Hạ Băng Khuynh mắt liếc nhìn Mộ Nguyệt Sâm.
Không dám chọn.
Cũng không muốn chọn.
Mộ Nguyệt Sâm ở bên trầm tư để nĩa xuống, cơ thể dựa ra sau, đưa mắt lên nhìn, yên ổn nhìn cô: “Em chọn đi, là tôi hay Mộ Nguyệt Bạch.”
Hiếm khi, anh không uy hϊếp cô.
Anh có thể không nghe ý kiến của ai, kéo cô đi, nhưng anh cũng muốn nghe cô chọn.
Hạ Băng Khuynh rối bời cắn môi.
Anh nói vậy cô càng rối, trước giờ, đều là anh nói, trước giờ, đều là anh cường thế kéo cô đi, đột nhiên anh thả cho cô chọn, cô như con nít không biết đi, cái gì cũng không biết.
Cô rối càng lâu, lòng Mộ Nguyệt Sâm càng tức giận.
Vậy mà cô lại do dự lâu vậy.
Không lẽ trong lòng cô thật sự cũng có vị trí của Mộ Nguyệt Bạch?
“Chọn 1 người khó vậy? Không bằng 2 người đều chọn là được!” Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng nói.
Lời này đâm vào tim Hạ Băng Khuynh, trước mặt chị anh rể và Mộ Nguyệt Bạch, cô cũng không quan tâm gì nữa phản kháng: “Tôi không giống anh, tôi chỉ chọn 1, bây giờ tôi nói anh biết, tôi chọn anh Nguyệt bạch, không chọn anh.”
Cô 1 hơi la cho hết.
Mộ Nguyệt Sâm cứng nhắc ở đó.
Đồng tử co rút, trong mắt đen, nổi lên từng cơn sóng lớn.
Rất lâu, miệng nhếch lên nụ cười lạnh khiến người khác run sợ, nhìn rất khủng bố, âm u, ý lạnh khiến người khác tuyệt vọng.
Đứng dậy, anh không nói thêm, ra khỏi phòng ăn.
Hạ Băng Khuynh nhìn bóng dáng anh rời đi, mũi chua xót, mắt liền đỏ lên.
Cô không thật sự tính chọn anh Nguyệt Bạch.
Chỉ là cô thật sự giận, tại sao anh lại nói những lời đó.
Mộ Nguyệt Bạch nhìn giao lưu giữa 2 người họ, ý cười ôn hòa trở nên không vui.
“Nguyệt Sâm này thật là---” Mộ Cẩm Đình không biết nói gì, vừa an ủi Hạ Băng Khuynh: “Không sao, tùy nó, em chọn tốt lại, vừa hay anh và chị em tính kiếm người khác chở em, sau này, để Nguyệt Bạch chở.”
“Đúng vậy!” Hạ Vân Khuynh nắm tay Hạ Băng Khuynh: “Không cần sợ, Nguyệt Sâm không tìm em phiền phức đâu, kiếm ngày chị kêu anh rể nói chuyện với nó, chị nghĩ nó cũng không đến nỗi nhỏ mọn.”
Hạ Băng Khuynh nhẹ gật đầu, miễn cuonxg cười với chị.
“Tiếp tục ăn cơm!” Mộ Cẩm Đình ôn hòa nói.
Hạ Băng Khuynh ăn 1 miếng cơm, cắn 2 cái, không có mùi vị gì.
Ăn không được nhiêu, cô không ăn nữa, về phòng, nằm ngây người trên giường.
Ngoài cửa sổ mưa dày đặc, không tiếng động trên xuống từ bầu trời xám xịt.
Bây giờ lòng cô như thời tiết này vậy, mưa âm u không tiếng động.
“Cốc cốc---”
2 tiếng gõ cửa nhẹ vang lên.
Cả người Hạ Băng Khuynh phấn chấn bò dậy từ giường.
Mộ Nguyệt Bạch mặc áo màu bê cười tươi đứng ngoài cửa, tay cầm 1 tô mì: “Nha đầu nhỏ đáng yêu của anh, anh đến đưa đồ ăn cho em.”
“Anh Nguyệt Bạch---” Hạ Băng Khuynh thấy anh, cả người lập tức buông lơi, trong lòng có chút thất vọng.
Không biết rốt cuộc đợi gì.
“Sao, thấy anh, hình như em rất thất vọng.” Mộ Nguyệt Bạch cười nhéo mũi cô.
- -------- ----------