“Ôn Tử Tích, Nhã Liên còn 5 phút nữa tới. Nếu còn không nói thì sau khi về Ôn gia tuyệt đối không thể ra ngoài 3 tháng.”
Uy hϊếp của Mộ Nguyệt Sâm khiến Ôn Tử Tích nắm chặt tay.
5 phút.
Chắc đủ để uy hϊếp họ?
“Nguyệt Sâm, nếu anh đồng ý với em, 3 ngày tiếp đối xử với em như người yêu vậy em sẽ nói tin này cho mọi người. Thế nào?”
Cô nhìn mọi người, mắt khôi phục lại sự cao ngạo.
Cô tin, lòng tò mò của mọi người thắng yêu cầu của cô.
“Tin này của cô quan trọng đến đáng để cô ở đây làm loạn sao?” Mộ Nguyệt Sâm không cho là đúng, khiến Ôn Tử Tích có chút kích động.
“Tin các người đều không biết, anh cảm thấy quan trọng không? Haha, nếu các người không muốn thì thôi, dù sao tôi ở Ôn gia 3 tháng không ra ngoài thì các người cũng không biết rốt cuộc tin đó là gì.”
Ôn Tử Tích ưỡn ngực khiến mắt Mộ Nguyệt Sâm lóe lên. Sự lạnh lùng dị thường trong đó khiến Hạ Băng Khuynh ngồi ở bên có chút run rẩy.
Cô nhìn bộ dạng đắc ý của Ôn Tử Tích trước sau đó nhìn sự âm trầm của Mộ Nguyệt Sâm.
Trong lòng, đột nhiên có suy đoán kì lạ.
Tin họ không biết.
Sẽ là gì?
“Nghĩ kĩ chưa? Nguyệt Sâm, đợi anh đến, anh muốn biết cũng hết cách. Dù sao, anh dù dữ cỡ nào cũng không làm gì được em gái mình. Chỉ là thứ các người muốn biết, cả đời cũng không biết haha”
Ôn Tử Tích cười điên cuồng, tiếng cười vang khắp phòng.
Mộ Nguyệt Sâm nắm chặt tay, khiến tay của Hạ Băng Khuynh đang bị anh nắm lấy có chút đau.
“Tôi nói Ôn Tử Tích, tin cô nói chắc liên quan đến đứa bé chứ?” Hạ Băng Khuynh đột nhiên nói 1 câu, khiến tiếng cười của Ôn Tử Tích ngừng lại.
Hạ Băng Khuynh cong môi, cô biết ngay.
“Xem ra, Mộ Tuyên Nhất thật không phải con của Mộ Nguyệt Sâm. Tôi nói mà, nếu là con ruột, theo tính của Ôn Tử Tích nhất định sẽ sủng nó đến vô pháp vô thiên, sao có thể để mặc bé khóc lâu vậy.”
“Với lại, sau khi Mộ Tuyên Nhất mất tích, sự lo lắng của cô không thật chút nào. Chuyện cô quan tâm là đổ tội lên người tôi, hoàn toàn quên Mộ Tuyên Nhất bị mang đi lâu vậy?”
Hạ Băng Khuynh liên tục hỏi, khiến sắc mặt Ôn Tử Tích cứng đờ không thể khôi phục lại.
Hạ Băng Khuynh đáng chết, sao cô đoán được?
Lời của Hạ Băng Khuynh, cộng thêm biểu cảm của Ôn Tử Tishc, đã khiến mọi người mất hứng thú với “tin mọi người đều không biết”.
Đến Tân Viên Thường hay mềm lòng, mắt cũng không còn bất kì ôn nhu.
“Bây giờ, cô cảm thấy cô còn khả năng uy hϊếp không?” Ngữ khí Hạ Băng Khuynh không chút quan tâm, khiến Ôn Tử Tích đột nhiên xông lên.
“Hạ Băng Khuynh, cô đáng chết!” Ngón tay sắc nhọn của Ôn Tử Tích, với khuôn mặt khó coi, lúc nhìn thật sự nhìn thấy rất chân thật.
Hạ Băng Khuynh ngây người mặc Ôn Tử Tích nhào đến bên cô.
Mắt lạnh của Mộ Nguyệt Sâm híp thành đường thẳng, trực tiếp hung hăng nhắm vào Ôn Tử Tích.
Anh kéo eo nhỏ của Hạ Băng Khuynh, kéo cô qua bên, tránh khỏi quỹ đạo của Ôn Tử Tích.
Mà Ôn Tử Tích vì mất mục tiêu, trực tiếp xông về trước.
Rơi xuống bàn, phát ra âm thanh lớn.
Hạ Băng Khuynh ở trong lòng Mộ Nguyệt Sâm, nhìn ánh mắt độc ác đến cực điểm của Ôn Tử Tích, có cạn lời nhiều hơn là không kiên nhẫn.
- -------- ----------