Sau khi ăn cơm xong, Thi Khả Nhi mang theo hai tên nhóc kia đi sân chơi thiết kế chính trong nhà hàng chơi một hồi, đến khi hai tên nhóc kia kêu mệt, cô mới mang theo hai người rời khỏi nhà hàng.
Đã gần tám giờ, sắc trời có chút tối, đèn đường hai bên đường phố sáng rỡ, ngọn đèn màu vàng ấm chiếu ở trên mặt đường, có vẻ mông lung mà thần bí.
Người đi đường chung quanh rất thưa thớt, thỉnh thoảng sẽ có một hai đôi vợ chồng son ôm nhau đi qua, rất nhanh lại hàa nhập vào ở trong màn đêm.
"Nấc ~ thật no nha...."
Tiểu Thiên Tước xoa bụng nhỏ tròn vo, vẻ mặt thỏa mãn.
Thi Khả Nhi đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Vận động gần 40", cháu vẫn chưa tiêu hóa?"
"Đúng vậy, hệ tiêu hoá của cháu không tốt nha, ăn một bữa no cả đêm." Tiểu Thiên Tước nghiêm trang trả lời.
"Cô út, em trai lừa gạt cô, nó mới không phải ăn một bữa no cả đêm đâu, vừa rồi trước khi ra khỏi nhà hàng nó đã lặng lẽ chạy tới nhà bếp phía sau, ăn trộm tiramisu của người ta...." Tiểu Ngạo Tước chẳng chút nương tình vạch trần bé.
"Anh dám nói anh không có ư?" Tiểu Thiên Tước không phục phản bác lại.
"Anh ăn, nhưng anh ăn không có nhiều bằng em."
"Nào có ~" Tiểu Thiên Tước bĩu môi, "Em chỉ cắn một miếng thôi chứ bộ."
"Ừ, anh chỉ cắn nửa miếng." Tiểu Ngạo Tước chỉ dùng một giây liền biến thành tiểu phúc hắc.
"Nhưng nửa miếng của anh lớn hơn em!" Tiểu Thiên Tước không chịu thua.
"Mới không có!"
"Chính là có!"
"Mới không có!"
"Anh là anh trai, tại sao không nhường nhịn em ~ "
"Em sớm chút nói câu này anh đã sớm chút nhường em rồi." Tiểu Ngạo Tước bĩu môi, "Được rồi, vừa rồi là anh ăn, là anh ăn nhiều, em chỉ liếʍ một chút mà thôi, ngay cả hương vị cũng không có nếm đến."
"Hắc hắc." Tiểu Thiên Tước lập tức nở nụ cười, dùng bàn tay nhỏ bé kéo kéo ống tay áo Tiểu Ngạo Tước, nói: "Thích anh như vậy nhất ~ "
"Nói năng ngọt xớt." Tiểu Ngạo Tước vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như cũ.
"Khanh khách.... Anh đừng như vậy nha, cùng lắm thì lớn lên em nuôi dưỡng anh thôi!" Tiểu Thiên Tước vui mừng không thôi.
"Ai cần em nuôi." Tiểu Ngạo Tước vẫn lạnh lùng.
"Được rồi em không nuôi anh, vậy anh đến nuôi em."
"Vậy còn không sai biệt lắm."
Đối với hai anh em phúc hắc lại kiêu ngạo này, Thi Khả Nhi tỏ vẻ không nói gì, một giây trước vẫn đang giận dỗi, một giây sau liền buồn nôn thành như vậy.
"Hai đứa...."
Lúc cô đang mở miệng nói chuyện, sau lưng Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước đột nhiên nhảy ra một cái bóng màu đen, không đợi người phản ứng kịp, người nọ đã dùng bao tải chụp lên đầu Tiểu Thiên Tước, bỏ toàn bộ thân thể bé vào, sau đó dùng một tay khiêng bé đến trên vai.
"Làm gì vậy?"
"Thả tôi xuống!"
"Ông là ai...."
Tiểu Thiên Tước không ngừng giãy dụa, nhưng người nọ lại không có một chút phản ứng, khiêng bé bước đi.
Thi Khả Nhi gần như lập tức liền vọt tới, gắt gao níu cánh tay người đàn ông đó lại, cô nhìn anh ta, trong đôi mắt phóng ra lệ khí dọa người.
"Buông thằng bé ra!"
Mỗi chữ mỗi câu, cực kỳ nguy hiểm.
"Hừ!"
Người đàn ông khinh thường hừ một tiếng, ngay sau đó huýt sáo, rất nhanh, liền có mấy đàn ông thân hình cao lớn tương tự đi tới từ góc tối, từng bước từng bước ép Thi Khả Nhi và Tiểu Ngạo Tước.
"Ngạo Tước không sợ, có cô út ở đây, em trai cũng sẽ không có chuyện gì, yên tâm đi."
Thi Khả Nhi nói xong, một tay kéo Tiểu Ngạo Tước bên cạnh đến trong ngực, che chở thật tốt.
Phản ứng của cô rất trấn tĩnh, dù là lúc đang gặp phải nguy hiểm, cũng vẫn mặt không đổi sắc.