Chương 32: Mẹ địa quỷ

“Chú cảnh sát, cháu trả tiền nè ~” Đinh Đinh ngước nhìn chú cảnh sát vừa đi truy bắt kẻ xấu về với đôi mắt đầy sao.

Vụ án mà họ theo đuổi suốt bốn năm cuối cùng cũng đã được giải quyết, tâm trạng mọi người đều rất vui vẻ, Vũ Chính cười lớn rồi bế Đinh Đinh lên và đội chiếc mũ cảnh sát lên đầu con bé.

Lúc xem CCTV giám sát mấy tên trộm nắp cống, Đinh Đinh nhìn thấy những người vào siêu thị 24h mua thuốc lá nói tục, con bé nhìn hắn ta lần thứ hai thì lập tức thấy người đó có hơi quen mắt, con bé so sánh hắn ta trên mạng nội bộ thì bèn phát hiện ra người đó giống y hệt tên tội phạm ở trên danh sách truy nã. Sau ba ngày theo dõi, họ xác định người này chính là người họ muốn bắt.

Đinh Đinh giữ chiếc mũ cảnh sát trên đầu bằng cả hai tay, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích.

"Khi lớn lên Đinh Đinh nhất định sẽ trở thành cảnh sát! Con nhất định sẽ bắt được rất nhiều kẻ xấu!”

"Đinh Đinh- bây giờ là cảnh sát nhỏ ngăn chặn mẹ làm điều xấu."

"Ừm!"

Kim Đa đi phía sau, thỉnh thoảng liếc nhìn Đinh Đinh và Lục Bá ở phía trước.

Sau khi rời khỏi sở cảnh sát Đinh Đinh đã hoàn toàn thay đổi, mỗi bước đi của con bé đều tràn đầy sự mạnh mẽ và khí khái.

Lúc ở trong sở Lục Bá là một mầm non yếu đuối, nhưng ra khỏi nơi đó cô đã trở thành người khổng lồ xanh rồi.

So với mẹ con họ, tính cách của hắn ta rất bình thường

“Chú à, sao không có ai tìm chú vậy? Chú không có mẹ hay sao?”

“Chú là trẻ mồ côi lớn lên bằng nghề nhặt rác."

Kim Đa-người nói mình không có cha hoặc mẹ, đã quỳ trước mặt Khuê Nghiêu vào đêm hôm sau: “Mẹ em bị đau tim và cần phải nhập viện để phẫu thuật, chi phí là 160.000 nhân dân tệ. Chị ơi, cho em vay 160.000 nhân dân tệ em sẽ là em trai của chị suốt đời."

Khuê Nghiêu vỗ vỗ đứa bé trong tay rồi dẫn Kim Đa đến một con mương hôi hám, cô nói: “Nhảy đi.”

Kim Đa gãi gãi mặt rồi nói: “Chị ơi, không phải là em ngại cái mùi này. Cái mương hôi hám này nhìn hơi nông, cùng lắm chỉ sâu hai mét mà thôi.”

Khuê Nghiêu nhìn hắn, đôi mắt tỏa ra ánh màu xanh nhạt trước ánh trăng.

“Chị đừng giận! Em nhất định sẽ nghĩ cách, đợi em mười phút thôi.”

Kim Đã lái xe ba bánh đến nhà của một người công nhân làm bên hệ thống thoát nước để mượn một bộ quần áo bảo hộ lao động và một chiếc bình dưỡng khí.

Khuê Nghiêu chỉ vào một chỗ rồi nói: “Nhặt lên!”

Kim Đa đã quen câu nói này đến mức không cần đợi đối phương nói thêm bất cứ câu gì hắn đã lập tức xuống nước mò mẫm.

“Cái này ư?”

Kim Đa ấy ra một chiếc điện thoại di động cũ.

Khuôn mặt của Khuê Nghiêu vẫn không có phản ứng gì.

“Cái này ư?”

Kim Đa lấy ra một chiếc nhẫn.

Viên kim cương đỏ trên chiếc nhẫn 10 đồng này là thật ư?

Kim Đa nhìn Khuê Nghiêu.

Khuê Nghiêu không thèm nhìn hắn ta.

Hắn đã hiểu.

Kim Đa tiếp tục mò mẫm bên dưới, hắn chạm vào một vật gì đó hình tròn thì ngay lập tức lấy nó ra.

"Ah--"

Kim Đa gần như ngất đi.

"Chị, cái này, cái này?" Răng Kim Đa không ngừng đánh lập cập.

"Ừm."

Chỉ trong năm ngày, Kim Đa và Khuê Nghiêu đã đến nơi này lần thứ ba.

Đinh Đinh bị đánh thức bởi tiếng hét của Kim Đa, khi nhìn thấy hộp sọ trong tay hắn ta con bé cũng không quá ngạc nhiên mà chỉ coi nó như những chiếc xương gà mà thôi, thậm chí bé chẳng thèm phản ứng lại mà chỉ ngáp dài một cái rồi lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ trong vòng tay mẹ.

Nghe thấy giọng nói của chú cảnh sát Đinh Đinh chợt bừng tỉnh.

Khuê Nghiêu chỉ vào máy tính trên bàn: “Tìm đi.”

Đinh Đinh dịch cho mẹ: “Đây là xương của một kẻ xấu. Chúng có thể được tìm thấy trong danh sách truy nã của chú.”

Võ Chính mở từng bức ảnh ra, đến một bức ảnh bỗng nhiên Khuê Nghiêu nói: “Dừng lại.”

Một bức ảnh với số tiền thưởng hai mươi vạn xuất hiện trên màn hình máy tính.

Kim Đa không dám về nhà một mình, cũng không muốn mẹ nhìn thấy mình trong tình trạng chết chóc như vậy cho nên chỉ có thể run rẩy theo Khuê Nghiêu về nhà, toàn thân run rẩy và vỡ vụn như chiếc lá khô dưới cơn gió mùa đông.

Chỉ lần này thôi, hắn sẽ không bao giờ vay tiền nữa!

Woohoo——

Người sợ hãi ở đây duy nhất chỉ có hắn ta, Đinh Đinh đặt tay lên khuôn mặt của mẹ rồi không ngừng hôn lên đó.

"Mẹ thật tuyệt vời~"

"Mẹ là thám tử~"

“Con tự hào về mẹ ~”

Kể từ lúc hôn Khuê Nghiêu khóe môi của cô đã nhếch lên. Đinh Đinh càng hôn khóe miệng Khuê Nghiêu càng câu rộng hơn.

Kim Đa lại tiếp tục bán bánh rán ở cổng bệnh viện thêm một ngày nữa sau đó mới giao lại quầy bánh cho Đinh Đinh, còn mình thì đến bệnh viện để chăm mẹ.

“Mẹ, con có tiền rồi, chúng ta sẽ làm phẫu thuật ngay.”

"Tiền đó con lấy ở đâu?”

“Con mượn người ta cho nên phải bán 8 vạn cái bánh rán để trả nợ.”

“Vậy con phải cố gắn trả lại cho người ta đó nhé.”

“Bánh rán con sẽ trả dần nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Con muốn mở một sạp cạnh quầy bánh rán để bán cháo kiếm tiền trang trải cuộc sống. Nhà chúng ta có một chiếc xe ba bánh chạy điện và một cái nồi lớn. Chúng ta sẽ mua ba cái thùng giữ nhiệt lớn. Đợi mẹ xuất viện sẽ giúp con nấu cháo bán, mẹ nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này nhé, đừng có mà bỏ cuộc.”

"Cút đi! Mẹ cậu còn chưa tới 70, 80 tuổi, làm sao mà chết được!"

Đinh Đinh thưởng cho mẹ một hộp đất sét lớn.

"36 màu. Nếu mẹ làm việc tốt, Đinh Đinh sẽ mua cho mẹ thêm đất sét cùng màu." Đinh Đinh tự học cách sử dụng những bông hoa nhỏ màu đỏ ở trường mẫu giáo mà không cần giáo viên.

Khuê Nghiêu duỗi ra hai ngón tay.

“Được rồi, mua hai màu đi.” Đinh Đinh mua một chiếc đất sét màu xanh khác cho mẹ.

Có được đất sét rồi cho nên tâm trạng Khuê Nghiêu lúc này đang đạt mức max, tâm trạng cao độ khiến tà khí trên tóc cô thoát ra ngoài, lũ mèo con cũng lặng lẽ đi theo cô.