Chương 11: Trong núi một ngày đã mấy năm
Làm người tốt hay làm người xấu, đây thật là một vấn đề nan giải. Làm người tốt chịu thiệt không cam lòng, làm người xấu ta không đủ phần thông minh cùng bản lĩnh kia.
Đào Trực sư huynh thoạt nhìn rất tiều tụy.
Ta nhìn chòng chọc khuôn mặt hắn, hắn gầy nhiều.
Gương mặt thiếu niên lộ ra vẻ đau khổ.
Xem ra hắn đối với Mẫu Đơn sư tỷ thực quan tâm a.
Ta đây một người trời sinh không biết an ủi người khác, nhìn thấy hắn mất mát, cũng biết hắn là vì sao, nhưng ta lại không biết nên nói cái gì.
“Sư huynh, ngươi gần đây làm sao vậy?”
“Ừm, không sao.” Hắn nói: “Ta không sao.”
Ngoài miệng nói chính mình không sao, thực ra nhìn cả khuôn mặt đều viết ta rất có sao>_
Hay