Chương 2

Vẻ đẹp hoa lệ của Lượng cung Đông đình không thể so sánh kịp

Kinh Vân nhìn chăm chăm tiểu viện đơn độc được chuẩn bị cho mình, đôi mắt hắc thủy ngân bàn vừa chuyển đem hết thảy bài trí xa xỉ thu vào đáy mắt

Sàn nhà sáng tựa gương,

bích họa

(tranh vẽ)

lộng lẫy, tương ngọc thư trấn, vô số hỏa đăng chiếu khiến trong phòng sáng như ban ngày. Này đều không phải là Lạc Cách cố ý đối xử tử tế với Kinh Vân, chính là bố trí của Lượng cung xưa nay đã là như vậy.

Vinh hoa phú quý…

Kinh Vân trên mặt nổi lên một nụ cười đạm bạc, hướng tới hành lý được người hầu đặc ở một bên. Này đó là một ít quần áo cũ kĩ, một ít đồ dùng đơn giản của y ở Đông đình.

Nhớ tới quyển thư tập bị Lạc Cách ném xuống hồ, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên nở rộ ra một mạc tươi cười, nháy mắt nhượng căn phòng càng phát sáng quang mang.

May mắn y không có đem thứ này đặt trong hành lý, Kinh Vân từ trong lòng ngực lấy ra một quyển thư tập thật dày, vui mừng vì mình đã đem vật trân quý giấu ở trong người. Quyển thư tập này là bí mật của Kinh Vân, là tất cả thế giới của y, tất cả giấc mộng của y được giấu ở trong này.

Cẩn thận đóng cửa lại, lẳng lặng nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa một hồi lâu, thẳng đến xác định sẽ không có "khách không mời mà đến" đến quấy rầy, Kinh Vân lúc này mới thoải mái ngồi ở trước thư trác

(bàn đọc sách), đem thư tập mang theo nhiệt độ cơ thể mở ra…



Từ nhỏ bị khi dễ, bị bỏ qua, chịu mọi cách làm nhục, Kinh Vân không thể ở thế giới tàn khốc này tranh đấu, lại học được ảo tưởng tự do. Từ lần đầu tiên ý thức được tư tưởng tự do này của mình, thì một sinh mệnh mới được y tạo ra. Y ở trong quyển thư tập sáng tạo ra một thế giới mới, còn tạo ra một cô gái tên Tô Lệ

(trong QT để là Tô Lệ Mà a, nhưng ta thấy để Tô Lệ thì sẽ hay và gọn hơn a). Thế giới mà y sáng tạo là một nơi yên bình, xinh đẹp, an tường và giàu có. Không có ánh mắt khinh bỉ, không có những trừng phạt vô duyên vô cớ, không có những đãi ngộ không công bình. Đó là một nơi thật tốt, nơi đó y có một bằng hữu tên Tô Lệ đáng yêu, thông minh, luôn đối y mỉm cười, bồi y nói chuyện, cùng y vui đùa. Thế giới tốt đẹp trong thư tập đều là những tưởng tượng của y.

Vừa muốn cùng Tô Lệ gặp gỡ, Kinh Vân bên môi khẽ nhếch một đường cong ngọt ngào, y cẩn thận nhất bút viết:

“…. Sắc trời thật tốt, Tô Lệ lại đến đây, nàng cầm hai quả quýt thật to ngồi ở trên cỏ chờ ta. Nàng nói: Kinh Vân mau nhìn, đây là cây quýt năm trước ta trồng…”

(ta chém)



Đắm chìm trong hạnh phúc thẳng đến màn đêm buông xuống, hàn khí càng tăng. Kinh Vân bị gió lạnh thổi vào phòng khiến cơ thể run rẩy, rốt cuộc không tha đặt bút xuống.

“Ta muốn ngủ, ngày mai tái kiến Tô Lệ.”

Đem những gì vừa viết nhẹ nhàng thổi, chậm rãi đóng thư tập lại. Kinh Vân một bên nói lời tạm biệt với Tô Lệ, một bên đem thư tập cất vào trong lòng ngực. Đầu vừa mới chạm gối, y lại cau mày ngồi dậy. Y chợt nhớ tới trước kia Lạc Cách luôn giám sát nhất cứ nhất động của mình, giờ đang ở Lượng cung hàng ngày phải luôn chạm mặt với Đại vương huynh, nếu không khéo bị hắn phát hiện trong ngực có thư tập…

Kinh Vân không khỏi có chút lo lắng, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, y xuống giường nhìn xung quanh. Y muốn tìm một nơi an toàn, đem Tô Lệ

của y

giấu đi. Ánh mắt chạm đến một góc của sàn nhà, nhãn châu xoay động, hơi hơi nở nụ cười. Trong hoàng cung kiêng kị thật nhiều, trong đó có một cái chính là sàn nhà nơi vương tử ở, tổng yếu sẽ lưu lại một khoảng trống với ý nghĩ “Lưu có thừa địa, không dứt sinh cơ

(theo ta hiểu là còn đất thì không sợ mất sinh cơ)” a.

Kinh Vân ở chung quanh các góc gõ gõ, rất nhanh tìm được nơi đất có khoảng trống, dùng tiểu đao khiêu lên, đem thư thật cẩn thậm giấu vào, lại đem đất chuyển lại chỗ cũ. Nhìn xem sàn nhà không có dấu hiệu chọc ngươi chú ý, y mới an tâm trở về giường ôm gối ngủ.

-----------------------------------------------------------------------------

Sáng sớm tỉnh lại, ngoài cửa thái dương rực rỡ chiếu đến khiến đầu óc một trận khó chịu.

Đông đình khi xưa vắng vẻ, nơi này của Lượng cùng càng không có người đến trông nom, Thập tam vương tử từ trước đến nay luôn bị người lãnh đãi

(lạnh lùng đối đãi), Kinh Vân cũng không ngại, y đi đến giếng nước trong tiểu viện múc một dục thủy(thùng nước). Ở Đông đình, chuyện cung nhân mi cao mắt thấp khi dễ chủ tử cũng thường có, cho nên có rất nhiều sự tình của bản thân y thường thường tự mình động thủ.

Thời tiết tháng mười một mặc dù không kết băng nhưng là lãnh đắc dọa người. Kinh Vân chung quanh tìm tìm, không có nước ấm, cũng không có dụng cụ trữ nước ấm. Kỳ thật đây cũng là điều đương nhiên, Lạc Cách như thế nào hội cần chính mình trữ nước ấm, trong hoàng cung sẽ có người chuyên môn dữ trữ nước ấm tùy thời hậu hạ.

Kinh Vân không có gọi người, nô tài trong Lượng cung so với y được sủng ái hơn ba phần, y cũng không ly khai viện tử vì Lạc Cách tối hôm qua có nói: nếu không có phân phó không cho phép ra ngoài. Vì thế y liền dùng hàn thủy

(nước lạnh)

lãnh thấu xưng trong dục thủy, run run rửa mặt chải đầu.

Không ai phiền, Kinh Vân mừng rỡ vì được tự do tự tại. Y ỷ ở bên cửa sổ, trở mình lấy một quyển y thư đến xem. Mỗi lần cùng Tô Lệ một chỗ, y tổng nghĩ phải làm một cái thầy thuốc, hai người sẽ nơi nơi phiêu bạc, đi đến một nơi không biết tên ở vài ngày, y sẽ vì thôn nhân

(người dân trong thôn)

chữa bệnh, y sẽ cùng Tô Lệ nhìn ngắm phong cảnh của đại giang sơn này.

Từ nhỏ bị áp lực tra tấn nhượng y toàn tâm toàn ý đem mình đặt vào thế giới do y tạo ra,

xem ra

trong cung

hết thảy

dưới

song mâu trong suốt của y toàn là giả.

-----------------------------------------------------------------------------

Lạc Cách bên này giống như là bị “chúng tinh phủng nguyệt

(sao quanh trăng sáng)” thị hầu, hắn lười biếng dựa ở trên giường, được ba bốn cung nữ quỳ gối dâng nước ấm, thật cẩn thận giúp hắn vén lên tay áo, sẵn sàng rửa mặt chải đầu. Rồi lại quay quanh hắn thay đổi một thân xiêm y rực rỡ, mang lên phục sức tỏa rõ thân phận vương tử, phòng ngoài đã sớm phát ra từng trận hương khí kí©h thí©ɧ vị giác.

Thập ngũ vương tử Thống Tề Trữ vừa đi đến Lượng cung, người chưa tới thanh âm đã tới trước.

“Đại vương huynh sớm a.”

Ở ngoài cửa Thống Tề Trữ hoán một tiếng, bước vào cười hì hì hành lễ, liền đi đến Lạc Cách bên người “Đại vương huynh, hôm nay tiết trời thật hảo. Sư phụ tổng nói mùa đông dương quan tối gọi người thống khoái, chúng ta đi ra ngoài kỵ mã đi.”

Trong tất cả các vương đệ, Lạc Cách thích nhất Thập ngũ vương đệ

này. Mẫu thân của Thống Tề Trữ là Dung phi, nàng là muội muội của mợ hắn, coi như cùng hắn là một nửa người thân. Thống Tề Trữ năm nay mười bốn tuổi, khờ dại hàm hậu, rất hiếu động bướng bỉnh, hắn thích tùy ở

bên người

Lạc Cách, thẳng đem Lạc Cách trở thành thiên thần mà sùng bái. Lạc Cách đối với

vương đệ

này

cũng không giống với người bình thường, cho tới bây giờ đều là trân trọng nhân nhượng.

Có Lạc Cách vài phần yêu thương, lại có ngoại gia

(nhà mẹ đẻ)

quan tâm, Thống Tề Trữ ở hoàng cung tự nhiên cũng là vương tử có thân phận cao quý.

“Còn công khóa của ngươi a? Suốt ngày ra ngoài ngoạn, thời điểm phụ vương hỏi đến ta không giúp ngươi a” Lạc Cách thấy Thống Tề Trữ trong lòng cũng thật cao hứng, nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dáng của Đại vương huynh.

Thống Tề Trữ làm sao sợ hắn, gọi người đưa lên một phen tân chước

(hình như là canh hay chao gì đó a T.T), tự mình một hơi uống hết, nói: “Phụ vương mới sẽ không mắng ta, không phải nói các vương tử tháng sau phải thi kỵ mã bắn tiễn

(tên)

sao? Ta đây là đi luyện tập thì có tội gì?”

Lạc Cách vừa nghe, nhớ tới đúng là có chuyện như vậy. Phụ vương có nói, quốc sự nặng nề nên thường chậm trễ thiên luân chi nhạc

(thú vui của cuộc sống), tháng sau lệnh các thành viên vương thất tụ hội lại, phàm là các vương tử đã đủ mười sáu tuổi đều phải biểu diễn kỵ mã bắn tiễn.

Trừ bỏ một vài vị vương tử chịu sủng ái của Hoàng thượng, các vương tử khác rất ít có cơ hội cùng Hoàng thượng thân cận, cho nên đều tìm không ít tâm tư phải tại lần tụ hội này trổ đủ tài nghệ mong chiếm được sủng ái của Hoàng thượng.

Thống Tề Trữ cũng là người được sủng ái, tự nhiên cũng muốn dành được phần thưởng cuối cùng, thừa cơ ở trước mặt phụ vương làm nũng.

Lạc Cách cười mắng Thống Tề Trữ hai câu, rồi cũng gọi người chuẩn bị mã

(ngựa), xuất môn phóng ngựa như bay. Hai người mang theo rất ít người, cưỡi khoái mã một đường chạy vội tới khu vực rừng rậm biên giới ngoại thành.

Thống Tề Trữ một lòng muốn đi săn thú, ở trong rừng nhìn xung quanh một chút, vừa định mở miệng đã bị Lạc Cách ngăn trở.

“Không được xâm nhập quá sâu, khu rừng này quá lớn, đi vào khả hội lạc đường.”

“Đại vương huynh, nếu không được vào sâu bên trong này… tại bên ngoài thì ngao du như thế nào a?” Thống Tề Trữ lòng hiếu kỳ đặc biệt mãnh liệt, càng không cho đi tâm càng muốn đi.

Lạc Cách mỉn cười, ánh mắt nhẹ nhàng liếc Thống Tề Trữ một chút. Thân là Đại vương tử, từ nhỏ liền thừa hưởng quyền thế, một ánh mắt cũng có thể làm cho lòng người kinh đảm.

Thống Tề Trữ sợ tới mức thè lưỡi, khống dám nói tiếp.

“Đến! Chúng ta sẽ tại khu vực bên ngoài rừng rậm thi thố một trận, nhìn xem ai sớm nhất có thể săn được thú” Lạc Cách cũng muốn giãn gân cốt, trong tay dây cương căng thẳng, thúc vào bụng ngựa khiến tuấn mã hí dài một tiếng, dạt ra bốn vó chạy nhanh về phía trước.

Lạc Cách được xưng là vương tử có thiên tư xuất chúng nhất từ thời kiến quốc tới nay, hắn văn võ song toàn. Thuật sắn bắn được danh sư trong cung chỉ dạy, càng thêm danh chấn tứ phương.

Giờ phút này Lạc Cách ngồi trên lưng ngựa đón gió mà đi, mày kiếm cân xứng sấn ra bình tĩnh, ánh mắt lại phát ra tinh quang, thân hình cao lớn thon dài, khó trách được phần lớn nữ tử trong kinh thầm thương trộm nhớ.

Thống Tề Trữ cũng không cam lòng lạc hậu, liền thúc ngựa đuổi theo. Một đám thị vệ cấp tốc cũng theo sau, nhất thời bụi mù cuồn cuộn, chỉ còn nghe được tiếng vó ngựa.

Mùa đông không thể săn được đại dã thú

(các con thú lớn như gấu a), dọc theo đường đi chỉ gặp một số thú nhỏ đang kiếm ăn. Lạc Cách ở trên ngựa dương cung bắn, cứ một mũi tiễn liền trúng một mục tiêu, bọn thị vệ ở phía sau nhất nhất thu thập con mồi.

“Lại một con thỏ hoang, ai, mùa đông săn thú thật nhàm chán.” Lạc Cách lại bắn trúng một con mồi, mã tốc

(tốc độ ngựa chạy)

không một chút giảm, tiếp tục phi nhanh.

Thống Tề Trữ đau khổ đi theo sau Lạc Cách. Hắn tuổi nhỏ nên mã tốc không kịp Lạc Cách, tài bắn cung cũng không kịp Lạc Cách, chỉ còn cách ngốc xem Lạc Cách săn thú, trong lòng sớm khó chịu a.

Lạc Cách chạy một hồi ra một thân hãn (mồ hôi), nhìn thấy Thập ngũ vương đệ bị mình chọc ghẹo lộ ra thần tình phẫn nộ, rốt cục giảm thấp mã tốc, nhượng Thống Tề Trữ không còn phải chật vật nữa. Lại thu hồi cung tiễn, đem con mồi trước mắt đều nhượng lại cho Thống Tề Trữ săn bắn.

Thống Tề Trữ bắn vài con mồi, lúc này mới trở nên cao hứng.

“Đại vương huynh, hôm nay đến chỗ ta, ta kêu mẫu phi đôn canh thỏ uống.” Thống Tề Trữ cao hứng đem số thỏ mà mình săn được buộc lại một chỗ, cũng không cần thị vệ hầu hạ, tự mình mang trên lưng đắc ý dào dạt đối với Lạc Cách nói.

Con mồi của Lạc Cách so với Thống Tề Trữ càng nhiều, nhưng đều đưa cho thị vệ cầm, chính mình một thân thoải mái “Làm gì phải lao động đến Dung phi, kêu trù phòng trong cung làm là được. Nhiêu đây thỏ ăn cũng không hết, ta xem ngươi vẫn là phân cho người khác đi.”

“Đúng a, trước hiến một con cấp phụ vương, tái đôn một con chúng ta ăn, còn lại cấp thất vương tỷ cùng tam vương huynh, lại đưa qua cho ngoại công ta mấy con.”

Lạc Cách thấy Thống Tề Trữ quả nhiên nhận làm chân phân phó liền thoải mái cười to: “Đúng a đúng a, chúng ta đêm nay liền chính mình lộng một con để ăn, trong cung thức ăn đều đã chán ngấy.”

Mới mười tám tuổi, Lạc Cách vẫn còn có thiên tính ngoạn nháo, cùng vương đệ mình sủng ái ở một chỗ mới có thể hiện ra vài phần.

-----------------------------------------------------------------------------

Hôm nay dương quang ấm áp trong trẻo nhưng tiểu viện của Kinh Vân vẫn lạnh lẽo, bất quá Kinh Vân có điểm đói a. Kỳ thật, phải nói là rất đói, đã qua hơn nửa ngày, mắt thấy ngày sẽ trầm xuống ở tây sơn (mặt trời sắp lặng a), nhưng y vẫn chưa thấy cơm của mình được đưa tới.

Bị Lạc Cách tùy tiện hạ lệnh cấm ra ngoài, y chỉ có thể ở trong tiểu viện này đứng lặng lẽ. Kinh Vân căn bản khinh thường nơi này, phụ vương, vương huynh, y phục đẹp đẽ, mỹ thực ngon miệng, các huynh đệ ta tranh ngươi đoạt, tất cả đối với y mà nói bất quá chỉ là giả dối. Trong thế giới giả dối thì đồ vật này nọ cũng đều là giả.

Y nghĩ nếu như mình đọc kinh thư sẽ thoát ra khỏi nơi này, bất nhiễm bụi trần.

Không có người nào dám đắc tội với Lạc Cách mà đến chíu cố Thập tam vương tử, hoặc là bọn họ căn bản đã quên đi Kinh Vân. Tóm lại, nếu đã không có bất luận kẻ nào tới nơi này thì càng đừng nói sẽ có người vì y mà đưa cơm đến.

Ỷ ở bên cửa sổ, Kinh Vân nhắm mắt lại, tưởng tượng Tô Lệ vì y làm một chút cơm chiều. Tô Lệ ngón tay linh hoạt, ở căn bếp nhỏ bận rộn. Thơm quá… cơm tẻ, thịt kho tàu…

Bụng bỗng nhiên thầm thì vang lên một chút, đem Kinh Vân từ trong tưởng tượng bừng tỉnh lại. Y cúi đầu sờ sờ cái bụng mềm mại của mình, bên môi xẹt qua một mạc cười nhàn nhạt.

Rốt cục là người thì không thể chân chính siêu thoát a.

Y lại nhắm mắt lại tiếp tục tưởng tựng, lúc này đây Tô Lệ đã đem cơm xới vào bát, nàng còn vì y chử hai cái trứng chim… Tô Lệ a Tô Lệ, ngươi đối với ta thật tốt. Ta mặc kệ bọn họ đối ta có nhiều phá hư, chỉ cần ngươi đối tốt với ta là được, người khác bất quá đối với ta là ảo ảnh.

-----------------------------------------------------------------------------

Màn đêm buông xuống, bọn hạ nhân vội động, châm nến đem Lượng cung chiếu sáng như ban ngày. Lạc Cách ở Đồng cung của Thống Tề Trữ mỹ mỹ uống hai chén canh thỏ, lại không từ chối được lời cầu xin của Thống Tề Trữ mà dạy cho hắn mấy thế võ, sau đó liền dẫn người trở lại Lượng cung.

Vừa đến tiền viện Lượng cung, các cung nữ đã sớm một bên nghênh đón hắn.

“Điện hạ lại đi ra ngoài cả ngày, xem này

toàn

thân đều là tro bụi, khả mệt nhọc đi.” đại cung nữ Lạc Vân nét mặc tươi cười như hoa hạ người hành lễ, lại nhanh nhẹn phân phó các cung nữ vì Lạc Cách thay y phục.

Lạc Cách cười nói: “Đều là Thống Tề Trữ vướng bận, triền cả một ngày.”

Trong triều thường có đều lệ, người hầu trọng yếu bên người vương tử công chúa, đều từ nhi tử

(con cái)

trong nhà các đại thần mà chọn ra. Danh phận tuy là cung nữ, người hầu nhưng thân phận quý trọng. Lạc Vân là nữ tử của La Tướng quân, vừa vặn cùng tuổi với Lạc Cách, mười tuổi nàng đã bị đưa vào cung làm bạn với Lạc Cách. Cho nên ở Lượng cung, nàng khả cũng coi là chủ nhân thứ hai.

Lạc Vân nhìn mọi người hậu hạ Lạc Cách đi tắm rửa, còn mình ở lại tẩm cung cẩn thận sửa sang lại bội kiếm hắn vừa cởi xuống, là phụ tùng mà hắn luôn mang theo bên người.

Không quá bao lâu, Lạc Cách tinh thần sảng khoái trở lại, y phục trên người đã muốn thay đổi thành cẩm bào thuần trắng, họa tiết trên cẩm bào được thêu chỉ vàng làm nổi bật thân hình cao lớn thon dài, đôi mắt ánh quang mang, trường phát hắc sắc khẽ lay động trong gió, hảo một cái anh tuấn thiếu niên a.

(ta lại chém)

Lạc Vân vội đứng lên mỉn cười, tự tay vì Lạc Cách đội vương tử quan.

“Hôm nay y đã làm những gì?” một bên ngồi xuống nhượng Lạc Vân vì mình đội vương tử quan, Lạc Cách chợt nhớ tới kẻ bị hắn mới vừa “mời” vào Lượng cung.

Lạc Vân sửng sốt mở trừng hai mắt: “Thập tam vương tử sao? Hôm nay không có nhìn thấy y” nàng vừa cười nói: “Vị này vương tử thật đúng là im lặng mà, điện hạ không nói nô tì thật nhớ không nổi có người như vậy a. Hảo hảo, như thế nào hội nhớ tới đem Thập tam vương tử mới tiếp nhận đến?”

“Hừ…” nhắc tới người này, Lạc Cách liền nhớ lại kẻ kia đều là một bộ dáng hững hờ, dường như mọi sự tình trên thế giới đều cùng y không quan hệ, nghĩ tới không khỏi hỏa giận nói: “Không nói đến y nữa, một kẻ không có ý nghĩ. Lạc Vân, ta hôm nay săn thú ở cung của Thống Tề Trữ có đôn canh thỏ, là Dung phi tự mình xuống bếp đôn. Ăn thật ngon miệng, cùng hương vị trong Lượng cung không giống nhau, ta gọi người mang một chén đến đây, ngươi chờ một chút liền uống ngay a.”

Lạc Vân che miệng cười: “Nô tì mới vừa dụng thiện

(ăn cơm), như thế nào nuốt trôi, ngày mai tái uống a.”

“Không tốt, lạnh sẽ không hảo uống” Lạc Cách nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn tiểu viện tử xa đến không thấy kia, lẩm bẩm nói: “Tìm người đem canh này cấp y uống đi.”

“Thập tam vương tử hẳn là cũng vừa dùng thiện xong đi?”

“Đúng vậy sao?” Lạc Cách bỗng cảm thấy hứng trí, hắn ỷ trên ghế dài nhượng cung nữ một bên bóp chân, một bên lười biếng hỏi: “Y đêm nay ăn những thứ gì? Sẽ không phải vừa đến Lượng cung đã trở nên xa hoa đi?”

“Nô tì làm sao biết, việc cơm nước tự nhiên có trù phòng lo liệu a.” Lạc Vân nói xong, cho người đem người trông nom trù phòng gọi vào, ngồi ở một bên Lạc Cách hỏi: “Đêm nay Thập tam vương tử ăn thứ gì?”

Kẻ trông nom trù phòng tên gọi Đằng Kính, nghe xong Lạc Vân trong lời nói, ngây người một lúc lâu, đáp: “Thức ăn của Thập tam vương tử không phải luôn luôn từ đại trù phòng của hoàng cung lo liệu sao?”

“Ta hỏi ngươi, ngươi lại hỏi ngược lại ta?” Lạc Vân mắng hắn một câu, nghĩ nghĩ nhíu mày: “Không phát hiện người của đại trù phòng tiến vào Lượng cung đưa cơm a.”

“Việc này nô tài không rõ ràng lắm, bất quá Thập tam vương tử không có phái người lại đây nói phải làm cơm a.” Đằng Kính thật cẩn thận địa cuối thấp mình trả lời.

Trù phòng của Lượng cung từ trước đến nay đều là chủ tử cho người đến chỉ định món ăn, sau đó chiếu theo mà làm, cùng với cách đưa cơm cho các vương tử từ đại trù phòng của hoàng cung bất đồng.

Lạc Cách bán nằm ở ghế dài híp mắt, nghe xong nửa ngày dường như phát hiện không thích hợp: “Đem người của đại trù phòng gọi tới hỏi một chút, khi nào thì tiến vào đưa cơm? Liền như vậy không có quy củ, tới cung của ta cũng không chào hỏi.”

Hoàng cung tuy lớn nhưng là mệnh lệnh của Lạc Cách ai dám chậm trễ. Người trong nom đại trù phòng là Thêm Quân bộ dạng tai to mặt lớn, hắn mới vừa kiếm được một bình hảo tửu, đang muốn hảo hảo hưởng thụ một chút, nghe Lạc Cách cho gọi mình, cũng không biết xảy ra chuyện gì liền một đường chạy nhanh tới Lượng cung.

Thêm Quân trán đầy hãn quỳ trên mặt đất hướng Lạc Cách hành lễ. Lạc Cách nhìn hắn một thân mồ hôi cũng nở nụ cười.

Ai, hôm nay xảy ra vấn đề gì, vì một chuyện nhỏ của kẻ kia mà phí nhiều tâm tư như vậy a.

“Thêm Quân, người của ngươi càng ngày càng không phép tắt a, tới Lượng cung cũng không đánh một tiếng mà cứ vậy tiến vào a” Lạc Vân một ở bên người Lạc Cách vì hắn nhẹ nhàng đấm lưng, nhìn Thêm Quân đang quỳ trên mặt đất lạnh lùng nói.

Thêm Quân vội vàng cung kính trả lời: “Người của đại trù phòng làm sao dám lung tung xuất nhập Lượng cung? Từ trước đến nay chúng ta muốn đến Lượng cung, đều là phải chờ Lạc Vân đại tỷ đáp ứng mới dám vào cửa a?”

“Nga, ta hôm nay cũng không có đáp ứng cho người của ngươi vào cửa a” Lạc Vân nói.

Thêm Quân nghe được liền trở nên hồ đồ: “Lạc Vân đại tỷ, ta hôm nay… không có phái người tới đây đưa cơm a.”

Lạc Cách nổi lên lòng nghi ngờ, bán híp mắt hỏi: “Như vậy hôm nay ai cấp Thập tam vương tử đưa cơm?”

“Thập tam vương tử chuyển đến Lượng cung nên thức ăn không còn thuộc quyền quản lý của đại trù phòng. Người của Lượng cung không phải đều dùng cơm từ trù phòng nơi này sao?” Thêm Quân cũng là không rõ ràng lắm, vẻ mặt mơ hồ.

Lạc Cách sao còn không rõ, ánh mắt sắc bén ngoan liếc Đằng Kính đang quỳ ở một bên. Đằng Kính bị hắn nhìn chăm chú đắc co rút lại vội vàng nói: “Thật sự là Thập tam vương tử không có phái người đến phân phó…”

“Không phái người phân phó, người sẽ không chính mình đến hỏi sao?” Không đợi Đằng Kính nói xong, Lạc Vân đã muốn ở phía sau Lạc Cách thị uy uống nắn Đằng Kính một câu.

Lạc Cách sắc mặt cũng thật khó nhìn, không nghĩ tới kẻ kia một người

nhợt nhạt gầy yếu

như vậy, không duyên không cớ đói bụng một ngày. Hắn tuy rằng cực hận y, cũng biết người trong cung từ trước đến nay bạc đãi y, nhưng hôm nay tự mình kiến thức trong lòng lại có một chút đau đớn.

(ngươi đau gì, không phải trong đó cũng có ngươi sao)

Rốt cuộc vẫn là thân phân vương tử, chỉ có Lạc Cách có thể khi dễ y, như thế nào đến phiên tôi tớ trong cung khi dễ y.

Trong lòng càng nghĩ càng giận, nắm lên một cái chén vừa định hướng kẻ tiểu nhân đang quỳ trên mặt đất ném tới, lại nén giận đem cái chén chậm rãi bỏ xuống.

“Đi, nhanh chóng làm một ít đồ ăn đem cấp cho Thập tam vương tử” Lạc Vân vội phân phó, nhượng hai kẻ trông nom trù phòng té chạy ra ngoài thoát thân.

Nhìn bọn họ đi thu xếp đồ ăn, Lạc Vân xoay người an ủi Lạc Cách: “Bất quá chỉ là hiểu lầm nhỏ, Thập tam vương tử kia cũng thật là, như thế nào đói bụng một ngày đều không lên tiếng? Nô tì ngay tại lượng cung, cũng có thể nói cho nô tì biết một tiếng a” nàng có chút lo lắng, Kinh Vân đói bụng một ngày, truyền ra ngoài sẽ nói Lạc Cách khi dễ đệ đệ, ngay cả thiện

(cơm)

cũng không cho dùng, kia sẽ không tốt.

Lạc Cách trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Hắn thích khi dễ Kinh Vân, chưa bao giờ cùng y quá mức tiếp cận, chỉ cần nhẹ nhàng nói nói mấy câu, tự nhiên có người vì hắn hết giận, cách khá xa xa cao cao tại thượng địa nhìn, cảm thấy được an tâm thoải mái.

Nhưng hôm qua ở gần,ột chỗ với Kinh Vân một hồi, bộ dáng thản nhiên của y liền luôn luôn tại trong đầu hắn xoay quanh. Ngọc thủ thon dài kia, khuôn mặt trắng trẻo, tổng ở trong đầu hiện ra một tia

sương mù

mông lung, tựa như tiên nhân trên trời mang theo một cỗ tử tiên khí.

Nghĩ đến đây không khỏi lại đứng lên nói: “Ta đi xem y” trong lòng thầm nghĩ tái ôn lại một chút xúc giác trơn mềm nhu ngấy tối hôm qua

(ta không hiểu hắn muốn nói gì a T.T)

Lạc Vân cũng không rõ, Lạc Cách luôn luôn chán ghét Thập tam vương tử, như thế nào hội bỗng nhiên đối Kinh Vân trở nên quan tâm a, vừa định đứng lên cùng đi, lại bị Lạc Cách chặn lại.

“Trời lạnh, ngươi không cần đi theo.”