cắn gần hết.
Tiêu Tê thấy hắn ăn, mình cũng lại gần cắn một miếng, ngọt có chút ngấy nhưng không khó ăn lắm.
“A, ngựa gỗ!” Trương Thần Phi thấy ngựa gỗ xoay tròn, kéo Tiêu Tê chạy đến, “Cái này chơi vui lắm, em đến đây, để cho thợ chụp ảnh chụp cho một tấm.”
Ngựa gỗ được thiết kế cho người trưởng thành, có loại một người ngồi, hoặc có loại hai người, lớn hơn so với ngựa gỗ trong mấy khu vui chơi bình thường.
“Em không muốn.” Tiêu Tê nhíu mày, cái này quá ấu trĩ rồi.
“Không muốn cũng phải lên!” Cha nuôi kim chủ cứng rắn vô cùng, ôm tiểu kiều thê ngồi lên ngựa gỗ, mình cũng ngồi lên theo, giam cầm người trong lòng, “Đây chính là tài nguyên tốt, em phải nắm chắc.”
Ngựa gỗ bắt đầu chuyển động, chậm rãi xoay tròn, còn kèm theo một khúc nhạc:
Maybe you’re the life of me
When you talk to me it strikes me
Won’t somebody help me?
Cause I don’t feel too strong
(1).
(1) Best of Me – Daniel Powter.
Tiêu Tê chưa từng ngồi ngựa gỗ xoay tròn nắm chặt cột gỗ, mờ mịt được ngựa gỗ xoay tròn. Thú một sừng có cánh nhấp nhô trên dưới, cảm giác mới mẻ kỳ lạ, khiến cho cậu nhịn không được bật cười.
Trương Thần Phi ngồi ở phía sau cậu, nhìn tiểu kiều thê vui vẻ, mình cũng cười theo.
Thợ chụp ảnh chụp một màn này lại. Lý Anh Tuấn nhảy vào giúp vui: “Tấm này đẹp, mai hai người đăng lên mạng để quảng cáo cho tôi đi.”
Thứ hai đi làm, Tiêu Tê mới vừa bước vào cửa liền nhận được điện thoại của người quản lý bộ phận tuyên truyền của Thạch Phi.
“Tiêu tổng, làm sao đây? Tổng tài bảo tôi đăng tấm này lên trang xã hội của Thạch Phi, nói ngài nhận quảng cáo này đi.” Tài khoản của công ty Thạch Phi tự nhiên lại đăng tấm ảnh tú ân ái này.
Ảnh chụp được gửi đến, Tiêu Tê tập trung nhìn vào, đây chính là tấm chụp lúc ngồi ngựa gỗ. Cậu nhìn về phía trước, còn Trương Thần Phi nhìn cậu, góc chụp đúng là không tệ, ngập tràn phấn hồng bay bay. Nếu như tấm này được đăng lên tài khoản cá nhân của Trương Thần Phi thì không sao, nhưng đăng lên tài khoản công ty thì hơi xấu hổ.
Tiêu Tê đỡ trán, chuyện này hôm qua Trương Thần Phi đã đồng ý với Lý Anh Tuấn, không thể nào không đăng được. Nói với bộ phận tuyên truyền tìm một lý do giải thích khác, đây đúng là một tấm hình quảng cáo vừa nhìn đã mất mặt mà.
Vì thế, nửa tiếng sau, trên trang xã hội, tài khoản chính thức của Thạch Phi Khoa Kỹ đăng một status.
[Thạch Phi Khoa Kỹ: @Khu vui chơi chủ đề mối tình đầu màu hường phấn, nhóm tổng tài đến chơi ai cũng nói là vui!]
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Địch Áo Tiên Sinh (Dior Tiên Sinh)
- Chương 46: Cha nuôi kim chủ nhẹ chút đi (4)