Chương 3: Nhả tơ dễ dệt võng khó
Triết nhân nói, trên đời này không có nhiều cái vì sao như vậy, hết thảy đều phải dựa vào chính mình đi tìm đáp án.
Chờ sao vàng trước mắt ta hết lấp lánh, ta phát hiện chính mình lại đối diện với khuôn mặt của siêu đại mỹ nhân kia.
Đối với một con nhện chỉ nhỏ bằng hạt đậu nành mà nói, khuôn mặt mỹ nhân này đích thực là rất lớn.
“Cửa đây năm ngoái cũng ngày này… Không thể tưởng được con nhện nhỏ này thật ra lại biết chữ, ngày hôm qua ta lại không nhìn ra a.”
Có thanh âm trong trẻo nhưng cũng nhu hòa nói: “Có câu nói là nhìn người không thể xét tướng mạo, nước biển không thể lấy đấu đong, con nhện nho nhỏ, tại sao không thể biết chữ?”
Là ai đang nói chuyện?
Ta nhìn theo hướng thanh âm.
Xuống, xuống.
Xuống chút nữa.
A, thấy rồi.
Một tiểu hài tử mặc áo khoác màu xanh đang ngửa đầu nhìn ta giãy giụa không ngừng trong tay mỹ nhân khổng lồ. Da tay của hắn trắng tựa trân châu, khuôn mặt tròn tròn giống như cái bánh bao, miệng hồng nộn, ánh mắt trong veo sáng ngời.
Tiểu hài tử là lai lịch thế nào? Cũng thật xinh đẹp a!
“Đúng rồi, con nhện này là nhện độc hiếm thấy, nọc độc rất hữu dụng.” Đại mỹ nhân cúi đầu hỏi tiểu nam hài áo xanh: “Ngươi muốn ép chút dùng hay không?”
Ép? Ép như thế nào? Chất độc khủng bố của ta còn chưa có ép ra thì ta đã bị ép dẹp thành từng mảnh rồi.
“Ta không cần dùng nọc độc loại này, trên đời có cái gì, Đông hải của ta còn có thể thiếu sao.” Tiểu nam hài nhi nhìn vị đại mỹ nhân được xưng là Phượng tiền bối kia: “Nhưng thật ra ngươi, có phải đã lâu không ăn côn trùng, cảm thấy vô cùng nhớ hay không?”
Hả? Ăn, ăn côn trùng?
Ta run cầm cập.
Đừng nên như vậy… Cho dù ta không thích thân thể con nhện hiện tại, cũng không muốn cứ như vậy bất lực bị ăn luôn a.
“Ngươi làm nó sợ.” Tiểu nam hài nhi áo xanh giải vây cho ta: “Buông tay ra đi, ta sợ ngươi không cẩn thận bóp chết nó.”
Phượng mỹ nhân cuối cùng cũng buông tay, ta run cầm cập vội vàng gấp gáp vung ra một sợi tơ dính mình vào góc bảng đen, không dám lại thò đầu ra.
Hắn trông đúng là đẹp, ngũ quan như tô lại như vẽ, thanh tú không tỳ vết. Chính là y phục hắn quá lộng lẫy địa vị quá tôn quý đạo hạnh quá cao thâm, không phải ta một con nhện nho nhỏ có thể đυ.ng vào.
“Má phấn giờ đây đâu vắng tá, hoa đào còn bỡn gió xuân đây…” Phượng mỹ nhân lắc lắc đầu, vung tay lên, chữ trên bảng đen tất cả đều biến mất không thấy nữa.
“Thơ này về sau không nên đọc nữa.”
A? Vì sao không nên đọc nữa?
Ta thực nghi hoặc, thế nhưng không có can đảm hỏi ra tiếng.
Hắn nếu đã nói như vậy, hẳn là có đạo lý của hắn đi.
“Nếu muốn học chữ, ta thật ra mang theo một vài cuốn sách đến.” Nam hài tử mặc áo xanh nói: “Ta hiện tại ở nhờ Song Thanh phủ trong đầm Bích Thủy phía sau núi, các ngươi có thể tìm ta mượn sách.”
Ta chớp chớp mắt, Mẫu Đơn sư tỷ ở bên dưới nói: “Vậy đa tạ Phượng tiền bối trước.”
Hai mỹ nam một lớn một nhỏ kia cùng nhau gật đầu tỏ ý, sau đó lại đi xa, hồ ly sư tỷ ở phía dưới nói: “Mẫu Đơn tỷ, vị Phượng tiền bối kia, chính là của sườn núi Phượng Hoàng…”
“Đúng, không sai.”
“A, phượng hoàng quả nhiên không hổ là vua trăm loài chim, thật khí phái, thật là uy phong a. Đạo hạnh của hắn cao bao nhiêu a? Sao hắn vừa đứng trước mặt ta, ta liền cảm thấy không dám thở.”
Một người khác hỏi: “Vậy tiểu hài tử đi cùng hắn là?”
“Ta cũng chưa từng thấy qua, bất quá các ngươi cũng nghe thấy, hắn nói hắn là từ Đông hải tới, có lẽ là thủy tộc đi.”
Tim ta vẫn còn nhảy loạn bình bịch, Mẫu Đơn sư tỷ chỉ vào ta: “Tam Bát, chớ có biếng nhác, hôm nay cho tới trưa còn chưa có học được mấy chữ đâu, mau dạy mấy cái có ích đi.”
Có ích?
Ta tiếp tục khổ não…
Ta rốt cuộc có thể dạy các yêu tinh này cái gì a?
Đến trưa rối loạn không chịu nổi, ta treo đung đưa trước bảng đen choáng đầu hoa mắt, chờ lúc giữa trưa tan cuộc, tám chân ta cùng nhau như nhũn ra, không tìm ra một cái có thể dùng được.
“Ngươi có ổn không?”
“A, Tam Thất…” Số của con bướm kêu lên còn thuận miệng: “Nhờ ngươi, đỡ ta một phen.”
Con bướm thật sự là vừa xinh đẹp lại ôn nhu a.
Vì sao ta xuyên việt không phải thành con bướm mà là xuyên thành con nhện khó coi?
“Buổi chiều không cần ngươi vất vả.” Nàng an ủi ta: “Buổi chiều tất cả mọi người đều phải tự tu luyện.”
Tu luyện? Đúng, ta có thể tu luyện a! Tu luyện đến như Mẫu Đơn sư tỷ kia, là có thể biến thành người!
Khi đó ta sẽ không còn là con nhện a!
Nhận thức được điều này khiến cho nhiệt tình đối với tu luyện của ta tăng vọt chưa từng có.
Nhưng là tu luyện cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Đào Hoa quan lần này thu người, ta là người đạo hạnh thấp nhất. Sở dĩ có thể lập lờ chui vào, hoàn toàn là gặp may đọc một bài thơ, mới được quan chủ nhận.
Giao tình của con bướm Đào Tam Thất cùng ong mật Đào Tam Lục tuyệt đối không giống, tuy rằng thoạt nhìn cá tính hoàn toàn không như nhau, nhưng là giao tình bọn họ rất sâu, không giống với người khác.
Trong quan có đệ tử có thể tịch cốc (1), một số vẫn muốn ăn cơm. Ta thì thuộc vào loại muốn ăn kia, Đào Tam Thất thay ta nhận một chén cơm, một đĩa rau xanh. Mà nàng cùng Đào Tam Lục bắt đầu tịch cốc, chỉ uống một chút nước, ăn một chút hoa quả dại không thể ít hơn.
Ta ghé vào bát cơm kia cảm động lệ nóng chảy ròng, nhưng là tuy rằng có một chén cơm tựa như núi nhỏ, ta lại chỉ ăn có một hạt đã no rồi ==~ Sau đó ta no đến không thể động đậy, ngửa mặt tám chân hướng lên trời nằm trên chén cơm kia, uể oải muốn ngủ trưa.
“Tam Bát, ngươi không tu luyện sao?” Tam Thất hỏi ta.
Tam Lục nói chen vào: “Có lẽ nàng là muốn tu luyện buổi tối, hấp thụ ánh trăng.”
“A, vậy ngươi nghỉ một lát, chúng ta không ầm ĩ ngươi.”
Ta chạy nhanh gọi hai nàng lại: “Ừm, các ngươi tu luyện như thế nào? Tu luyện có người dạy hay không? Chúng ta không phải gia nhập Đào Hoa quan sao? Quan chủ sao không dạy phương pháp tu luyện?”
Tam Thất đang muốn nói, Tam Lục kéo nàng lại: “Con nhện này ngốc hết chỗ nói, đừng để ý tới nàng.”
Tam Thất hơi do dự, nói với nàng: “Đều là đồng môn, ngươi không nên nói như vậy.”
Nàng có chút áy náy giải thích với ta: “Tam Lục chỉ là tính tình không tốt lắm, kỳ thực nàng không có ác ý. Ngươi trước kia là dùng biện pháp gì tu luyện?”
“Ợ, ta đã quên…”
Tam Thất nghi hoặc nhìn ta, vẻ mặt kia kỳ quái giống như ta đang nói ta không biết ăn cơm không biết đi đường: “Cái này làm sao có thể quên? Ừm, ta và Tam Lục trước kia được một tiền bối chỉ điểm qua, nàng truyền cho chúng ta một bộ tâm pháp, hơn nữa chúng ta có thể uống sương sớm hấp thụ tinh khí của hoa tu luyện. Phương pháp của ngươi hẳn là khác với chúng ta… Thật sự nếu không được, ngươi đi thỉnh giáo Mẫu Đơn sư tỷ các nàng một chút, ta nghĩ các nàng hẳn là biết.”
Ta giơ một chân lên gãi gãi đầu: “Được rồi.”
Nhưng là chờ ta bò ra ngoài muốn tìm một tiền bối thỉnh giáo, trong gian phòng có đánh số này cũng đã không còn có người.
Xem ra phải nỗ lực tự đi học thành tài.
Ta thở dài.
Nếu như nói ta hiện tại đối với nhân vật thần bí Đào Hoa quan chủ này có ấn tượng gì, ta nghĩ rằng, quan chủ đại nhân phi thường toàn diện quán triệt một cái phương châm: Sư phó dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân.
Chính sách giáo dục của nàng hoàn toàn là thả trâu ăn cỏ thôi.
Ta không có biện pháp, đành phải quay về phòng số ba mươi tám của mình. Những phòng này đều là dựa theo vóc dáng lớn bé của người mà co rút lại. Cửa phòng ta cũng chỉ lớn bằng hạt đậu phộng, ta tự mình ra vào nhưng thật ra thực thuận tiện, người khác nghĩ muốn vào cửa lại không được.
Ta hướng phía giường đá nằm bò lên liền ngáy khò khò.
Hai ngày này gặp rất nhiều biến cố, phát hiện chính mình là con nhện có khả năng biến thành yêu, bái nhập môn hạ vào Đào Hoa quan, ừ, tương lai một ngày nào đó, ta sẽ lại tu luyện thành người, nhất định sẽ!
Lúc ta tỉnh ngủ thì trời đã tối rồi, buổi trưa ăn quá nhiều — một hạt cơm rất lớn, thế cho nên ta bây giờ vẫn chưa đói.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, ta di chuyển tám cái chân để mình bò lên vách tường, sau đó lên bệ cửa sổ.
Ánh trăng chiếu lên trên người, ta cũng không có cảm giác gì kỳ lạ.
Ta xoay thẳng xoay nghiêng, xoay ngửa xoay sấp, thật sự, một chút cảm giác cũng không có.
Ban ngày ngủ nhiều, ban đêm ngủ không được.
Ta nhàn rỗi không có việc gì nhả tơ chơi.
Nhả tơ ra, từng cái dính trên song cửa sổ, trước dính theo đường ngang, sau khi dính một loạt, ta đột nhiên nghĩ.
Lúc bái sư tiểu ngư tinh dùng nước suối dệt vải, ta liệu có thể cũng dùng tơ ta nhả ra dệt thành cái gì đó hay không?
Nhiều chân thật là có ích!
Nhanh chóng thuận tiện!
Ta trước tiên xoắn tơ nhện thành sợi nhện thô to cứng chắc hơn hẳn, sau đó duỗi hai chân của mình ra làm cái khung, quấn sợi quanh hai chân tựa như cuốn quanh cái kim quấn quấn tới lui thành bó.
Lúc bà ngoại còn trên đời ta thường cùng bà quấn sợi, bà thích đan áo len, tuy rằng đan không đẹp lắm, hơn nữa tốc độ cũng cực kỳ chậm, thường thường một cái áo len đan cũng phải mất hơn bảy tám tháng, thành phẩm còn chưa chắc sẽ vừa người, nếu không vừa người tháo ra đan lại. Ta nghĩ bà chẳng qua là hưởng thụ để gϊếŧ thời gian thôi.
Quấn được không ít sợi, tám chân cùng nhau chuyển động, ta bắt đầu nhanh nhẹn dệt lên.
A a a…
Ý tưởng thì tốt nhưng là, thực tế thì tàn khốc.
Mặc dù ta mơ ước mình có thể dệt ra đồ dệt vô cùng tinh xảo, thế nhưng…
Không có kinh nghiệm thì hậu quả là sẽ gây họa, tám chân ta bị sợi nhện cứng nhắc quấn chặt, trói lại một chỗ.
Giãy a giãy a giãy không động.
Xoay a xoay a xoay không ra.
Ta khóc như mưa, ta vì sao lại muốn xoắn sợi nhện này thô như thế chắc như thế? Ta rốt cuộc là làm sao lại quấn dệt đến mức trói chính mình lại? Ai có thể nói cho ta biết?
Ta như xác chết ở trên bệ cửa sổ cả đêm, tuy rằng bên ngoài lúc nào cũng có thể nghe được có tiếng tới tới lui lui, nhưng tiếng kêu cứu của ta tựa hồ quá yếu ớt không ai có thể nghe được, mãi cho đến tận giữa trưa mới được Tam Thất phát hiện, gọi mọi người đến giúp đỡ cứu ta xuống.
Học chữ không phải giáo dục bắt buộc, cho nên buổi học thứ hai cũng không có bao nhiêu đồng môn tới nghe giảng. Ta tự thôi miên đây là các yêu quái không ham tri thức không truy cầu văn minh, không có gì liên quan với trình độ giảng bài của ta.
Trong Đào Hoa quan này con nhện chỉ có một mình ta, phương pháp tu luyện của những người khác ta đều thử qua, vô dụng. Phơi ánh nắng phơi ánh trăng, ngâm trong nước cộng nướng trong lửa… Thật sự là khổ cực, thế nhưng vẫn không đúng cách.
Sau đấy ta nhớ tiểu nam hài mặc áo xanh kia từng nói, ta có thể tìm hắn mượn sách.
Dù sao ta cũng không tu luyện, thử dệt lại thất bại lần thứ hai, cũng may lần hai này không lại trói chặt chính mình đến chết.
Được rồi, ta đây phải đi tìm hắn mượn sách thôi.
Tri thức chính là sức mạnh, tri thức chính là của cải. Cho dù ta không có biện pháp tu luyện, hiểu rõ hơn ta đang ở thời đại nào, địa phương nào, cũng không phải một chuyện xấu.
Nói không chừng còn có thể tìm được phương pháp con nhện tu tiên.
Ta vừa hỏi đường vừa đi tới bờ đầm Bích Thủy, dựa theo cách thức vừa mới hỏi thăm, giơ một chân gõ ba cái lên một khối đá trắng ở ven đầm.
Một con cá vàng từ trong nước nhảy ra, hỏi ta: “Ngươi có chuyện gì?”
Ta nói: “Ta là từ Đào Hoa quan tới, tìm…”
Tìm ai? Người nọ tên gì ta không biết.
“Ta tìm một vị tiền bối từ Đông hải tới, mượn sách.”
Hay