Một ngày nọ, Từ Khâu Lạc và Phương Doanh cộng thêm cả trợ lý của Từ Khâu Lạc cùng nhau ăn cơm. Lúc đi ra ngoài thì vô tình gặp một fan, mặt búp bê, búi tóc tròn tròn, là một cô gái với vẻ ngoài đáng yêu khôn cùng.
Thật ra hai người đã bọc kín đến độ ngay cả mẹ cũng không nhận ra nổi, song cô gái đó vừa mới liếc mắt một cái thôi mà đã nhận ra được. Cô kích động không chịu nổi, vừa không dám rêu rao vừa không muốn bỏ qua cơ hội tiếp xúc gần với thần tượng, thế là cứ đứng trước mặt cả hai với vẻ hoang mang và hoảng hốt.
“A a a a a a Lạc Lạc! Tiểu Doanh! Em rất thích hai người!!!”
Từ Khâu Lạc đã quen gặp các fans rồi, thấy cô nhận ra mình thì cũng không bước đi vội, bèn nghiêm túc nói với cô: “Không chụp ảnh chung được, nhưng có thể ký tên.”
“A a a a a a a a a Được được được!!”
Cô gái lúng túng, gấp gáp sờ soạng trong ba lô rồi rút ra một cây bút ký tên ngay tức khắc, sau đó mới lấy cái áo thun vừa mới mua ra: “Cứ… Cứ ký trên này đi ạ!!!”
Từ Khâu Lạc ký nhanh thoăn thoắt, không chút ngơi nghỉ.
Phương Doanh thì điềm đạm hơn, hỏi cô: “Muốn tôi viết ‘To’ không?”
“A a a a a a Được ạ?!” Trong lòng cô gái như có hàng vạn con ngựa chạy như bay, Doanh của mình dịu dàng quá đi mất!!!!!!! Bà về sẽ đẩy tên cho cậu ấy ba mươi lần, chuyển phát ba nghìn cái weibo!
Cô bưng mặt, giọng đã run run, “Vậy, vậy Tiểu Doanh hãy viết, viết ‘To’ đi!”
“Được,” Phương Doanh nói, “To ai?”
Mặt cô đỏ bừng, lắp bắp đáp: “Đại, Đại Hoàng Qua.”
Từ Khâu Lạc nhíu mày, nhìn Phương Doanh với vẻ buồn cười.
Phương Doanh lia bút rất nhanh, cậu cười mà mắt híp hết cả lại: “Ok.”
Ngày ấy sau khi Đại Hoàng Qua ra khỏi trung tâm thương mại thì có một cô gái đuổi theo ngay lập tức. Tuy Đại Hoàng Qua không biết thân phận của người này, nhưng vừa nhìn một cái đã nhận ra là cô gái ăn cơm chung với Từ Khâu Lạc và Phương Doanh.
Cô gái kia hỏi cô: “Xin hỏi cô là một tác giả phải không?”
Nhất thời Đại Hoàng Qua thấy mờ mịt, ngơ ngác đáp lại: “Đúng…”
Cô gái kia vui mừng quá đỗi: “A, vậy thì đúng rồi. Tôi có một người bạn rất thích đọc truyện của cô, cô có thể ký tên cho cậu ấy được không?”
“Hả? Cô không nói đùa đấy chứ?”
Đại Hoàng Qua đã viết truyện đồng nhân ba năm nay, xuất bản bốn quyển sách, nhưng từ trước đến nay chưa từng ký tên trước mặt người khác bao giờ. Khi ký, tay cô cứ run lên không ngừng, ấp úng hỏi cô gái kia: “To… To ai vậy?”
Dường như cô gái này đã đợi chờ câu này từ lâu lắm rồi, bèn cúi đầu bật cười: “Phương Hoài, là Hoài trong Hoài Nam Hoài Bắc.”
Đại Hoàng Qua: “Hở??????”
Mười phút sau, chữ ký ấy đã được đưa đến tay Từ Khâu Lạc.
Từ Khâu Lạc ngắm nghía mãi mới nói với Phương Doanh: “Đưa cho Phương Hoài thay anh nhé.”
Nói xong thì xoay người đi về phía trước.
Phương Doanh ôm chữ ký vào trong ngực, hào hứng tung tẩy đi ngay sau anh: Σ(|||▽|||) “Okie nhá, anh Lạc!”
Từ Khâu Lạc đột ngột quay đầu lại, suýt chút nữa Phương Doanh đã dùng tư thế đâm vào người chuẩn không cần chỉnh y như phim thần tượng, trưng cái vẻ hốt cả hền.
Từ Khâu Lạc mỉm cười nhìn cậu, cười đến mức Phương Doanh âm thầm sợ hãi.
“Gì… Gì vậy?” Phương Doanh hơi cà lăm.
Từ Khâu Lạc nói: “Xin lỗi nhé, anh quên mất em chính là Phương Hoài.”
Phương Doanh:... 凸
Ngày ấy Phương Doanh về nhà, ngắm nghía nét chữ thanh tú của cô gái kia ba lần.
“To Phương Hoài: Núi xanh hãy còn đó, nước xanh hãy còn chảy.”
Trên phần đề chữ là ba chữ to: Đại Hoàng Qua.
Phương Doanh mỉm cười, nhẹ nhàng kẹp tờ giấy đó vào trong sách, cất vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo của tủ sách.
Ngày ấy Đại Hoàng Qua về nhà, đầu tiên là đổi phần giới thiệu trên weibo: Đúng là một ngày ảo lòi vê nhờ.
Sau đó lại cẩn thận mở cái áo kia ra, ngắm chữ ký của Phương Doanh:
“To Đại Hoàng Qua: Trên con đường làm ngôi sao, cảm ơn vì đã có cô.”