Đôi mày lạnh lùng nhếch lên, Mộ Nguyệt Sâm “chân thành” kiến nghị: “Hoặc là em có thể thử xem---”
Bỏ lại 1 câu, quay lưng rời đi.
Bên ngoài Trác Tùy Hàng đang đợi tùy lúc đi theo.
Hạ Băng Khuynh ngồi xuống bĩu môi.
Kêu cô thử xem!
Hừ, thử xem thì thử xem, anh thật sự có thể gϊếŧ nấu cô ăn sao, thật là đủ cuồng loạn, sao anh chắc chắn cô không dám thử.
Nội tâm bừng gió mấy phút liền im lặng xuống.
Kéo kéo đầu, cô vô lực dựa vào sofa.
Ngồi 1 chút, cảm thấy vô vị, cô đứng dậy đi vòng vòng phòng làm việc của anh.
Ở đây rất rộng, thiết kế tinh tế giản dị, cửa sổ sát đất cực lớn khiến ta cảm giác như liên kết với trời đất vậy, có cảm giác mang theo khí chất thành công hoàn mỹ.
Đi đến trước cửa đen viền vàng.
Đây là phòng nghỉ của anh?
Trong lòng có chút hiếu kỳ, mở cửa vào, đập vào mắt là 1 cái giường lớn màu đen.
Góc nghiêng, còn có 1 phòng thay đồ.
Cô vào, bên trong diện tích tuy chỉ bằng 3/10 phòng thay đồ trong nhà, nhưng cái cần đều có không thiếu gì.
Cuộc sống của tên này đúng là xa hoa.
Từ áo sơ mi đến giày, ánh mắt lấp lánh lướt qua từng nơi, đột nhiên, 1 màu khác lạ làm dừng ánh nhìn của cô, cô lại nhìn lại 1 lần cho kĩ.
1 đôi cao gót!
Màu hồng!
Mũi nhọn, đế nhọn, phía dưới màu đỏ, làm rất tinh tế, nhìn cái liền biết cực kỳ cao cấp.
Đây là phòng nghỉ trong phòng làm việc của Mộ Nguyệt Sâm, nơi riêng tư vậy, nếu không phải có quan hệ thân thiết với anh, sao có thể để đồ ở đây!
Dù cho cô không thông minh, cũng biết ý gì.
Lòng, trầm xuống.
Như là trượt xuống đáy hồ băng, không cỏn cảm giác tiếng động gì, lòng chết lặng.
Hạ Băng Khuynh không biết mình làm sao ra khỏi phòng, ngồi trên sofa không đậy nữa.
2h sau, Mộ Nguyệt Sâm họp về.
Thấy cô gái ngoan ngoãn ngồi trên ghế, rất hài lòng: “Đến đây nha đầu, chúng ta về nhà!”
“Uhm!” Hạ Băng Khuynh hồi thần, từ sofa đứng dậy, đi ra ngoài.
Trong thang máy, cô im lặng đứng 1 bên, mắt nhìn số đang nhảy.
Mộ Nguyệt Sâm thấy tâm trí cô đi đâu đâu, cơ thể đến gần cô 1 tí: “Có phải đợi lâu quá, không còn kiên nhẫn?”
“Không có, tôi không sao.” Hạ Băng Khuynh nhàn nhạt đáp.
“Hay là, dẫn em đi ăn?”
“Không đi!”
“Sao đến ăn cũng không có tâm trạng? Bình thường không phải thích ăn nhất sao, không cần khách khí với tôi, muốn ăn gì tôi đều mua cho em.”
Hạ Băng Khuynh hít 1 hơi, lửa giận xông đến não, nhưng quay đầu nhìn mặt anh, 1 lúc liền vô lực: “Tôi thật sự còn chưa đói, chỉ muốn về nhà, được không!”
Cô nói rất nghiêm túc vừa bình ổn.
Mộ Nguyệt Sâm bị sự nghiêm túc của cô làm cho ngây người, sau đó, anh sủng nịch xoa đầu cô: “Được, không ăn, chúng ta về.”
Cửa thang máy mở vào lúc này, Hạ Băng Khuynh né tay anh, nhanh 1 bước đi ra.
Trên đường về, Hạ Băng Khuynh cúi đầu chơi điện thoại.
Xe đến Mộ gia, vừa dừng, cô nói cảm ơn anh 1 câu rồi xuống xe, không đợi anh đáp, liền ôm xặp 1 đường chạy vào cửa lớn.
Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày.
Nha đầu này làm sao rồi?
Hình như đang cố ý không muốn giao lưu với anh.
Nhưng vừa nãy trước khi họp, cô vẫn bình thường, tâm tư con gái, như tháng sáu vậy, nói đổi là đổi.
Tối, Hạ Băng Khuynh về rồi, biết em gái về, lập tức đi đến phòng cô.
“Hai ngày nay chơi vui không?”
- -------- ----------