Chương 60: Bảo tàng vũ khí

~ Món quà bất ngờ ~

Chủ nhân bảo tàng vũ khí, James Oliver tiên sinh từng lăn lộn trong quân đội một thời gian, tuy rằng đã xuất ngũ nhiều năm, nhưng tính cách ác liệt của kiêu binh*** vẫn không hề giảm đi, ví dụ như là tiện miệng mắng chửi thô tục, ví dụ như là tính tình nóng nảy, lại ví dụ như là thường xuyên lớn giọng.

(***kiêu binh: người lính có tính kiêu căng, cục tính, thường là do ỷ vào việc mình đã có công lớn)

“Vì sao lại muốn tới thăm nhà tôi?” James nghe tin này, biểu cảm như thể ban ngày ban mặt mà lại gặp quỷ.

“Chính xác thì, không phải nhà của chú, mà là bảo tàng vũ khí nho nhỏ của chú.” Phillip khoác vai ông, phi thường phi thường thân thiết, “Nếu chú đồng ý, lập tức có thể nhận được một cơ hội chụp ảnh chung với Chuột chũi nhỏ hồng phấn đáng yêu.”

“Tuyệt đối không có khả năng.” James lập tức từ chối.

“Nhưng chuyện này đối với Augustine rất quan trọng.” Phillip mạnh mẽ kéo ông ta ngồi xuống sô pha.

“Đây là bộ sưu tập riêng tư của tôi, không phải bảo tàng công cộng!” James nhấn mạnh.

“Augustine nhất định sẽ không để ý chuyện này.” Phillip đồng tình nói, “Với anh ấy mà nói, chỉ khác nhau ở chỗ chú đồng ý hay không đồng ý mà thôi, hơn nữa hậu quả cũng rất không giống nhau.”

James tiên sinh thực buồn bực.

Đương nhiên, buồn bực thì buồn bực, nhưng nhìn vào mặt mũi của Augustine, ông ta cuối cùng vẫn là miễn cưỡng đồng ý.

“Còn một việc nữa.” Phillip tiếp tục nói, “Khi khách đến, chú nhất định phải tỏ ra phi thường hòa ái, thân thiện, nhân từ, còn vô cùng kiên nhẫn, còn phải làm cho không khí tràn ngập hương hoa và sự ân cần khiến người ta động lòng.”

James đầu choáng mắt hoa.

“Nghe thật khiến người ta phi thường chờ mong.” Phillip ánh mắt thâm tình cầm tay ông.

James: “……”

Giải quyết xong xuôi, Phillip mới thả lỏng mà lái xe đi. Âm thanh ồn ào náo động của ban ngày đã dần tan đi, cả lâu đài đều bị bóng đêm bảo phủ.

Dạ Phong Vũ tắm rửa xong, tựa trên giường tiện tay với một quyển sách.

Di động nhấp nháy, màn hình hiển thị là Augustine.

“Trở về.” Mệnh lệnh thật ngắn gón.

Có điều lại bị……. từ chối.

Vì thế mười phút sau, Augustine khoác áo ngủ, như quốc vương xuất hiện ở cửa phòng ngủ Dạ Phong Vũ.

“Không sợ bị phát hiện sao?” Dạ Phong Vũ buồn cười.

Augustine tiện tay đóng cửa phòng ngủ, hiển nhiên không định rời đi.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, không khí hơi lạnh, đích thật thích hợp ôm nhau ngủ.

“Ba em dậy rất sớm,” Dạ Phong Vũ tựa vào ngực anh, “Cho nên anh phải đi thật sớm.”

Augustine hơi không vui.

“Ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại.

“Vì sao không cho anh mua tất cả châu báu?” Augustine vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.

“Hả?” Dạ Phong Vũ bật cười, “Đối với anh mà nói có lẽ không có gì, nhưng đối với người thường mà nói, mua tất cả châu báu ở hội đấu giá thật sự hơi điên cuồng.”

“Vậy anh nên làm gì?” Augustine hỏi.

“Thả lỏng là được rồi.” Dạ Phong Vũ hôn hôn cái cằm anh, “Em sẽ luôn bên anh, cho nên đừng căng thẳng.”

Augustine xoay người đè cậu, cúi đầu hôn thật sâu.

“Anh có cảm thấy không, gần đây có chút miệt mà quá độ?” Dạ Phong Vũ hơi nghiêng đầu, cảm thấy cổ hơi đau.

“Đây là lỗi của em.” Augustine cắn tai cậu.

“Có thể đợi cho đến khi ba mẹ em về không?” Dạ Phong Vũ né tránh anh.

“Anh biết em rất mệt.” Augustine ôm cậu, “Đừng sợ.”

“Ừ.” Dạ Phong Vũ xoa đầu anh.

“Hôm nay xem ra biểu hiện của anh thật sự không ra gì.” Augustine cùng cậu tựa trán.

“Đúng là rất đáng yêu.” Đáy mắt Dạ Phong Vũ mang theo ý cười.

“Không tức giận sao?” Augustine hỏi.

Dạ Phong Vũ lắc đầu: “Thẳng thắn mà nói, trước giờ em cũng không nghĩ là anh sẽ để ý như vậy.”

Augustine nhắm mắt lại, một lần nữa ngậm lấy đôi môi cậu.

Không có dây dưa kịch liệt của tìиɧ ɖu͙©, rất nhẹ cũng rất ôn nhu.

Sáng sớm hôm sau, chim hót líu lo trong vườn. Hai người ở trên giường ôm nhau, ngủ thật sự an ổn.

“Chào buổi sáng.” Giọng Augustine khàn khàn, tay vuốt ve tấm lưng trần trụi của tình nhân nhỏ.

“Chào.” Dạ Phong Vũ lười biếng mở to mắt, tựa trên ngực anh không muốn dậy.

Ba phút sau, trên hành lang có tiếng nói chuyện, không giống như tiếng của quản gia và nữ hầu, mà là……

“Mấy giờ rồi?” Dạ Phong Vũ ngồi dậy.

Augustine vội vàng lấy áo ngủ bên cạnh lên, còn chưa kịp xuống giường, đã có tiếng đập cửa: “Cookie!”

Dạ Phong Vũ thò tay mở cửa sổ.

Augustine: “…….”

“Dậy đi.” Kate phu nhân vặn tay nắm cửa, “Có thể vào không?”

“Chờ một chút!” Dạ Phong Vũ trơ mắt nhìn Augustine nhảy ra khỏi cửa sổ, nhảy xuống vườn hoa bên dưới.

………..

“Lúc con năm tuổi chúng ta đã từng thỏa thuận, nghiêm cấm dùng bất kì lí do gì nhốt mẹ ngoài cửa.” Kate phu nhân đi vào.

Dạ Phong Vũ quấn chăn nằm úp sấp trên giường.

“Xem ra Augustine tiên sinh đi rất vội vàng.” Kate phu nhân không hề bất ngờ, thuận tiện nhìn thoáng qua cửa sổ đang mở.

Dạ Phong Vũ cứng đờ, sau đó bất đắc dĩ chôn mặt vào gối: “Mẹ có thể làm như không phát hiện chuyện này.”

“Đừng khẩn trương, mẹ sẽ giúp con giữ bí mật.” Kate phu nhân cười vỗ đầu cậu, “Yêu đương cũng không phải chuyện cần giấu diếm, có điều nếu một bên là Augustine, miễn cưỡng có thể lí giải thái độ của con.”

“Rất rõ ràng sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Ý con là sự ái mộ của mình đối với cậu ta?” Kate phu nhân gật đầu, “Từ lần họp mặt gia đình lần trước, đã vô cùng rõ ràng.”

Dạ Phong vũ rầu rĩ.

“Nhưng cậu ta có vẻ như còn chưa rõ tình cảm của mình, hả?” Kate phu nhân kéo cậu ra.

“Vì sao mẹ phải muốn biết mọi chuyện chứ?” Dạ Phong Vũ đau đầu.

“Bởi vì không phải ai cũng trì độn như ba con.” Kate phu nhân trả lời, “Bây giờ mẹ phi thường hối hận, để ông ấy kéo thấp chỉ số thông minh của con.” Thế mà đến bây giờ vẫn còn chưa thu phục được.

Dạ Phong Vũ: “……..”

Nhà ăn dưới lầu, Augustine đang ngồi bên bàn ăn, mặt không thay đổi nghe Phillip và Leon tiên sinh đàm luận về phong thổ châu Phi.

“A, thật là mê người, gợi cảm, xinh đẹp, làm cho người ta khó có thể quên.” Nhìn ảnh chụp trên màn hình di động, Phillip vẻ mặt mê say, giống như là nhìn thấy một trăm cô em tóc vàng mặc bikini.

Trình Hạ thật sự tò mò, vì thế rướn cổ nhìn thoáng qua, sau đó vẻ mặt ghét bỏ: “Đây là cái gì?”

Phillip trả lời: “Bò tót hoang châu Phi.”

………

Nhìn ánh mắt tán thành của Leon tiên sinh, Augustine cảm thấy mình hẳn là phải mất rất nhiều thời gian, mới có thể học được cách làm thế nào để nói chuyện vui vẻ với ông được.

Bảo tàng vũ khí đặt trong trang viên tư nhân, James mặc một thân âu phục màu cam, đang duy trì tươi cười cứng ngắc đứng ở cửa.

Đợi cho kết thúc mọi thứ, mình nhất định phải đem bộ quần áo chết tiệt này đi thiêu hủy.

Augustine cũng hơi bất ngờ, hiển nhiên chưa từng thấy ông ta xuất hiện với cách ăn mặc tươi đẹp như vậy.

“Đây là vì chuẩn bị nghênh đón Leon tiên sinh.” Phillip nói thầm vào tai anh, “Tin em đi, màu cam có thể làm cho người ta tâm tình sung sướиɠ.”

Augustine: “…….”

“Vị nay chính là James Oliver tiên sinh tôn kính.” Xuống xe, Phillip giới thiệu, “Chủ nhân bảo tàng vũ khí.”

Leon tiên sinh bắt tay ông ta: “Rất cảm ơn ngài đã tiếp đón tôi.”

James thuần thục ngâm nga lời thoại đã tập luyện tốt trước đó: “Nếu là bạn của Augustine, tôi đương nhiên vô cùng hoan nghênh.”

“Bây giờ có thể vào chưa?” Leon tiên sinh vội vã.

Phillip bị nghẹn một chút, James cũng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu —— vị lão tiên sinh này không đi theo kịch bản, vậy tiếp theo tôi có cần ngâm trường ca ca ngợi Augustine nữa không?

Phillip yên lặng đá ông ta một cái, cười tươi roi rói đi theo Leon tiên sinh vào bảo tàng.

Toàn bộ hành trình Augustine duy trì mặt than, hoàn toàn không biết nên nói xen vào như thế nào.

“Cười một cái.” Dạ Phong Vũ đột nhiên nói.

“Hả?” Augustine hoàn hồn.

“Nhìn anh như đi ăn cướp đến nơi vậy.” Dạ Phong Vũ cười với anh, “Ra ngoài chơi phải vui vẻ một chút.”

“Ý kiến không tồi.” Augustine được nhắc nhở.

“Ý kiến không tồi cái gì?” Dạ Phong Vũ khó hiểu.

“Đi thôi.” Augustine kéo cậu, xoay người đi ra khỏi bảo tàng.

Phillip liếc mắt nhìn thoáng qua, nhanh chóng dùng thân hình cao lớn của mình cản trở tầm mắt của Leon tiên sinh ——— xung quanh nơi này đều là súng ống, hiển nhiên cũng không phải nơi phù hợp để thú nhận quan hệ, vì sao có thể tùy tùy tiện tiện nắm tay, còn nữa rốt cuộc là muốn đi đâu.

A!

Quả là nguy hiểm!

Mở cửa tủ sắt dưới tầng hầm ra, tim James đang chảy máu.

“Thích cái nào?” Augustine hỏi.

“Em?” Dạ Phong Vũ bật cười, “Em không có hứng thú với vũ khí.”

“Nhưng có thể mang để phòng thân.” Augustine mở cánh cửa thủy tinh, lấy ra một chiếc súng lục màu bạc tinh xảo, “Cái này thế nào?”

James trợn mắt.

“Em thật sự không cần.” Dạ Phong Vũ lắc đầu.

“Nếu không biết bắn, anh có thể dạy em.” Augustine đưa khẩu súng cho cậu, “Thử cảm giác xem.”

“Nhưng đây là của Oliver tiên sinh.” Dạ Phong Vũ vẫn từ chối.

“Không.” James cười tươi rói rất cao thượng, “Nó bây giờ là của cậu.”

Dạ Phong Vũ: “……..”

“Đừng lo, James có khả năng tìm được mười cây súng giống như thế này.” Augustine tiện tay kí một tấm séc, “Chỉ cần có thể trả giá gấp mười là được.”

“Nhưng cây này lực sát thương rất lớn, cũng không thích hợp cho người mới.” James nhắc nhở.

“Tôi sẽ đảm bảo an toàn của cậu ấy.” Augustine trả lời.

James bị nghẹn một chút: “Ý tôi là sẽ gây nguy hiểm cho người khác.” Chứ không phải là người dùng súng, vì sao anh ta lại có lối suy nghĩ vĩnh viễn khác thường như vậy?

“Frank đâu rồi?” Ở sảnh lớn, Leon tiên sinh đang vô cùng buồn bực đi tìm khắp nơi.

Nội tâm Phillip sầu khổ, thế mà lại chỉ hỏi mình chị dâu, chẳng lẽ ông ấy căn bản là không phát hiện, thật ra Augustine cũng biến mất rồi?

Thật sự là….. phi thường không có cảm giác tồn tại.