Editor: May
Cũng chưa kéo dài bao lâu, lại thấy Lý Thẩm Nhi cầm tờ báo vội vàng đi ra từ buồng trong, "Lão Thẩm lão Thẩm, mau tới xem đi, Chanh Tử của chúng tay lấy được kim cương Vương Lão Ngũ rồi!"
Hai chân Thẩm Trung Minh mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống đất, may mắn lão Lý tay mắt lanh lẹ, kịp thời đỡ ông, "Lão Thẩm, ông sao thế?"
Thẩm Trung Minh khoát khoát tay, "Không có gì, không có gì." Nói xong, ông vội vàng nhận tờ báo từ trên tay Lý Thẩm Nhi.
Trang đầu tờ báo, một dòng chữ màu đen to lớn rõ ràng bắt mắt: "Tin nặng ký! Người nắm giữ Đế Cảnh công khai tình yêu, cô gái chính là người đẹp nhất thành Đô!"
Phía dưới, kèm theo ảnh Thẩm Chanh mặc lễ phục xinh đẹp, ở cạnh cô là một người đàn ông hoàn mỹ và kiêu ngạo với chúng nhân, tồn tại giống như một đế vương.
Bà Lý Thẩm Nhi chỉ vào tờ báo, nói: "Các người thấy chỗ này giới thiệu, đại danh Thẩm Chanh, nhũ danh Chanh Tử, nick name bảo bối."
Thẩm Trung Minh bị kí©h thí©ɧ không nhẹ, có chút không dám tin, "Này.... Đúng thật là Chanh Tử nhà tôi không sai?"
Bà Lý Thẩm Nhi chắc chắc nói: "Khẳng định không sai, không phải phía trên còn có ảnh chụp và tên sao! Khoan hãy nói, Chanh Tử của chúng ta thật có khí chất! Nói con bé xinh đẹp bậc nhất thành Đô, cũng không có khoa trương chút nào!"
Lão Lý nói tiếp: "Chanh Tử, con bé đó trong ngày thường vốn đã xinh đẹp, vừa trang điểm một chút, liền đẹp đến giống như ngôi sao, tôi cũng sắp không nhận ra rồi."
Thẩm Trung Minh không có lòng dạ nghe bọn họ tán dương con gái của mình, chỉ liếc nhìn hai người xứng đôi trong tờ báo một cái, ông liền cầm hộ khẩu lên vội vàng rời đi.
"Lão Thẩm! Ông đi làm đâu thế!" Bà Lý Thẩm Nhi hô một tiếng với bóng lưng của ông, đáng tiếc không nhận được hồi đáp.
Gần tới tám giờ, đêm càng tối đen.
Đèn đường mờ mờ, kéo dài thân thể nhỏ xinh của Thẩm Chanh.
Chậm rãi bước đi ở ven đường, mặc cho gió đêm cuốn mái tóc dài của cô lên.
Trong bóng tối, một bóng màu đen thoáng vụt qua, trong chớp mắt liền biến mất không thấy nữa.
Thẩm Chanh nhạy cảm phát giác được sau lưng hình như có khác thường, không kiềm được đi chậm lại, quay đầu ra sau...
Cô nhíu nhíu mày nhìn về phía xa xa, ngoại trừ hoa cỏ cây cối và đèn đường ven đường, thì không còn gì khác
Nhưng vào lúc cô xoay người lại tiếp tục đi phía trước lúc, hoàn cảnh vốn không có một bóng người, lại đột nhiên thò ra một cái đầu từ góc tối.
Nhìn nhìn bóng lưng của cô, như là đang xác nhận gì đó, sau đó, hắn vẫy vẫy tay, lại một người chui ra từ phía sau.
"Không sai!"
"Chắc hẳn là cô ta!"
Hai người trao đổi ngắn gọn vài câu, sau đó tiếp tục đuổi theo bước chân Thẩm Chanh.
Mấy lần vào lúc Thẩm Chanh sắp sửa phát hiện bọn họ, hai người lại dùng tốc độ cực nhanh, trốn vào nơi bí mật.
Đến khi qua một chỗ rẽ, hai người chỗ tối mới liếc mắt nhìn nhau, lấy ra một bao tải nguy hiểm tiến tới gần Thẩm Chanh.
Dưới ánh đèn đường, Thẩm Chanh liếc mắt liền thấy trên mặt đất có hai bóng đen đang tiến đến gần mình, cách cô càng lúc càng gần.
Cảm giác đúng thật không sai?
Ngay khi bóng đen sắp sửa hoàn toàn bao trùm cô, cô đột nhiên xoay người.
Nhấc chân, hung hăng đá vào hai người trước mặt.
Một người trong đó bị đá trúng hạ thể, lập tức che đũng quần lại ngồi xổm xuống, tên còn lại thấy thế, gần như không kịp nghĩ nhiều, liền nhào về phía Thẩm Chanh.
"Dựa vào!"
Thẩm Chanh chửi bới trầm thấp một tiếng, lại là một cước quét ngang qua, nhưng lại không có đá trúng tên đàn ông.
Thân hình tên đàn ông đó vạm vỡ cường tráng, có thể đơn giản tránh đi một kích này, vừa nhìn đã biết là người luyện võ.
Thẩm Chanh vô thức lui về phía sau một bước, nheo con ngươi lại.
Khí thế người này hùng hổ, bộ dáng ra vẻ muốn lấy mạng người, giống như hận không thể bẻ gãy cổ cô.
Kẻ thù?
Chết tiệt, đây cần phải có bao nhiêu thâm cừu đại hận hả!
.