Chương 11: Người mẹ hung thú

Đinh Đinh đã quen với việc không khóc, không nháo mỗi khi cảm thấy đau đớn rồi.

“Bé con.”

“Dạ~

Lần đầu tiên mẹ gọi Đinh Đinh như vậy cho nên khuôn mặt cô bé bỗng chốc đỏ bừng, giọng nói nũng nịu đáp lại, cái đầu nhỏ của cô bé thậm chí vẫn còn xoay mòng mòng.

“Bé con.”

“Dạ~

“Bé con.”

“Dạ~

Mỗi một câu nói của Mễ Thu đều giống như bát canh mê hồn khiến cho Đinh Đinh thần hồn điên đảo, trong ánh mắt cô bé trừ mẹ ra thì chẳng còn ai hết.

Bộ dạng ngốc nghếch của Đinh Đinh khiến cho Mễ Thu bật cười.

Con bé thực sự rất thích cô.

“Đinh Đinh à, mẹ có chuyện cần phải đi xa nhà.”

“Vâng~

Nghe đến đây Đinh Đinh bỗng nắm chặt lấy mép áo của mẹ.

“Mẹ không thể đưa con theo được, mẹ phải đến với thế giới của mình lấy một thứ đồ rất quan trọng.”

Đinh Đinh nhìn về phía cuốn truyện tranh mà anh Ô Dịch đưa cho mình, cô bé đoán: “Mẹ sẽ đi vào bên trong những câu truyện cổ tích để lấy quả cầu thủy tinh ư?”

“Đúng vậy?” Mễ Thu mỉm cười gật đầu.

Đinh Đinh im lặng nép vào l*иg ngực của mẹ. Đương nhiên Mễ Thu cảm nhận được quần áo của mình đang dần trở nên ướt nhẹp, Đinh Đinh nức nở nói: “Con chờ mẹ, mẹ nhất định phải quay về đó.”

Trái tim Mễ Thu dường như bị thứ gì đó bóp nghẹt, Mễ Thu chậm rãi xoa đầu Đinh Đinh: “Đinh Đinh ở đâu thì đó chính là nhà của mẹ. Mẹ cũng không nỡ rời xa con.”

Đinh Đinh ngẩng đầu, đôi mắt cô bé đỏ rực hỏi Mễ Thu: “Bao giờ thì mẹ về.”

Mễ Thu cũng không có ý muốn lừa cô bé cho nên nghiêm túc nói: “Mẹ cũng không chắc, có thể là một tháng hoặc là một năm.”

Mắt thấy nước mắt của Đinh Đinh chực trào Mễ Thu vội vàng nói: “Mẹ có một con thú cưng là bạn thân từ nhỏ. Sau khi mẹ rời đi nó sẽ đến đây thay mẹ bảo quản thân thể này.”

Con hung thú này có khế ước linh hồn cùng với cô, cô rất thích bé con này cho nên đương nhiên hung thú đó cũng sẽ thích cô bé.

Đinh Đinh không khóc mà dần tiêu hóa những thứ mà mẹ đã nói với mình: “Mẹ hung thú ư?”

Mễ Thu đã từng nhiều lần nhận được sự ưu ái của Đinh Đinh đương nhiên chắc chắn địa vị của mình trong lòng con bé nhất định sẽ không thể lung lay được cho nên cô mới sảng khoái thừa nhận thân phận của con hung thú: “Đúng vậy.”

Đinh Đinh kinh ngạc: “Waooo~~”

Trước đó cô bé có một người mẹ xấu xa, một người là phù thủy bây giờ lại có thêm một người mẹ là hung thú.

Cô bé có nhiều mẹ thật đó nha.

Mễ Thu: “Mẹ hung thú có hơi ngốc nghếch một chút cho nên Đinh Đinh nhớ phải chăm sóc mẹ thật tốt đó nha.”

“Vâng!” Ánh mắt của Đinh Đinh kiên định: “Đinh Đinh có thể chăm sóc mẹ hung thú được.”

Mễ Thu: “Mẹ hung thú của con rất sợ sấm, cho nên nếu như nó làm con tức giận thì Đinh Đinh chỉ cần lấy điện thoại mở tiếng sấm lên là được.”

“Vâng ạ!”

Mễ Thu không có dài dòng mà đêm hôm đó nhanh chóng túm con hung thú có khế ước với mình dậy.

Bạch Miên nhấc mí mắt lên rồi chậm rì rì đáp: “Làm-cái-gì-đấy”

Mễ Thu: “Giúp ta trông coi thân thể này cùng với Đinh Đinh.”

“Ừm?”

Bạch Miên lại nhập vào thân thể của Mễ Thu rồi chậm rì rì xoay người tiếp tục ngủ nướng.

Mễ Thu hôn Đinh Đinh một cái rồi vội vã rời đi.

Lúc tỉnh dậy Đinh Đinh đã thấy lông tóc của mẹ đã biến thành màu trắng hồng. Con bé bèn cẩn thận mà đưa tay đến gần mũi của mẹ, cho đến khi cảm nhận được hơi thở của mẹ cô bé mới mừng rỡ mà gọi.

“Mẹ~”

Bạch Miên mở mắt rồi vươn tay kéo bé con vào trong lòng rồi lại tiếp tục ngủ nướng Đinh Đinh cũng không có nói chuyện, cô bé im lặng nhìn mẹ mãi cho đến khi bụng kêu lên ùng ục thì mới dừng lại.

“Mẹ~”

Bạch Miên buông Đinh Đinh ra rồi lại tiếp tục ngủ.

Đinh Đinh bước xuống giường, cô bé không chút hoang mang mà mặc quần áo chỉnh tề, đến cả đi tất cũng phải cao bằng nhau.

Mặc xong quần áo Đinh Đinh vui vẻ chạy đến phòng bếp dùng lò vi sóng để hâm nóng lại chỗ bánh bao thịt mà hôm qua dì đã mang đến cho cô bé.

“Mẹ ~ ăn cơm thôi ~"

Bạch Miên nhắm mắt rồi lại há mồm.

Đinh Đinh vừa cười vừa đút cơm cho mẹ ăn.