Editor: Linh
Phong Tình đứng dưới thành, tình cảm dào dạt nhớ lại kỷ niệm của hắn và tiểu sư muội đáng yêu, thanh mai trúc mã là nàng, “Nhớ năm đó, chúng ta đi theo sư phụ cùng nhau trên núi tập võ. Khi đó ta mới tám tuổi.”
“Ta mới bảy tuổi.” Trương Xảo Xảo mắt ngấn lệ tiếp câu chuyện của Phong Tình.
“Chúng ta là thanh mai trúc mã.”
“Hai nhỏ vô tư.”
“Mỗi lần ta bị sư phụ phạt quỳ trên đỉnh núi, đều là sư muội ngươi trộm đưa đồ ăn nóng đến cho ta.” Giọng Phong Tình có chút nghẹn ngào.
“Mỗi lần ta bị người khác bắt nạt, đều là sư huynh ngươi xuất đầu thay ta, sau đó bị người đánh đến mặt mũi bầm dập.” Giọng Trương Xảo Xảo cũng có chút nghẹn ngào.
“Ta vẫn còn nhớ, khi sư muội bôi thuốc cho ta, trong mắt toàn là đau lòng và không nỡ.”
“Ta cũng nhớ, khi sư huynh ngươi gánh tội cho ta, trong mắt là thấy chết không sờn.”
“A, sư muội!”
“A, Sư huynh!”
………….
Đây là đang đánh giặc hay đang thân cận vậy?
Trên chiến trường không khí rất vi diệu, tướng sĩ hai quân đều như có đăm chiêu, ánh mắt khi nhìn về phía Phong Tình và Trương Xảo Xảo cũng hết sức phức tạp.
Mà hai nhân vật chính được chú ý vẫn còn đang chìm đắm trong tình cảm của mình.
“Sư muội, ta thật sự không đành lòng chĩa đao kiếm về phía ngươi, không bằng ngươi mở thành hiến quan đi.” Phong Tình lau nước mắt ở khóe mắt nói.
“Sư huynh, ta cũng không nhẫn tâm chĩa đao về phía ngươi, không bằng ngươi khải hoàn hồi triều đi.” Trương Xảo Xảo cũng lau nước mắt ở khóe mắt mình.
Con ngươi của Phong Tình theo lời nói của Trương Xảo Xảo dần dần trầm xuống, “Như vậy xem ra, chúng ta không thể thương lượng rồi?”
Trương Xảo Xảo khó xử nhìn Phong Tình, trong mắt vẫn còn ánh nước lóe ra, “Sư huynh, ta phụ trách trấn thủ Hồng Thạch quan này, sao có thể không chiến mà hàng?”
Tiếng cười của Chu Chương từ phía sau Phong Tình truyền tới, Phong Tình quay đầu lại, tức tối nhìn Chu Chương. Chu Chương lạnh nhạt nhìn lại hắn, ẩn ẩn nói: “Phong tướng quân, mỹ nam kế của ngươi hình như không dùng được.”
Phong Tình phẫn hận quay đầu, huơ huơ kim giản trong tay, hướng tường thành hô to: “Sư muội! Nếu ngươi không muốn khai thành hiến quan, vậy thì…. Chỉ có thể ra khỏi thành chiến với ta một trận thôi.”
Trương Xảo Xảo ngẩn ngươi, sau đó đi xuống dưới thành.
Rất nhanh, Trương Xảo Xảo đã cưỡi ngựa từ trong thành đi ra. Cách gần nhìn Phong Tình, gương mặt Trương Xảo Xảo giống như có chút đỏ ửng, “Sư huynh, vì sao vận mệnh muốn trêu cợt chúng ta như thế, lại để chúng ta gặp lại nhau trên chiến trường như này?” Aiz, thật sự là tạo hóa trêu người.
Phong Tình nhìn nàng, trong đôi mắt đẹp cũng chan chứa tình cảm phong phú, “Sư muội, ta cũng không muốn động thủ với ngươi, lại càng không muốn nhìn đến các tướng sĩ hi sinh vô ích. Trận chiến hôm nay, nếu như ngươi thắng ta liền dẫn đại quân lui về thành Ký Châu; nếu như ta thắng, mong ngươi mở thành hiến quan, chúng ta cam đoan sẽ không thương hại dân chúng trong thành.”
Trương Xảo Xảo nghĩ nghĩ, nếu chính mình ngay cả Phong Tình cũng không đánh lại được, cũng không thể thắng nổi mấy vị đại tướng quân sau lưng hắn. Đặc biệt là người cưỡi ngựa trắng kia, nếu nàng nhớ không nhầm thì kia chính là Vệ Anh Ngũ Hoàng tử nước Khương. Nghe nói hắn võ nghệ cao cường, giỏi văn giỏi võ, nếu như chống lại hắn, chính mình sợ là không có nửa phần thắng. Mà trong Hồng Thạch quan chỉ có nàng võ công tốt nhất, ngay cả nàng cũng bị đánh bại thì người khác càng thêm không phải đối thủ của hắn.
Càng nghĩ Trương Xảo Xảo càng cảm thấy trận chiến này của mình và Phong Tình, nếu nàng bị bại, không chỉ đả kích sĩ khí của chúng tướng sĩ, Hồng Thạch quan này phỏng chừng cũng thủ không được.
Tuy rằng Hồng Thạch quan lấy thành làm quan, vững như thành đồng, nhưng đối phương Đại tướng như mây, bọn họ đều là cao thủ lấy một địch vạn. Thêm vũ khí công thành của quân Ký Châu mười phần hoàn mỹ, nếu như phát động tấn công mạnh, công phá cửa ải cũng chỉ là vấn đề thời gian. Mà đến lúc đó, chắc chắn có vô số tướng sĩ chết, vậy còn không bằng mở thành hiến quan.
Vì thế Trương Xảo Xảo liền gật đầu đồng ý. “Được, ta đồng ý với ngươi, nếu ta bại bởi ngươi sẽ xin phụ thân mở thành hiến quan.”
Phong Tình thấy nàng đồng ý rồi liền bày ra một tư thế nghênh địch, “Vậy thì mời sư muội ra chiêu trước.”
Trương Xảo Xảo mấp máy khóe môi, giơ song đao trong tay lên rồi giục khoái mã chạy về phía Phong Tình. Vó ngựa đạp bụi đất tung bay trong không khí, tiếng kim loại ‘leng leng’ vang lên bên tai không dứt.
Trương Xảo Xảo khinh công và võ công trên ngựa đều rất tốt, Phong Tình thử nhiều lần cũng vẫn chưa thể đánh ngã Trương Xảo Xảo xuống ngựa. Nhưng nhìn ra được Trương Xảo Xảo vẫn luôn hạ thủ lưu tình với hắn, khi ra chiêu đều tránh bộ vị yếu hại.
Phong Tình con ngươi trầm xuống, chính mình nếu ngay cả sư muội đều đánh không lại vậy sau này cũng không còn mặt mũi nào lăn lội trong quân. Nhưng Trương Xảo Xảo này hàng năm ở đại mạc mang binh, không chỉ có một thân võ công tốt mà ngay cả khí lực cũng lớn thần kỳ, muốn thắng được nàng thật đúng không phải chuyện dễ dàng.
Chẳng lẽ, thật sự cầng phải nhờ đến sắc đẹp của mình để mê hoặc đối phương sao?
Phong Tướng quân rất là buồn rầu.
Mắt thấy Trương Xảo Xảo lại vung đao tới, Phong Tình ngửa ra đằng sau tránh thoát một kích này, sau đó hướng về phía Trương Xảo Xảo nháy mắt. Trương Xảo Xảo sửng sốt, song đao trong tay đã ‘keng’ một tiếng bị kim giản trong tay Phong Tình đánh bay ra ngoài.
Bất chấp đau đớn trong tay, kim giản trong tay Phong Tình đã mang theo gió khô ráp của đại mạc đánh đến, Trương Xảo Xảo linh hoạt đứng lên lưng ngựa, nhưng vừa ngồi lại xuống ngựa, kim giản trong tay Phong Tình lại đánh đến, Trương Xảo Xảo nhướng mày, xoay người xuống ngựa.
Phong Tình sau khi Trương Xảo Xảo nhảy xuống ngựa cũng theo sát phi thân xuống, chặn đường đi của Trương Xảo Xảo. Trương Xảo Xảo trong tay không có vũ khí giống như là lão hổ không có răng nanh, chỉ có thể né tránh. Phong Tình thừa thắng xông lên, rất nhanh đã chuyển kim giản về bên gáy Trương Xảo Xảo.
Khí lực một kích này của Phong Tình rất lớn, chỉ gió mà kim giản mang theo quét đến bên mặt Trương Xảo Xảo đã cảm thấy đau đớn. Nếu một kích này thật đánh đến, chính mình hẳn là phải chết không nghi ngờ.
Trương Xảo Xảo thở dài, nói với Phong Tình: “Ta thua, đa tạ sư huynh không gϊếŧ.”
………..
Mục tướng quân thật sự không nhìn được, “Thật sự là không biết xấu hổ.” Vừa rồi hắn thấy rõ ràng là Phong Tình nháy mắt với Trương Xảo Xảo, dọa Trương Xảo Xảo sửng sốt hắn mới nhân cơ hội đánh bay song đao trong tay người ta. Bây giờ người ta ngược lại còn đến cảm tạ ơn không gϊếŧ của hắn, thật đúng là không biết xấu hổ mà!
Chu Chương cũng nói: “Nếu Trương Xảo Xảo dùng hết toàn lực, Phong Tình sẽ không thắng dễ dàng như thế.” Nói xong hắn lại cảm thấy không đúng, “Tuy rằng bây giờ hắn cũng thắng được không dễ.”
Ngay cả sắc tướng cũng đã bán, hơn nữa người ta vô cùng có khả năng là bị hắn dọa.
Chính Phong Tình cũng cảm thấy bản thân thắng được có chút hèn, có điều, thắng chính là thắng thôi, chỉ cần kết quả tốt là được rồi. Vì thế hắn vui vẻ nhận lấy cảm tạ của Trương Xảo Xảo.
Mục Tướng quân lại lần nữa có cái nhìn mới về Phong Tình, thật đúng là không biết xấu hổ!
Trận chiến này Trương Xảo Xảo bị bại, đúng hẹn mở thành hiến quan. Vệ Anh lệnh các tướng lĩnh nghiêm cẩn ước thúc thủ hạ, vào trong quan rồi không được quấy nhiễu dân chúng rồi tự mình quay về thành Ký Châu đón Ôn Ly đến Hồng Thạch quan.
Hợp nhất không ít binh lính Hồng Thạch quan, cũng tiếp nhận lương thảo của bọn họ, Vệ Anh để lại năm vạn người ngựa đóng ở Hồng Thạch quan, còn lại lui về thành Ký Châu.
Sau khi ổn định trong phủ Nguyên soái, Vệ Anh dẫn theo mấy vị Đại tướng đến tiến hành một cuộc nói chuyện thân thiết với Trương Xảo Xảo. Trong lúc nói chuyện, Trương Xảo Xảo bày tỏ nước Đông Khuê có rất nhiều đại thần đều phản đối Bàn Cửu phát động chiến tranh với nước Khương.
Hai nước vốn bình an vô sự, dân chúng an cư lạc nghiệp, nhưng Bàn Cửu lại khư khư cố chấp khơi mào chiến tranh, hao tốn tài của không nói, nếu bị đánh bại, dẫn đến bị nước Khương trăm vạn hùng binh nuốt chửng, đây mới chân chính là tai nạn của nước Đông Khuê.
Mà nước Khương binh nhiều tướng mạnh, Bàn Cửu nghĩ muốn nuốt khối thịt béo này vào trong bụng chỉ sợ sẽ tiêu hóa không tiêu.
Đối với chuyện này Vệ Anh bày tỏ nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của bọn họ là bình định loạn Bàn Cửu, không có ý tấn công Đông Khuê, chỉ cần Bàn Cửu có thể an phận thủ thường, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không thể phát binh tấn công nước Đông Khuê.
Trương Xảo Xảo nghe hắn nói như vậy tự nhiên là yên tâm. Thấy hắn sau khi tiến vào quan rồi, quân kỷ chặt chẽ, ngày khác nếu có thể đi lên đế vị, nước Khương dưới sự thống trị của hắn nhất định có thể duy trì bang giao thân thiết với Đông Khuê. Đây là phúc phận của dân chúng.
Trong quân nữ tướng lĩnh vốn không nhiều, sau khi Trương Xảo Xảo nhìn thấy Mục phu nhân và Ôn Ly, tựa như trời hạn gặp mưa, nhanh chóng phát triển thành bạn tốt, không có việc gì là đến tìm các nàng tán gẫu.
Mục phu nhân từng đánh một trận với Trương Xảo Xảo, cuối cùng cũng bại dưới đôi loan đao của Trương Xảo Xảo, đối võ công của nàng phục sát đất. Đồng thời lại luôn giựt giây Trương Xảo Xảo đi tìm Ôn Ly đánh một trận, nàng thổi phồng võ công của Ôn Ly là ngàn hoa rơi loạn, Trương Xảo Xảo cũng không khỏi động tâm.
Nhưng là bởi vì Ôn Ly đang có thai, Vệ Anh quản lý nàng rất nghiêm, đừng nói đánh nhau, ngay cả thời gian gặp khách mỗi ngày cũng quy định trong vòng một canh giờ.
Trương Xảo Xảo vì vậy mà tiếc nuối rất lâu.
Đảo mắt đã qua nửa tháng, Vệ Anh tính tính thời gian, Thái tử suất lĩnh vạn quân không sai biệt lắm cũng nên đến.
Ở trong thư phòng xử lý quân sự xong, bóng đêm đã dày đặc. Vệ Anh tắm rửa một cái rồi về phòng. Trên giường lớn mềm mại lộ ra một khối, Ôn Ly đang ngủ ngon lành trên đó.
Vừa tắm xong thân thể còn mang theo hơi nước, Vệ Anh cứ vậy trực tiếp trèo lên giường, từ sau lưng ôm lấy Ôn Ly.
Một mùi hương như mai như lan truyền vào chóp mũi, Ôn Ly nhích lại gần vào trong lòng Vệ Anh, thoải mái cọ cọ lên ngực hắn, “Vệ Anh…… Chàng hết bận rồi à?”
“Ừ.” Vệ Anh hôn hôn lên trán Ôn Ly, nhẹ giọng hỏi: “Ta đánh thức nàng hả?”
Ôn Ly khóe miệng cong lên, giọng ngọt ngấy như tiếng mèo kêu gãi gãi lên tim Vệ Anh, “Vệ Anh, người chàng thơm quá.” Dùng là sữa tắm hiệu gì vậy?
Vệ Anh ngậm nụ cười bên môi nàng vào miệng, ôn nhu nói: “Không thơm bằng nàng.” Theo bản năng ôm chặt người trong lòng thêm mấy phần, Vệ Anh trong lòng than nhẹ một tiếng. Mỗi ngày được ôn nàng ngủ như vậy lại không thể làm gì, thật sự là một loại khổ hình.
Ôn Ly hơi điều chỉnh tư thế nằm trong lòng Vệ Anh, cũng không chú ý tới lỡ đυ.ng phải bộ vị mẫn cảm nào đó. Rõ ràng cảm nhận được nơi nào đó trên người Vệ Anh biến hóa, Ôn Ly cảm thấy bản thân mình bỗng chốc tỉnh táo luôn rồi.
Lại nói, bọn họ đã nửa tháng rồi không làm. Nam nhân bình thường vào độ tuổi này của Vệ Anh, nửa tháng mà không làm…. Chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
[Tinh! Hệ thống tình bạn nhắc nhớ, nam nhân sinh lực cường tráng, tinh lực tràn đầy như Vệ Anh, dưới tình huống ở ngay bên cạnh người mình yêu, nửa tháng không làm XX, đối thân thể và tâm lý đều là một khảo nghiệm tàn khốc!]
Ôn Ly: “…..”
Vì sao hệ thống lại chạy ra phổ cập kiến thức về vấn đề này vậy? Có phả đã trúng virut rồi không?
Trong lòng Ôn Ly thiên nhân giao chiến nửa ngày, cái lều nhỏ dưới thân Vệ Anh vẫn không có xu hướng rủ xuống, Ôn Ly rốt cục nổi lên dũng khí nhỏ giọng hỏi: “Vệ Anh…. Chàng….”
“Nàng không cần quan tâm đến ta, ngủ đi.” Vệ Anh hơi thở có chút bất ổn, trong giọng nói còn mang theo chút khàn khàn.
Ôn Ly: “…..”
Dưới loại tình huống này, hai người bọn họ mặc kệ là ai đều khó có khả năng đi ngủ.
Ôn Ly mấp máy môi, dường như đã làm ra một quyết định vô cùng khó khăn. Tay của nàng chậm rãi bò hướng dưới thân Vệ Anh, nhanh chóng kéo quần hắn xuống, nắm lấy đốm lửa nóng kia, bắt đầu chuyển động cao thấp.
“Ừ….. Ly nhi….” Vệ Anh thoải mái hừ ra tiếng, giọng khàn khàn mà gợi cảm. Ôn Ly nghe vậy trái tim nhảy tình thịch, xấu hổ chôn mặt vào trong ngực hắn, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Ôn Ly hơi hơi nâng đầu lên, chỉ lộ ra một đôi mắt đen lúng liếng nhìn Vệ Anh, “Không thoải mái sao?” Nàng chưa từng làm qua chuyện này, ngượng tay cũng là khó tránh khỏi.
Vệ Anh đè lại cái tay đang làm loạn của Ôn Ly, mất tiếng nói: “Rất thoải mái, đủ rồi.” Hắn vẫn nên đi ra ngoài tắm nước lạnh thôi…. Cuộc sống như này đến bao giờ mới kết thúc đây.
Đủ rồi? Ôn Ly nghi hoặc nhìn hắn, nhưng là, nhưng là vẫn chưa xuất ra mà. Ôn Ly mặt đỏ bừng, giọng vô cùng nhỏ: “Ta, ta là lần đầu tiên, không, không có nhiều kinh nghiệm.” Nàng rõ ràng nghe người khác nói, ngũ cô nương làm người ta muốn ngừng mà không được mà.
Vệ Anh ôm Ôn Ly, nhịn không được cười ra tiếng. Chỉ cần là tay của Ôn Ly, cho dù động tác vụng về cũng có thể làm hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn mỉm cười, hôn lên môi Ôn Ly: “Ly Nhi, nàng rất tuyệt.”
Ôn Ly: “…..”
Lần đầu tiên được khích lệ về phương diện này, Ôn Ly không biết nên buồn hay nên vui.
Nhưng Vệ Anh nói lại như cổ vũ Ôn Ly, tay nàng lại bắt đầu chuyển động. Vệ Anh yết hầu giật giật, mấy câu than nhẹ từ trong miệng trượt ra, Ôn Ly nghe lại mặt đỏ tai hồng.
Có lẽ là Ôn Ly chủ động lấy lòng làm Vệ Anh hưng phấn phi thường, không bao lâu đã xuất ra ngay tại trên tay Ôn Ly. Ôn Ly thấy tay có cảm giác ẩm nóng, trực tiếp ngây người nửa phút.
Sứ mệnh của ngũ cô nương hình như đã hoàn thành rồi.