Edit & Beta: Cafesvictim
~ Phi thường ngược ~Bởi vì phần eo bị trúng đạn, cho nên hơn nửa thời gian, Dạ Phong Vũ đều chỉ có thể nằm trên giường, nhìn phong cảnh bên ngoài xuất thần.
Augustine ôm một bó hoa hồng lớn, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh.
Dạ Phong Vũ nhìn thấy thì hỏi: “Lại là Phillip chuẩn bị sao?”
“Vì sao nhất định phải là Phillip?” Augustine đặt hoa lên bàn, cúi người hôn trán cậu, “Là anh.”
“Cám ơn, rất đẹp.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Nghe Phillip nói hôm nay anh rất bận, còn tưởng là buổi tối mới có thể đến.”
“Đã họp cả buổi sáng, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi.” Augustine cởϊ áσ khoác, “Sao trưa nay không chịu ăn?”
“Ai cũng có lúc không muốn ăn, không riêng mình em.” Dạ Phong Vũ chống người ngồi dậy, “Nhưng vì cái gì ngay cả chuyện này Hạ Hạ cũng nói cho anh?”
“Bởi vì mọi người đều muốn em sớm khỏe lại.” Tay Augustine mơn trớn vết thương trên mặt cậu, “Còn đau hay không?”
“Không đau.” Dạ Phong Vũ lắc đầu: “Chuyện công bố phim thế nào rồi?”
“Đạo diễn sẽ thông báo với truyền thông, em bị tai nạn xe, cho nên chỉ có thể vắng mặt lễ công bố.” Augustine nói, “Anh sẽ xử lí tốt mọi chuyện, có điều chỉ có một việc, có lẽ em cần tự ra mặt.”
“Chuyện gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Kate phu nhân và Leon tiên sinh.” Augustine nói, “Tốt nhất nên nói trước cho bọn họ, đỡ phải lo lắng, với lại nhỡ đâu bị truyền thông hỏi làm lộ ra.”
“Nhưng mà bị súng bắn cũng không có hơn gì so với tai nạn xe.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở.
Augustine ngập ngừng: “Ý của anh là, tìm lí do khác.”
Nhưng lí do cũng không phải là có thể tùy tiện mà nghĩ ra được, có thể làm cho một diễn viên buông tha việc tuyên truyền vai chính phim điện ảnh của mình, mấy cái cớ bình thường hiển nhiên là không đủ dùng ——- huống chi ở đây còn có Kate phu nhân, vô luận là từ chỉ số thông mình hay là thiên tính của người mẹ mà nói, đều rất không dễ bị lừa hay lấy lệ.
Nửa tiếng sau, Dạ Phong Vũ gọi điện thoại cho mẫu thân đại nhân của mình.
“Con phải biến mất một thời gian, lí do là vì ba ngày trước Augustine tiên sinh cầu hôn?” Kate phu nhân cảm thấy hẳn là mình đã nghe nhầm, “Vì sao?”
“Bởi vì con còn chưa có cân nhắc kĩ.” Dạ Phong Vũ trả lời —- thật ra kế hoạch vốn là, cậu nói bởi vì hai người cãi nhau, mới cần đi du lịch một mình cho khuây khỏa. Nhưng đề nghị này rất nhanh chóng bị phủ quyết, bởi vì Augustine kiên trì không muốn để lại ấn tượng không tốt về việc nóng nảy dễ giận trước mặt Kate phu nhân và Leon tiên sinh, cho nên không thể không đổi thanh cầu hôn. Tuy là cũng không có tốt hơn chỗ nào, nhưng không còn lựa chọn khác.
“Mẹ tưởng là con rất chờ mong hôn lễ này.” Kate phu nhân tỏ vẻ bất ngờ đối với việc này.
Khóe miệng Augustine hơi cong lên — anh rất thích những lời này.
“Nhưng con cũng cần thời gian suy nghĩ.” Dạ Phong Vũ nhấn mạnh.
“Có cần về nhà không? Mẹ có thể cho con rất nhiều lời khuyên.” Kate phu nhân hỏi.
“Không.” Dạ Phong Vũ rất bình tĩnh, “Con chỉ muốn yên lặng tự hỏi một thời gian.”
“Được rồi, mẹ tôn trọng lựa chọn của con, nhưng con cũng nên tôn trọng đoàn phim và các đồng nghiệp.” Kate phu nhân thở dài, “Thật sư không nên vì vậy mà bỏ việc.”
“Bộ phim này là Augustine đầu tư.” Dạ Phong Vũ giải thích, “Ý con là, con muốn cố hết sức rời xa anh ấy một thời gian, bao gồm tất cả mọi việc có liên quan đến anh ấy.”
Augustine: “…….”
“Nhóc đáng yêu, bây giờ con đang nói năng lộn xộn.” Kate phu nhân phát tác tình thương của người mẹ, “Nếu con muốn đi du lịch, mẹ có thể đi cùng con đến bất kì nơi nào.”
Đầu Augustine rất đau.
“Con có thể xử lí tốt.” Dạ Phong Vũ đỡ trán, “Chỉ cần cho con một tháng tự do, không hơn.”
“Augustine tiên sinh hẳn là rất ít khi bị người khác từ chối, mà lần này nghe có vẻ như là trách nhiệm của con.” Kate phu nhân dặn dò, “Cho dù con thật sự cần ở một mình, cũng phải quan tâm đến cảm nhận của cậu ấy, không thể bỏ mặc.”
“Con biết.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Bọn con sẽ liên lạc.”
“Được rồi.” Kate phu nhân cuối cùng cũng tha cho, “Nếu lại còn vấn đề gì khác, nhớ rõ lúc nào cũng có thể gọi về nhà.”
“Thu phục.” Dạ Phong Vũ để điện thoại xuống.
Augustine ôm người vào lòng, lãnh khốc, trầm mặc, vả lại suy nghĩ bay tán loạn.
Phòng bệnh bên cạnh, Phillip đã khỏe lại hơn nửa, đang nhìn cửa sổ trầm tư, buổi tối muốn ăn beefsteak hay là cơm thường.
Augustine ngồi bên giường.
“Hôm nay em cảm giác phi thường tốt.” Phillip nhanh chóng thu hồi ánh mắt, hơn nữa còn là trước khi anh trai thân ái quan tâm đã chủ động mở miệng, phi thường tri kỉ.
Nhưng Augustine có vẻ không hứng thú gì đối với tình trạng hồi phục của cậu.
Em trai dùng ánh mắt yếu ớt nhìn anh.
Augustine tiếp tục không nói một lời.
Xuất phát từ sự ăn ý nhiều năm giữa anh trai với em trai, Phillip lấy khuỷu tay chọc chọc: “Có liên quan đến chị dâu sao?”
Augustine không nói gì, trên thực tế đúng là anh có chút…. buồn bực.
Trước khi ý thức được là mình cần hôn nhân, anh không có hứng thú đối với mọi thứ liên quan đến nó, cho nên cũng mặc cho Phillip đặt chỗ dài hạn ở Amazon, còn thường thường nhắc đến trước mặt. Thế cho nên đến lúc mình chân chính bắt đầu lo lắng chuyện này, mọi người xung quanh đã tập mãi cũng thành thói quen, nhìn có vẻ như hoàn toàn không có gì đáng chờ mong —— kể cả tình nhân nhỏ của mình cũng vậy, vừa rồi lúc gọi điện nhắc tới chuyện cầu hôn, quả thực tự nhiên giống như đi ăn sáng vậy.
“Anh có ý đồ muốn truyền sóng điện não cho em sao?” Trong một mảnh im lặng, Phillip cẩn thận hỏi.
Augustine vung nắm tay một cái.
Phillip một tay che đầu.
Augustine đứng lên, giống như quốc vương ra khỏi phòng bệnh.
Phillip hai mắt đẫm lệ, hoàn toàn không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
Bữa tối rất đơn giản, Dạ Phong Vũ cầm thìa ngồi trên giường ăn cháo, trước mặt có một đĩa đồ chua.
“Gần đây khẩu vị của anh có xu hướng giống với phụ nữ có thai.” Trình hạ ngồi bên giường tổng kết, “Nhất định là có.”
Nam thần quả nhiên rất lợi hại.
“Em có thể nói những lời này cho Augsutine.” Dạ Phong Vũ xoa xoa đầu cậu.
“Nói cho anh biết cái gì?” Cửa phòng bệnh vừa bị đẩy ra.
“Không có gì.” Chuột chũi nhỏ nhanh chóng đứng lên.
“Bữa tối chỉ ăn cái này thôi?” Augustine nhìn lướt qua cái bàn trước mặt cậu, nhíu mày.
Trình Hạ nhanh chóng biến mất.
“Em thật sự không muốn ăn gì.” Dạ Phong Vũ buông thìa.
“Có muốn gọi bác sĩ đến kiểm tra không?” Augustine hỏi.
“Thử một miếng.” Dạ Phong Vũ đưa thìa đến trước mặt anh.
Cọng dưa màu trắng nhìn cũng không đáng sợ lắm, ít nhất là tốt hơn so với đậu hủ mốc meo rất nhiều, Augustine cố lấy dũng khí há miệng, sau đó vẻ mặt rõ ràng là cứng ngắc trong nháy mắt.
“Hơi chua.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở.
“Chỉ hơi thôi?” Augustine dở khóc dở cười, nhận cái thìa bón nốt chỗ cháo cho cậu, “Xem ra em không có tinh thần gì cả.”
“Bởi vì nằm mãi ở đây rất chán.” Dạ Phong Vũ lười biếng tựa vào một đống gối ở sau lưng.
“Em có thể tận dụng thời gian này, suy nghĩ về chuyến đi Nam Cực của chúng ta.” Augustine nhéo nhéo mũi cậu.
“Thật sự có thể đi sao?” Dạ Phong Vũ hỏi, “Khi nào?”
“Chờ khi nào em khỏi hẳn.” Augustine trả lời, cũng không có nói nốt nửa câu sau.
Chuyến du lịch trăng mật.
Một tuần sau, lễ công bố phim điện ảnh cử hành đúng hạn, nam chính bị tai nạn xe vắng họp đương nhiên có thể xem như một trong những tin tức lớn, có điều bởi vì đa số thời gian Dạ Phong Vũ đều là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, cho nên tin tức cũng không phải là quá đột ngột. May mà dưới sự tác động âm thầm của công ti, sự việc cũng không có làm lễ tuyên truyền bị lu mờ đi, rất nhanh chóng được bình ổn, chỉ có fan vừa đau lòng vừa vào phần tin nhắn gửi lời dặn dò, ông xã nhất định phải nhanh chóng khỏe lại đó.
Dạ Phong Vũ đặt máy tính xuống, xốc chăn lên muốn xuống giường đi toilet.
“Anh họ.” Trình Hạ ôm một chồng tài liệu đẩy cửa vào.
“Đây là cái gì?” Dạ Phong Vũ nghi hoặc.
“Augustine tiên sinh bảo em mang đến đây.” Trình Hạ đặt lên tủ đầu giường, “Nếu anh nhàm chán, đây đều là tài liệu anh ấy cần trong cuộc họp ngày kia, cần chỉnh sửa lại.”
Dạ Phong Vũ: “…….”
Trình Hạ thật tâm cảm thấy, phương thức yêu đương của nam thần quả nhiên vô cùng không giống với người phàm, khó có thể hiểu nổi, vả lại cao lãnh.
Dạ Phong Vũ thật ra lại vui vẻ nhận, cho đến đêm khuya khi Augustine về nhà, cậu còn đang bùm bùm đánh chữ trên máy tính.
“Trợ lí nhỏ cố gắng làm việc rất đáng yêu.” Augustine nhẹ nhàng cọ trán cậu, “Nhưng em nên nghỉ sớm đi.”
“Vừa rồi em nghe thấy anh với Phillip cá cược ở hành lang.” Dạ Phong Vũ đặt máy tính xuống.
“Nó nói em sẽ đuổi anh ra khỏi phòng.” Augustine thẳng thắn.
“Vậy cậu ấy phải thua, em thích giúp anh chỉnh sửa tài liệu.” Dạ Phong Vũ bật cười.
“Anh biết.” Augustine nửa quỳ bên giường, ôn nhu ôm cậu vào lòng, “Chờ anh đi tắm.”
Dạ Phong Vũ gật đầu, nhìn anh đi vào phòng tắm.
Trên hành lang, Trình Hạ giúp đẩy xe lăn ngáp mấy cái liền: “Rốt cuộc anh có muốn về ngủ hay không?”
“Chị dâu thế mà lại không có đuổi Augustine đi?” Phillip vô cùng khó hiểu, đang dưỡng thương còn bị sắp xếp việc cho làm, còn tưởng rằng ít nhất cũng phải đập vỡ một cái cốc chứ.
“Anh cũng không phải anh họ, đương nhiên sẽ không hiểu.” Trình Hạ mạnh mẽ đẩy anh ta về.
Phillip lòng đầy cảm khái.
Tình yêu khó nắm bắt này!
Hương sữa tắm thực nhẹ nhàng khoan khoái, hai tay Dạ Phong Vũ ôm lấy cổ anh, nhắm mắt lại triền miên hùa theo, thuận lợi từ hôn chúc ngủ ngon biến thành duyện cắn tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.
“Nhanh đứng lên.” Giọng Augustine rất thấp.
“Em giúp anh?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine lắc đầu: “Nghỉ ngơi đi.”
“Vậy anh giúp em.” Dạ Phong Vũ không có ý định buông tha anh.
Augustine: “……..”
“Em không động.”
Dạ Phong Vũ cắn vành tai anh, “Muốn.”
Augustine cởi nút áo ngủ cậu, động tác rất cẩn thận nhẹ nhàng từ tốn.
Dạ Phong Vũ ngẩng đầu tận tình rêи ɾỉ, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ như nước ở trong lòng bàn tay anh, một chút cũng không che giấu tham luyến cùng vui sướиɠ. Nhìn thấy phản ứng thành thực của cậu, Augustine cúi người xuống, đôi môi kiên nhẫn lại tinh mịn, cho đến khi cảm giác cả người cậu đều bắt đầu run rẩy, mới dừng lại động tác ngẩng đầu, đáy mắt xanh thẳm tràn ngập ôn tồn sủng nịch.
Ngắn ngủi thất thần, khóe mắt Dạ Phong Vũ có ánh nước, tê liệt ở trên giường hơi hơi thở dốc.
“Có ổn không?” Augustine nắm tay cậu.
“Đau.” Dạ Phong Vũ trả lời.
“Đau?” Augustine nhíu mày.
“Miệng vết thương đau.” Dạ Phong Vũ miễn cưỡng động đậy thân thể.
Augustine: “!!!”
Một tiếng sau, bác sĩ giúp Dạ Phong Vũ đổi băng gạc mới, còn tiêm một mũi, thuốc chống viêm và giảm đau.
Philip dùng ánh mắt vô cùng đau đớn nhìn anh trai mình.
Như vậy mà cũng xuống tay được, không thể chấp nhận nổi.
Augustine tựa vào đầu giường, trước sau như một lãnh khốc, lãnh khốc, vả lại lãnh khốc.
Trong phòng ngủ cách vách, Trình Hạ đắp cho Dạ Phong Vũ cái chăn: “Được rồi, ngủ đi.”
“Có thể làm ơn đổi Augustine về không?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Nghĩ cũng đừng có nghĩ, trừ phi anh khỏi hẳn, nếu không vẫn tách ra ngủ.” Em họ tắt đèn đi, “Nhắm mắt lại!”
Thật sự là phi thường phi thường dữ.
~*~
Hand thôi mà thế quái nào lại ảnh hưởng đến vết thương được nhỉ? Điêu!!