Về mối quan hệ chị em tố liệu(*) giữa Phương Doanh và Đại Hoàng Qua, lời nói dối lớn nhất của Phương Doanh với cô là cậu tên Phương Hoài.
(*塑料姐妹花: Ý chỉ mối quan hệ như nhựa, rất giả nhưng mãi không héo tàn.)Phương Doanh sẽ mãi không thể chủ động vạch trần được, cho nên vẫn cứ mang lòng áy náy với Đại Hoàng Qua, nhưng thật ra Đại Hoàng Qua cũng có chuyện gạt cậu, tuy rằng đó cũng không tính là một chuyện lớn gì.
Rất lâu trước đây, cậu đã từng hỏi Đại Hoàng Qua:
Tôi vẫn không nghĩ ra nổi, tại sao cô lại đột ngột leo tường vậy?Khi ấy Đại Hoàng Qua đã trả lời cậu rằng:
Một cô gái theo đuổi ngôi sao rồi leo tường cần có lý do à?Chuyện một cô gái theo đuổi ngôi sao rồi leo tường quả thật không cần bất kỳ lý do nào cả, nhưng việc leo sang tường nhà hàng xóm không lý do như vậy thì đúng là không hiểu được.
Phương Doanh không hỏi lại nữa, Đại Hoàng Qua cũng không hề kể cho cậu biết rằng, đằng sau tấm ảnh “Lạc Tông” mà cậu gửi cho cô có một đoạn chữ.
Từ Khâu Lạc chưa từng đưa ảnh chụp chung cho Phương Doanh, cho nên tấm ảnh mà cậu gửi cho Đại Hoàng Qua là tự cậu tìm ra từ dưới đáy hộp của mình. Tấm ảnh đã được chụp cách đây mấy năm, là vào cái khi cậu hãy còn đóng vai phụ trong bộ phim Hứa Tông đóng vai chính nọ, mặt dày nhờ nhân viên công tác chụp giúp.
Sau khi chụp xong thì đưa đi tráng ảnh, kể từ đó cậu vẫn cất giữ nó rất kỹ, mãi đến nhiều năm sau mới gửi cho Đại Hoàng Qua.
Lúc gửi đi cậu không lật tấm hình ra phía sau để xem. Chuyện đã xảy ra nhiều năm đến vậy nên cậu cũng đã sớm quên rằng, vào cái thuở mới mười mấy tuổi đầu, mình đã từng ghi một hàng chữ rất đỗi ngây thơ ở đó.
Sau khi Đại Hoàng Qua nhận được tấm ảnh ấy thì trông thấy, đó là một hàng chữ xinh đẹp như chữ con gái vậy:
Rốt cuộc hôm nay cũng thấy anh Lạc tận mắt luôn á, là lần đầu tiên sau ba năm làm fan anh ấy, mình mới gặp được anh! Anh ấy đến thăm ban anh Tông, người thật cao ghê! Rất rất nhiều người thích anh ấy, quây thành một vòng quanh anh ấy, mình còn chẳng cần nhón chân lên cũng đã thấy rồi ha ha ha!! Tiểu Nặc Phi bảo mình cứ nói chuyện đi, nhưng mình không dám. Phương Doanh của bây giờ vẫn là một fan nhát gan lắm, đợi hai năm nữa đi, hai năm tới mình nhất định sẽ vô cùng vô cùng cố gắng, đến khi nào nhân viên công tác không gọi mình là “Vai phụ” nữa mà gọi là “Phương Doanh” thì chắc chắn mình sẽ nói với anh Lạc rằng: Chào anh, em tên là Phương Doanh, em đã thích anh năm năm rồi.
Trên phần đề chữ không có thời gian, chỉ có hai dòng chữ nho nhỏ, là một chữ ký phong cách nghệ thuật vẫn chưa thành thạo lắm.
Mà đến bây giờ, chữ ký ấy đã được ký lên posters của bao người.
Thật ra đây chỉ là những hàng chữ rất đỗi ngây thơ như nhật ký của học sinh tiểu học vậy thôi, nhưng Đại Hoàng Qua lại im lặng đọc nó rất lâu. Sau khi đọc xong, cô hơi ngạc nhiên bởi hai chữ “Phương Doanh” ở phần đề chữ. Đến khi cô không để ý đến hai chữ đó nữa, bao nhiêu sự ngạc nhiên bỗng biến thành một loại thấu hiểu không tên.
Cô không hề nghi ngờ về tính chân thực của đoạn “nhật ký” này, bởi vì cô hãy còn nhớ như in, rằng lúc chính cô gặp Từ Khâu Lạc lần đầu tiên cũng là như vậy.
Từ Khâu Lạc bước ra khỏi sân bay, bị fans vây quanh, vóc dáng cô quá nhỏ nên không chen vào được, chỉ đành kiễng chân lên để nhìn. Vì mười phút ấy mà cô đã đợi ba tiếng ở sân bay, nhưng chỉ khi Từ Khâu Lạc được che chở bởi người đại diện rồi đi ngang qua cô, cô mới trông thấy gương mặt của Từ Khâu Lạc.
Vậy mà chỉ một cái nhìn ấy thôi, Đại Hoàng Qua vẫn kích động không chịu nổi.
Sau khi về nhà, cô đã viết một đoạn vô nghĩa rất dài trong quyển nhật ký, so với đoạn Phương Doanh viết sau tấm ảnh chụp chung ấy thì xàm hơn, thậm chí đến đoạn cuối, cô còn viết theo kiểu kết bài siêu chuẩn trong nhật ký của học sinh tiểu học:
Được trông thấy Lạc Lạc, thật sự hôm nay là một ngày rất vui!Không một ai biết rằng, cô đã thật sự rất vui.
Cũng giống việc trừ cô ra thì không một ai biết rằng Phương Doanh của năm ấy cũng đã thật sự rất vui như vậy.
Rất nhiều người đã từng nói rằng, theo đuổi thần tượng là một kiểu thích thầm rất đỗi long trọng, nhưng Đại Hoàng Qua lại không cho là như vậy. Thích thầm người không phải nhân vật của công chúng như đàn anh cũng vậy, mà thích thầm một sao lớn như Từ Khâu Lạc cũng thế, trong mắt cô, đó đều là một loại thích rất đỗi bình thường. Khi loại thích ấy được cô viết vào trong quyển nhật ký của mình, nó đã trở nên vụn vặt hơn, bình thường hơn, nhưng không hề long trọng đến thế.
Đại Hoàng Qua kẹp tấm ảnh kia vào một tấm ảnh chân dung của Từ Khâu Lạc, cẩn thận cất vào giá sách.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, nhấn vào một trang video nào đó, gõ hai chữ “Phương Doanh” trong ô tìm kiếm.
Cô quyết định mình sẽ nhận thức một người nổi tiếng lại lần nữa.
Không vì lý do nào khác.
Mà chỉ đơn giản là vì cô cảm thấy rằng, người có thể viết được dòng nhật ký đáng yêu đến nhường ấy thì chắn chắn cậu cũng vô cùng đáng yêu.
HẾT.