Hồi lâu, đều không có tiếng nói.
Càng ngày càng im.
Xung quanh bị bao quanh bởi thủy tinh không vô gió, toàn thế giới chỉ còn lại hơi thở và nhiệt độ cơ thể.
Anh----, ngủ rồi chứ?
Lòng Hạ Băng Khuynh ngờ vực, mấy lần muốn quay người, lại do dự không động.
Lại qua rất lâu, cô cuối cùng nhịn không nổi quay người.
Anh đã ngủ sâu.
Khuôn mặt anh tuấn sau khi ngủ không còn lạnh băng nữa, mang theo tia ôn hòa, đôi môi mỏng đỏ, sóng mũi cao, còn có đôi mắt sâu thẳm, mỗi 1 nơi cũng tạo nên khuôn mặt tinh tế vô cùng.
Anh hô hấp nhè nhẹ, như là rất mệt.
Vô thức, đầu cô đến gần anh, lại gần thêm tí.
Cho đến khi tiếp xúc với hô hấp của anh.
Ánh mắt si mê.
Khẽ nhắm mắt, miệng nhỏ chạm vào 1 chỗ nóng nóng mềm mại, trong lòng vô thức rung động,như bị con hươu như đỉnh vào lòng cô.
Lập tức tỉnh táo lại, cô hoảng loạn quay đầu qua.
Cô vừa làm gì?
Cô nhất định là điên rồi, nhất định bị quỷ mê hoặc rồi?
Không phải ghét anh sao, tại sao lại nhịn không được muốn gần anh.
Lòng Hạ Băng Khuynh rối loạn cực kỳ.
Mà cảnh bọn họ thâm tình ôm nhau như là cái gai chích vào cổ họng cô, mỗi lần khó chịu, đều nhắc nhở cô, Mộ Nguyệt Sâm đã có Ôn tiểu thư rồi.
Chuyển cái tay để trên eo cô ra, nhưng cực kì kiên cố, như là mọc ra từ trên eo cô vậy.
Hết cách, cô tức giận đập lên bắp tay anh 1 cái, khiến anh khẽ nhíu mày, bắp tay càng dùng lực hơn, quả thật là ôm chặt cô vào lòng.
Hạ Băng Khuynh từ bỏ rồi, đọ sức với anh, cô hoàn toàn không thể thắng.
Khó chịu nhắm mắt, ngửi được hơi thở anh, đêm từ từ khuya, tâm tư cũng theo đó bị kéo đến ngày càng dài thêm.
Sáng sớm.
Ánh mắt trời rọi vào phòng.
Hạ Băng Khuynh tỉnh dậy.
Ý ngủ mơ hồ động đậy mí mắt, não trống rỗng.
Cô động đậy, phát hiện bản thân ngủ trên bắp tay nóng ấm, mở mắt coi kĩ, mới thấy rõ là ngực của Mộ Nguyệt Sâm, không chỉ vậy, chân cô còn áp lên người anh, tay ôm cổ anh.
Nhất định là cô xem anh thành “Baymax” rồi.
Cô nhanh chóng thu tay chân lại, ngẩng đầu nhìn, phát hiện miệng ươn ướt.
Không phải là
Nhìn trước ngực anh 1 cái, kinh ngạc phát hiện áo sơ mi trong của anh đã dính 1 mảng nước miếng lớn.
Xong rồi, sao lại dính nước miếng lên ngực anh chứ.
Lần này chết rồi! Làm sao đây!
Cô bình tĩnh lại, quyết định trước khi anh tỉnh làm khô mảng trước ngực anh.
Cầm 1 góc chăn, cô nhẹ nhàng chà lên ngực anh, vì sợ làm anh tỉnh, cô cố gắng nhẹ nhất, thấp nhất. chầm chậm.
Nam nhân đang ngủ, nhíu mày, yết hầu chuyển động, hô hấp nóng lên.
Hạ Băng Khuynh không biết hành động của bản thân được liệt vào 1 trong những hành động “trêu dụ”, trong lòng chỉ muốn làm khô áo.
Lập tức, tay cô bị khóa chặt.
“Mới sáng sớm, em đang làm gì.” Âm thanh trầm khàn mang theo du͙© vọиɠ khó nhịn, ở bên tai cô vang lên.
“Tôi---” Hạ Băng Khuynh động đậy môi, không biết nên nói sao mới tốt.
Trong lòng quẫn bách muốn tìm chỗ chui.
“Em thế nào?” Mộ Nguyệt Sâm kéo tay cô gần hơn 1 chút.
Bị anh kéo như vậy. mặt cô lại phải dán vào ngực anh, mà lúc này, cự ly gần, nơi dính nước miệng, vừa hay ngay ngực anh.
Cũng có thể nói, lúc nãy anh chà vào … của anh.
Hạ Băng Khuynh muốn đập đầu chết!
“Nói, em đang làm gì?” Mộ Nguyệt Sâm nâng cằm đang cúi của cô lên, tay xoa trên eo thon của cô, âm thanh mang theo sự tà niệm.
“Anh đừng tôi phải dậy rồi---” Hạ Băng Khuynh hoang mang kéo tay anh, không để anh xoa lên trên.
Môi mỏng của Mộ Nguyệt Sâm đến gần: “Không nói không thả em dậy!”
- -------- ----------