Edit & Beta: Cafesvictim– Oán niệm cường đại đến từ Chuột chũi nhỏ –Sáng hôm sau, Los xách hành lý, kéo cả đoàn người đến trước cửa dinh thự, mới lưu luyến ôm Dạ Phong Vũ: “Nếu có thời gian, tôi thật muốn cùng cậu đi Thụy Sĩ.”
Phillip nháy mắt xuất hiện, nhiệt tình bắt tay cậu ta: “Cảm ơn đã chiếu cố chúng tôi trong thời gian này, hy vọng có cơ hội gặp lại cậu ở Milan.” Nhanh thả chị dâu ra.
“Cũng rất cảm ơn chuyện hợp tác này, cha tôi rất vui.” Los cười cười, “Mong là việc kinh doanh
về sau
có thể thuận lợi, cũng hy vọng chuyến đi Thụy Sĩ có thể kết thúc một cách vui vẻ.”
Đoàn xe ào ào rời khỏi dinh thự, trước đây chưa từng nghĩ tới việc có thể có cơ hội đi máy bay tư nhân của Augustine, các thành viên còn lại của đoàn phim vui như bắt được tiền.
“Đừng khách sáo.” Phillip đảm đương vị trí phục vụ sinh, tươi cười roi rói phân phát rượu vang cho mọi người, “Nếu thấy nhàm chán, chúng ta thậm chí còn có thể tổ chức party trên không.”
Trình Hạ nhìn quanh tìm kiếm: “Anh họ và Augustine tiên sinh đâu?”
“Bọn họ còn có việc khác, có thể dành khoảng thời gian này để đàm phán.” Phillip một tay khoác vai cậu, “Thế nào, có cần chuẩn bị cho cậu một ít bắp rang bơ không? Giống như trong phim hoạt hình vậy.”
Trình Hạ: “……..”
Hoàn toàn không cần a!
Trong khoang riêng, Augustine lấy dụng cụ mở nắp chai ra.
“Anh cần phải kiêng rượu.” Dạ Phong Vũ đè lại tay anh.
“Là từ bỏ việc dùng cồn thôi miên thần kinh căng thẳng, thi thoảng uống một ly thì không sao.” Augustine mở nắp, “Thử xem, là từ hầm rượu tôi mới mua.”
“Có hương gỗ cao su.” Dạ Phong Vũ nhận ly, “Có điều hơi nồng, anh chỉ có thể uống một ngụm.”
“Vừa rồi ngữ khí của em rất giống bác sĩ Grater.” Augustine cười lắc đầu, nhưng vẫn thả ly xuống, “Có mệt không? Có thể nghỉ một chút.”
“Anh thì sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Bác sĩ nói rằng tôi nên nghỉ ngơi nhiều.” Augustine ôm lấy cậu, “Cho nên
khả năng là
em phải chia cho tôi nửa cái giường.”
“Hiện tại anh hoàn toàn không giống như người có khí chất cấm dục.” Dạ Phong Vũ nắm cà vạt anh.
“Đó là đánh giá của tạp chí bát quái.” Augustine đặt cậu xuống giường, cúi người đè xuống, “Không hề có độ tin cậy.”
Dạ Phong Vũ nghiêng người né tránh: “Lần này đi Thụy Sĩ anh có bận không?”
“Muốn đi gặp mấy người bạn, nhưng không tính là bận.” Augustine cùng cậu mười ngón tương giao, “Có thể cùng em hoàn thành việc quay phim.”
“Sau đó thì sao?” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh, “Về Paris hay là Milan?”
Augustine lắc đầu: “Tôi cùng em về Trung Quốc.”
Dạ Phong Vũ hơi bất ngờ: “Anh chắc chắn?”
“Tin tôi đi, thân là một người cuồng công việc, địa điểm công tác ở đâu cũng không quan trọng.” Augustine cười cười, cúi đầu hôn lên khóe môi cậu, “Hay là em muốn cùng tôi về Milan?”
“Trở về chăm Simba sao?” Dạ Phong Vũ nắm hai bên má anh.
“Nghe cũng không tệ.” Augustine cầm tay cậu, khẽ cắn đầu ngón tay.
Dạ Phong Vũ cười ra tiếng.
“Làm sao vậy?” Augustine hơi khó hiểu.
“Không có gì.” Dạ Phong Vũ rụt tay, “MOKA cũng thích cắn em như vậy.”
………..
Trong phòng nháy mắt an tĩnh lại.
Dường như
Augustine có thể nhìn thấy ánh mắt khıêυ khí©h của con chó ngu ngốc kia.
“Muốn uống một ly không?” Dạ Phong Vũ chọc chọc ngực anh.
Augustine cắn răng, không phân trần đè cậu xuống hôn.
“Sẽ bị người khác phát hiện.” Dạ Phong Vũ che cổ, cấm anh lại lưu dấu vết, thật vất vả mới đẩy được người ra.
“Làm một cái giao dịch thế nào?” Augustine tựa bên cạnh cậu, “Tôi bán Phillip, em bán MOKA, sau đó chúng ta đem tiền đi quyên góp cho trẻ em châu Phi.”
“Giao dịch bị bác bỏ.” Dạ Phong Vũ lười biếng cọ cọ, “Có thể xin một giờ để ngủ không?”
“Ừ.” Augustine giúp cậu chỉnh rèm, che bớt ánh sáng.
Không gian tối mờ, không đến năm phút đồng hồ, Dạ Phong Vũ đã nặng nề ngủ, hô hấp thực an ổn.
Augustine hôn trán cậu, ôm người vào lòng.
Quảng cáo được quay ở một ngọn núi tuyết ở trung bộ Thụy Sĩ, máy bay hạ cánh xuống Zurich, sau đó đoàn người lại lên xe buýt, rốt cuộc vào lúc chạng vạng cũng đến được địa điểm chụp ảnh ở dưới chân núi. Phillip đã sớm giúp mọi người sắp xếp nơi nghỉ, phân chia thành hai khu riêng, khoảng cách rất gần, bình thường cũng không quấy rầy lẫn nhau.
“Phòng rất sạch sẽ.” Trình Hạ nhìn qua cửa sổ, “Oa, có biểu diễn chó trượt tuyết, chúng ta có thể quay lại cho MOKA xem.”
“Nghỉ sớm đi, sáng mai phải dậy sớm đó.” Dạ Phong Vũ xách vali của mình lên, “Anh về phòng bên cạnh.”
“Vâng, anh họ ngủ ngon.” Trình Hạ xoay thắt lưng, vui vẻ mở ra một túi đồ ăn vặt.
Dạ Phong Vũ tắm xong, như thường lệ mở video tiệm thú cưng gửi tới xem, MOKA vừa tắm xong, đang thoải mái nằm trên đệm mềm sấy lông.
Augustine đứng bên cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn đến ngọn đèn ấm áp phòng bên. Hồi lâu sau, vẫn là buông ly rượu xuống, xoay người ra khỏi phòng.
Dạ Phong Vũ ấn nút tạm dừng, xuống giường mở cửa.
“Có ngại nếu tôi vào không?” Augustine hỏi.
“Đương nhiên không ngại.” Dạ Phong Vũ nghiêng người tránh đường, “Dù sao cả tầng này cũng đều bị anh bao rồi, cũng không có ai nhìn được.”
“Nơi này rất lạnh.” Augustine ôm lấy cậu, “Đi chân trần trên đất không phải thói quen tốt.”
“Thân thể em rất tốt.” Dạ Phong Vũ bị anh đặt trên giường.
“Sốt bốn mươi độ, nghe có vẻ rất khỏe mạnh.” Augustine chống tay áp sát cậu, giọng điệu trêu chọc.
“Đó là chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa xác thực mà nói, đầu sỏ gây nên là anh.” Dạ Phong Vũ kéo cổ áo anh, ghé vào ngửi, “Anh lại uống rượu.”
“Một ly mà thôi.” Augustine nhìn ánh mắt cậu, “Sẽ không say.”
“OK, anh nên trở về nghỉ ngơi.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ ngực anh.
“Không muốn tôi ở lại sao?” Augustine thấp giọng hỏi.
“Anh có phòng của mình.” Dạ Phong Vũ định né tránh anh.
“Ừ.” Augustine tiếp tục đè lên người cậu hôn môi, hiển nhiên không có ý định nghe lời đề nghị.
Dạ Phong Vũ thở dài trong lòng, bất đắc dĩ xoa đầu anh.
Lòng bàn tay lướt qua vùng bụng rắn chắc, lướt qua một vết lồi bất thường.
“Sẹo phẫu thuật ruột thừa.” Dạ Phong Vũ cảm nhận được sự nghi hoặc của anh, “Chuyện lúc sơ trung.”
“Kate phu nhân đã nói qua chuyện này.” Augustine vuốt ve vết sẹo, “Còn nói em là Tiểu Cookie kiên cường dũng cảm.”
Dạ Phong Vũ cười thành tiếng: “Nghe cũng chẳng khá hơn Chuột chũi nhỏ là bao.”
Augustine cúi người, dùng đầu lưỡi liếʍ qua vết sẹo. Lớp da non càng thêm mẫn cảm, tê dại từng chút hội tụ, Dạ Phong Vũ cắn môi dưới, hơi thở hổn hển ngẩng đầu lên.
Cảm nhận được thân thể cậu rung động, Augustine như được cổ vũ, nghiêng thân lên hôn trụ đôi môi mềm mại, dây dưa thật lâu cũng không muốn rời.
Dạ Phong Vũ nằm dưới thân anh, ánh mắt như sao rơi mơ màng.
“Thượng đế nhất định rất yêu thương em.” Augustine lướt mắt qua ngũ quan hoàn mỹ của cậu, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mê người, không hề che dấu suy nghĩ nội tâm của mình.
“Ngày mai em còn phải làm việc.” Dạ Phong Vũ ngăn anh.
“Cho nên chúng ta sẽ làm một chút chuyện không ảnh hưởng tới công việc của em.” Augustine tắt đèn, cúi đầu, một lần nữa hôn tới.
Trong phòng một mảnh tối đen, xúc cảm trở nên rõ ràng hơn, nhiệt độ của nụ hôn dường như có thể đốt cháy tất cả.
Đầu lưỡi dây dưa lẫn nhau, Augustine cởi bỏ áo ngủ của cậu, bàn tay một đường dao động xuống tới bụng, lại tiếp tục chậm rãi đi xuống. Dạ Phong Vũ cắn môi dưới anh, hô hấp càng trở nên dồn dập.
Mặc dù cách một lớp vải, biến hóa của nơi nào đó vẫn rất rõ ràng. Augustine cười nhẹ ra tiếng, ngậm vành tai cậu nhẹ nhàng liếʍ cắn, mơn trớn nặng nhẹ như lông vũ —— tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng thân thể dưới lòng bàn tay ngây ngô lại mẫn cảm, vẫn luôn phản ứng thành thật lại nhiệt tình. Augustine ở trong bóng tối hôn cậu thật sâu, trong lòng một mảnh ôn nhu.
Sau một lát, Dạ Phong Vũ khàn khàn kêu lên, cả người đều xụi lơ.
Augustine muốn rút khăn giấy, lại không cẩn thận mở đèn ngủ lên.
Ánh sáng chói mắt, Dạ Phong Vũ nâng tay che, hơi hơi nhíu mày, trên thân thể trần trụi còn lưu lại dấu vết tìиɧ ɖu͙©.
“Em có biết bây giờ
em
mê người đến như thế nào không?” Giọng Augustine ám ách.
Dạ Phong Vũ che áo ngủ lại.
“Muốn tiếp tục không?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ lắc đầu: “Anh cần phải về.”
“Em thật sự rất tùy hứng.” Augustine cọ trán cùng cậu.
“Ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ đưa gối đầu cho anh.
Augustine hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không có miễn cưỡng, hạ một nụ hôn ôn nhu xuống khóe môi cậu: “Sáng mai gặp.”
“Anh họ!” Trình Hạ đột nhiên gõ cửa.
Augustine: “………”
Dạ Phong Vũ: “………”
“Anh họ, anh chưa ngủ phải không? Em thấy đèn còn sáng.” Trình Hạ tiếp tục gõ cửa, “Di động em hết pin, sạc ở trong vali của anh.”
“OK, anh lấy cho em.” Dạ Phong Vũ từ trên giường đứng lên.
“Em có thể tự tìm.” Trình Hạ nói, “Vali rất lớn, chắc
anh
không tìm thấy đâu.”
“Hoàn toàn không vấn đề gì.” Dạ Phong Vũ kéo nắp vali, kết quả rơi ào ra một đống bít tất hoạt hình và đồ lưu niệm du lịch.
“Anh làm vỡ cái gì rồi!” Trình Hạ cảnh giác nghe ngóng.
“Khụ khụ.” Dạ Phong Vũ nhặt lên một mảnh thủy tinh, “Xin lỗi, là miếng thủy tinh điêu khắc màu xanh của em, anh sẽ bồi thường cho em một cái mới nhé.”
Trình Hạ: “………”
Vali rất lớn, năm phút đồng hồ sau, Dạ Phong Vũ rốt cuộc cũng tìm được sạc, mở hé ra một khe cửa hẹp đưa cho em họ.
“Anh đang làm cái gì?” Trình Hạ kiễng chân ngó vào trong xem, “Vì sao không cho em vào.”
“Không tiện.” Dạ Phong Vũ một tay chặn cửa.
“Nhưng em là trợ lý của anh, hơn nữa trước đây chúng ta còn cùng nhau tắm, phải là không có gì riêng tư mới đúng.”
Lòng hiếu kì của Trình Hạ rất mãnh liệt.
Sắc mặt Augustine lập tức âm u.
“Nhóc đáng yêu.” Dạ Phong Vũ giữ đầu cậu, “Em nên về nghỉ ngơi.”
“Không phải anh đang giấu người chứ?” Trình Hạ đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng khó lường, vì thế hít sâu một hơi khí lạnh, “Anh không thể sai lầm thế được! Người đẹp nhìn một cái là được rồi, Lương Hạo đã nói, nếu anh mà có scandal tìиɧ ɖu͙© anh ấy sẽ đi chết.”
Augustine: “……”
“Cam đoan sẽ không.” Dạ Phong Vũ giơ tay, “Vậy được chưa?”
“Anh họ!” Trình Hạ thê thảm ôm cổ anh, “Không thể cho em đi vào nhìn một cái sao?”
Dạ Phong Vũ dở khóc dở cười, ôm người về thả lại vào giường, xoay người ra ngoài: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Trình Hạ vẫy tay với anh, lại nhạy cảm phát hiện dưới cổ áo rộng mở của anh họ, hình như có cái…. dấu hôn?
A a a a a a a a a! Em họ nháy mắt liền sợ đến ngây người!
“Em nghĩ anh nên trở về phòng mình.” Dạ Phong Vũ đóng cửa phòng ngủ.
“Hôn chúc ngủ ngon.” Augustine đứng lên, kéo người vào lòng, “Sau đó tôi sẽ về.”
Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, tùy ý anh hôn môi. Khác với dây dưa tràn đầy tìиɧ ɖu͙© vừa rồi, nhẹ nhàng ôn nhu hôn nhau như vậy, tư vị kì thật cũng không tệ.
Vì thế Augustine còn có chút nghiện, hồi lâu cũng không cam lòng rời đi.
“Anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Dạ Phong Vũ đẩy anh ra một chút.
“Hửm?” Augustine khó hiểu.
Ngoài cửa sổ lại có tiếng sột soạt.
“Phóng viên?” Dạ Phong Vũ nhíu mày.
“Tôi không nghĩ là có phóng viên nào thiếu hiểu biết như vậy.” Augustine nói, “Có lẽ là trộm vặt.”
Dạ Phong Vũ đứng bên cửa sổ, nhìn thoáng qua bên ngoài.
Trình Hạ đang dùng cả tay cả chân, trèo qua hai cái lan can ngoài ban công.
……….
“Giờ anh thật sự phải trở về rồi.” Dạ Phong Vũ nín cười, “Nếu không fan nhỏ sẽ đến trong vòng một phút đồng hồ nữa.”
Augustine xoay người rời khỏi phòng, tâm tình thực phức tạp.
Em họ thật vất vả mới trèo sang ban công phòng anh họ được, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình rất giống 007, hay là Iron man!
Nhìn xem rốt cuộc là ai! Trình Hạ xoa tay cẩn thận ngó vào cửa sổ thủy tinh, ý đồ nhìn lén qua khe hở.
Sau đó Dạ Phong Vũ liền kéo rèm cửa ra, khoanh tay nhìn cậu.
Trình Hạ: “………”
“Giải thích.” Dạ Phong Vũ nhìn xuống.
Còn muốn mình giải thích! Rõ ràng chính là anh không đúng! Dù sao cũng đã bị phát hiện, Trình Hạ đơn giản giơ tay: “Kéo em vào!”
Dạ Phong Vũ kéo cậu từ ngoài cửa sổ vào.
“Vừa rồi ai ở đây?” Trình Hạ làm mặt nghiêm túc hỏi.
Dạ Phong Vũ miễn cưỡng tựa vào đầu giường: “Hiệp sĩ đèn xanh.”
“Đừng qua loa với em, nhất định có người.” Trình Hạ kiểm tra phòng một vòng, cuối cùng chỉ vào nắm giấy khả nghi trong thùng rác, “Chuyện gì xảy ra?”
“Đừng nói với anh em chưa từng tự giải quyết.” Dạ Phong Vũ nhướng mi, “Lớp mười còn bị dượng bắt quả tang.”
“Đừng có nhắc tới chuyện này a!” Mặt em họ đỏ lên, sau đó đặt mông ngồi ở bên giường, chỉ vào dấu hôn trước ngực anh, “Đây nữa!”
……..
Dạ Phong Vũ tỉnh bơ thắt lại dây lưng: “Muỗi lớn Geneva.”
“Anh thật sự khiến em thất vọng, dám làm ra loại chuyện này!” Em họ vô cùng đau đớn.
“Anh mệt chết.” Dạ Phong Vũ dùng gối che đầu.
“Mệt cũng phải nói cho xong chuyện này.” Trình Hạ cưỡi trên người anh lung lay, “Đối phương là ai? Người nước nào? Gái gọi chuyên nghiệp à? Có thể nói lung tung với truyền thông hay không? Bao nhiêu tiền thì có thể ngậm miệng?”
Dạ Phong Vũ hết hơi: “Đầu anh thật sự rất choáng.”
“Đương nhiên phải choáng, bởi vì anh miệt mài quá độ.” Trình Hạ rất có đạo lý, lại hỏi, “Có dùng biện pháp an toàn không?”
Dạ Phong Vũ trả lời: “Không.”
Sét đánh giữa trời quang, Trình Hạ cảm thấy thế giới trở nên hắc ám một mảnh: “Chúng ta phải nhanh chóng đi làm kiểm tra sức khỏe, đây là lần đầu tiên?”
Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ.
“Vậy mà còn phải nghĩ.” Em họ càng bi quan, “Được rồi em sẽ liên hệ với bác sĩ, anh ngàn vạn lần không được làm ra loại chuyện mất mặt này một lần nữa, có biết chưa?”
Dạ Phong Vũ nghiêm túc gật đầu: “Được.”
“Đêm nay sẽ không đến nữa chứ?” Vừa ra đến cửa, Trình Hạ lại hỏi.
“Không.” Dạ Phong Vũ rất phối hợp.
“Vậy ngủ nhanh đi!” Trình Hạ nhìn anh như nhìn thiếu nữ sa ngã.
Dạ Phong Vũ đắp chăn thật tốt.
“Tịch thu điện thoại!” Trình Hạ cầm di động của anh nhét vào áo ngủ mình.
Dạ Phong Vũ: “…….”
“Mau ngủ!” Em họ thực hung dữ.
Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại.
Em họ mang theo tâm tư tràn đầy phiền muộn, giúp anh đóng lại cửa phòng ngủ, cả một đêm không thể nào ngủ nổi, rồi ngày hôm sau đưa ra một quyết định kinh thế hãi tục: “Về sau buổi tối em ngủ cùng anh!”
Augustine vừa thức dậy, mới vào đến nhà ăn chợt nghe được những lời này.
Trong mắt Phillip tràn ngập đồng tình.
“Mau ăn đi.” Trình Hạ đưa sữa chua cho anh, “Sau đó nhanh chóng hoàn thành công việc, về nước làm kiểm tra tổng thể.”
“Vì sao phải khám sức khỏe?” Augustine nghe vậy nhíu mày, kéo ghế ra ngồi vào bàn ăn.
“A!” Trình Hạ quyết đoán chấn kinh, nhanh chóng đứng lên.
“Thân thể em không thoải mái?” Augustine hỏi.
“Khụ.” Dạ Phong Vũ giấu diếm uống một ngụm cà phê, “Không sao, chỉ là kiểm tra định kì mà thôi.”
“Nếu cần gấp, tôi có thể giúp em liên hệ bệnh viện tư.” Augustine nói.
“Không cần.” Trình Hạ nhanh chóng chen vào, nhỡ đâu khám ra anh họ thật sự có…. bệnh không tiện nói ra, vậy phải làm sao! Dù sao cũng không chỉ một lần a! Nghĩ một chút thôi đã thấy sợ rồi!
“Đừng lo.” Dạ Phong Vũ giúp anh rót ly nước chanh, “Hương vị bữa sáng ở đây không tệ.”
“Em thích là tốt rồi.” Augustine cười cười, lấy một miếng bánh mì.
Phillip chống quai hàm ngồi bên cạnh, thở dài nhìn Chuột chũi nhỏ.
Đã như vậy rồi, còn chưa nhìn ra quan hệ của bọn họ.
Làm cho người ta thực sốt ruột.
Ăn được nửa bữa sáng, di động rung ong ong, Trình Hạ lấy trong túi quần ra nhìn một cái, sau đó đưa cho Dạ Phong Vũ: “Là dì.”
Phillip khó hiểu: “Vì sao điện thoại ở chỗ cậu?”
“Đúng rồi, về sau tôi sẽ giúp anh họ giữ di động.” Em họ thực nghiêm túc: “Nếu các anh cần tìm anh ấy, trực tiếp gọi tôi là được rồi.”
Augustine run tay, đánh đổ một thìa đường nhỏ vào ly cà phê.