Chương 12: Công chúa Bạch Tuyết

Chương 12: Gặp gỡ bảy chú lùn

Lúc này nhóm vệ quân vì cứu công chúa Bạch Tuyết đã hy sinh toàn bộ, nàng bất lực thang lang trong rừng rậm, vừa mệt vừa đói.

Thiếu nữ chống lên thân cây, suy yếu thở hổn hển, ánh sáng trước mắt hấp dẫn nàng, Bạch Tuyết bước đi từng bước một đến gần ánh sáng ấy, nàng phát hiện đó là một ngôi nhà gỗ thật lớn, từ cửa sổ hắt ra ánh lửa ấm áp bên trong lò sưởi âm tường cùng bữa tiệc tối phong phú.

“Cốc cốc cốc ~ Xin hỏi có ai ở đây không?” Công chúa Bạch Tuyết đỏ mặt nuốt nước bọt, gõ lên cửa gỗ.

Nàng gõ nửa ngày đều không có người trả lời, đang lúc thất vọng cửa gỗ “Kẽo kẹt ~” một tiếng liền mở ra, Bạch Tuyết đứng ở bên ngoài hướng mắt vào trong phòng xem xét, “Xin lỗi, quấy rầy một chút……” Thiếu nữ nhỏ giọng chào hỏi, lại phát hiện trong phòng vẫn không có người đáp lại, cảm giác đói khát dữ dội ập đến, Bạch Tuyết đành phải bất chấp lễ nghĩa, thật cẩn thận bước vào.

Trong ngôi nhà là một đống lộn xộn bẩn thỉu, mà Bạch Tuyết sớm đã không thèm để ý đến những điều này, trong lòng nàng thầm cầu nguyện, nhanh chóng đi về phía canh thịt nóng hầm hập cùng bánh sừng bò thơm mềm, “Hy vọng chủ nhân ngôi nhà này có thể khoan thứ cho sự vô lễ của ta”.

Công chúa Bạch Tuyết buông dao nĩa nhìn quanh bốn phía, quyết định thay vị chủ nhân lôi thôi của nơi này quét dọn sạch sẽ ngôi nhà, dùng việc này để báo đáp bữa ăn tối phong phú của hắn.

Quét tước xong, Bạch Tuyết cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nàng buồn ngủ đi vào phòng trong, nhìn căn phòng đặt bảy chiếc giường lớn song song nha liền giật mình, “A! Chủ nhân ngôi nhà chắc hẳn là một người to lớn” thiếu nữ đang kinh ngạc cảm thán bỗng nghe sau lưng truyền đến một giọng nói.

“Ha! Các ca ca thân ái của ta, xem ra chính là kẻ vô lễ này đã ăn luôn bữa tối của chúng ta”

Công chúa Bạch Tuyết quay đầu lại, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, chỉ thấy bảy dáng người mặc trang phục lao động, thân thể nam nhân cường tráng cao khoảng năm thước đang nhìn chằm chằm nàng đầy hung tợn.

“Thực… Thực xin lỗi, ta không phải cố ý mạo phạm, để bồi thường ta đã giúp mọi người quét tước nhà cửa” Bạch Tuyết sợ hãi cuộn tròn ở mép giường, cho dù là ở đại lục hay vẫn là ở thủ đô, con dân đều cao lớn xinh đẹp, mà bảy người trước mắt, tuy rằng dáng người chỉ cao ngang với thiếu nữ, nhưng mỗi người lại có vẻ hung thần ác sát, lưng hùm vai gấu thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

“Quét dọn? Bọn ta ghét nhất là sạch sẽ, ngươi tự ý ra quyết định như vậy, bọn ta phải cho ngươi một bài học”

Những chú lùn đem ném công chúa Bạch Tuyết lên giường, đè tứ chi của nàng lại, xé rách áo ngực cùng váy, bảy cái dươиɠ ѵậŧ vô cùng thô to, nóng rực vây xung quanh Bạch Tuyết.

“A! Các người… Các người muốn làm gì? Mau… Buông ta ra ưm ưm ưm ~” miệng Bạch Tuyết bị ép buộc ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ tanh hôi, đau khổ giãy giụa