- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Truy Trục Du Hí - Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
- Chương 2: Rốt cuộc là chó
Truy Trục Du Hí - Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 2: Rốt cuộc là chó
Edit & Beta: Cafesvictim
– MOKA thông minh –
“Tôi không có hứng thú với kết cấu cổ đông công ty.” Dạ Phong Vũ nhướng mày, “Cần tôi giúp anh gọi điện thoại tới cục cảnh sát, hỗ trợ anh tìm chó không?”
“Không cần, sẽ có người xử lý chuyện này, không cần gia tăng áp lực cho tài nguyên cộng đồng.” Augustine rút khăn tay lau qua lòng bàn tay, “Đi thôi, nếu đoán không lầm, có vẻ như chúng ta muốn đến cùng một phòng khám tư nhân.”
…………
Số 27 là một gian nhà gỗ trên đỉnh núi, bốn phía đều là dây leo, nếu không phải có bảng hiệu nhỏ gắn trên cửa, phỏng chừng đa số người qua đường đều sẽ xem nơi này như chốn cổ tích. Về phần vị trí thực hẻo lánh, không phải là vì đơn vị quy hoạch làm sai, mà là bởi vì so với dưới chân núi, nơi này càng thêm yên tĩnh hợp lòng người, có thể giúp bệnh nhân thả lỏng thần kinh vốn căng thẳng, cho nên bác sĩ Grater đặc biệt viết một cái đơn, xin dời phòng khám lên trên đỉnh núi.
“Hẹn gặp lại, thiên sứ bé bỏng.” Hộ sĩ ôm một bé gái, tươi cươi trả cô bé về với cha mẹ.
“Hẹn gặp lại, Sweety!” Cô bé ngoan ngoãn vẫy tay chào, xoay người tựa vào vai mẹ, liền thấy được hai người đàn ông cao lớn toàn thân ướt đẫm đang đi đến, trong đó có một người còn đang chảy máu, vì thế lập tức bị dọa khóc!
Augustine: “………..”
Dạ Phong Vũ: “………”
“Oa, Augustine tiên sinh, ngài sao thế này.” Hộ sĩ cũng bị sợ, nhanh chóng mời hai người vào phòng khám, “Chờ một chút, tôi đi lấy khăn mặt.”
“Tốt nhất cô nên xử lý vết thương trên tay anh ta trước, nếu không sẽ nhiễm trùng.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở, “Còn nữa, tôi có hẹn bác sĩ lúc chín giờ, phải giao cho bà ấy ít đồ.”
“Đừng lo, bác sĩ Grater hôm nay cũng không có hẹn ai khác.” Hộ sĩ nói chuyện điện thoại xong, đưa khăn mặt qua. “Bà ấy còn một chút chuyện phải xử lý, sẽ xuống ngay, ngài có thể uống một chén trà nóng trước.”
“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ nhận khăn lau khô tóc, động tác tùy ý lại gợi cảm.
Một vị nữ hộ sĩ trẻ tuổi bưng khay tới, thấy thế lập tức xúc động.
“Nancy.” Augustine trêu ghẹo, “Cô có thể lựa chọn ngắm soái ca trước, hoặc là giúp tôi xử lý vết thương trước, hai việc này hình như cô không thể đồng thời hoàn thành.”
Nữ hộ sĩ run lên, bông thuốc trực tiếp đυ.ng tới miệng vết thương.
Augustine lập tức đau buốt đến hít khí lạnh.
Dạ Phong Vũ lắc lắc chén trà trong tay, vui sướиɠ khi người gặp họa mà nhìn.
Quấy rầy Lady sẽ phải trả giá.
Năm phút đồng hồ sau trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, bác sĩ Grater xuống lầu nhìn thấy hai người ướt sũng, cũng như dự kiến bị dọa sợ: “Trên đường đã xảy ra chuyện gì?”
“Tìm không thấy số 27, lại gặp được thời tiết thực không ra gì, cho nên mất một ít thời gian ở trên núi.” Dạ Phong Vũ đứng lên, lấy tư liệu trong bao ra, “Bác sĩ Dương nhờ tôi giao cho ngài bệnh án và tư liệu.”
“Cám ơn.” Bác sĩ Grater ôm cậu một cái, “Hôm nay còn có việc khác không? Nếu không vội, có thể ở lại ăn một bữa cơm trưa, con tôi rất thích quảng cáo ô tô cậu chụp.”
Dạ Phong Vũ cười cười: “Không thành vấn đề, tôi cũng có một chút về chứng u uất muốn hỏi bác sĩ.”
“Augustine tiên sinh thì sao, có thể không?” Grater đặc biệt hỏi, “Ăn cơm trưa xong, chúng ta sẽ tới nhạc hội trong rừng, có thể giúp ngài thả lỏng thần kinh căng thẳng.”
Augustine nhướng mi, thực sảng khoái nhận lời: “OK.”
Quanh phòng khám có một nông trường rất lớn, không khí tươi mát tầm nhìn thoáng đãng, thật sự là một nơi để thư giãn tâm tình.
“Công việc của ngài quá mệt mỏi.” Bác sĩ Grater giúp anh mát xa tinh dầu, “Có lẽ cần cho mình một kỳ nghỉ dài hạn.”
“Năm tiếng, có tính là dài không?” Augustine nhắm mắt lại, nằm trên giường bệnh, “Đây là thời gian nghỉ ngơi dài nhất tôi có thể có.”
“Một tình yêu tuyệt vời cũng có thể trợ giúp giảm bớt áp lực.” Giọng bác sĩ Grater nhẹ nhàng chậm chạp.
“Tôi không nghĩ là người tình sẽ giúp tôi thả lỏng tâm tình.” Augustine mệt mỏi.
“Không phải người tình, mà là người yêu.” Bác sĩ Grater bỏ lọ tinh dầu xuống, “Hình như ngài có chút sai lầm khi định nghĩa về tình yêu.”
“Vậy sao?” Augustine cười cười, “Có lẽ vậy, có điều trước mắt mà nói, tôi càng muốn giải quyết hết mọi công việc phiền toái, sau đó ngủ một giấc thật ổn.”
Mưa to đã ngừng, Dạ Phong Vũ một mình tới nông trường đi dạo, bắt gặp một cô bé mắt to mặc váy hồng, đang cho nai con ăn.
“Hi, Princess.” Dạ Phong Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé.
“Hi, Prince.” Cô bé lau tay trên vạt váy một chút, bắt tay cùng cậu.
Bên ngoài có tiếng thét la hét cùng tiếng cười, Augustine trị liệu xong đứng bên cửa sổ, thấy Dạ Phong Vũ đang ôm Cindy cưỡi ngựa, hai người đều đội vòng hoa trên đầu, có chút đáng yêu lại có chút buồn cười.
“A, trời ạ!” Bác sĩ Grater đau đầu, “Hy vọng không xuất hiện nguy hiểm, tôi phải xuống dưới ngăn họ lại.”
“Nhìn cậu ta hoàn toàn không giống người có chứng u uất.” Augustine nhướng mi.
“Tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm, cậu ấy chỉ là tiện đường mang bệnh lý đến cho tôi.” Grater rửa tay, “Bác sĩ Dương là bạn học trước đây của tôi, cũng là bạn tốt của Dạ.”
“Khó trách.” Augustine cười cười, theo Grater xuống lầu, chuẩn bị ăn trưa.
Chiếc bàn dài bày rất nhiều món điểm tâm ngọt và đồ uống, Dạ Phong Vũ dựa vào tủ âm tường, tùy ý lật xem đĩa nhạc, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên thân người, giống như phủ lên một vòng ánh sáng màu vàng.
Augustine đứng lên khỏi sô pha, bưng ly nước trái cây vừa định đi qua, di động lại bắt đầu rung lên, là điện thoại của trợ lý, nói là công ty có một chút việc, cần lập tức trở về xử lý.
“Phải đi trước sao?” Bác sĩ Grater sau khi nghe được thấy rất tiếc, “Nhưng chúng ta còn chưa có đi lễ hội âm nhạc.”
“Thật xin lỗi, hy vọng lần sau có thể tham dự.” Augustine cùng bà ôm chào một chút, “Cindy ở đâu? Tôi đi tạm biệt cô bé.”
Grater chỉ góc sô pha, thấy cô bé đang ngồi trong lòng Dạ Phong Vũ, nghe cậu từng chút lại từng chút kể chuyện cổ tích.
“Được rồi.” Augustine bật cười, “Hình ảnh thật đẹp, tôi không nên quấy rầy.”
“Hy vọng ngài có thể tiếp nhận đề nghị của tôi, cho mình thời gian nghỉ ngơi.” Bác sĩ Grater đưa áo khoác cho anh, “Điều này mới là có lợi cho thân thể.”
Augustine gật đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng khám.
Nhạc hội trong rừng đáng yêu lại đặc sắc, còn tặng kèm sandwich cho bữa tối. Đến khi tạm biệt, Cindy lưu luyến, hẹn mãi thời gian lần gặp mặt tiếp theo, mới buông bàn tay nhỏ thả người ra. Về tới nhà là bảy tám giờ, một chú chó lớn đang quanh quẩn ở góc đường.
“MOKA?” Dạ Phong Vũ nghi hoặc dừng bước.
Chó trượt tuyết đang hết sức chuyên chú bới thùng rác.
“MOKA.” Dạ Phong Vũ ngồi xổm xoa đầu nó.
Chó trượt tuyết quay đầu, ánh mắt không hề phòng bị lại ướŧ áŧ.
“Vậy mà còn không có tìm mày về.” Dạ Phong Vũ lấy tờ khăn giấy, bắt nó nhả xuống đồ uống cùng hộp moi ra từ thùng rác, sau đó cầm nửa đoạn dây xích dắt nó về nhà trọ.
“Dạ, sao bây giờ còn gọi điện thoại cho tôi?” Bác sĩ Grater bất ngờ.
“Tôi nghĩ ngài có thể có cách liên lạc với Augustine.” Dạ Phong Vũ vừa cho MOKA ăn thịt ức gà, vừa hỏi, “Tôi nhặt được chó của anh ta.”
MOKA ăn hết một hộp thịt gà, hy vọng vẫn còn mà ngửi ngửi hộp giấy.
Dạ Phong Vũ ghi lại số điện thoại, gọi qua, lại nghe báo tắt máy.
“Bị bỏ rơi rồi.” Dạ Phong Vũ không thể làm gì khác hơn là nhắn tin, thuận tiện xoa xoa lông nó.
MOKA nhe miệng hà hơi, thậm chí còn có ý đồ cắn tất cùng điều khiển từ xa, hoàn toàn không hề tự ý thức được rằng mình đây là chó nhà giàu.
Ba tiếng sau, Augustine rốt cuộc gọi điện thoại tới: “Cậu nhặt được MOKA?”
“Đúng, hiện tại nó đang gặm sô pha.” Dạ Phong Vũ cất giọng lười biếng, “Cho nên tốt nhất là anh đến đón nó về đi.”
Augustine giật nhẹ cà vạt, khóe miệng cong lên rất vô trách nhiệm: “Ngại quá, tôi bay đến Pháp rồi, cho nên chỉ có thể phiền cậu giúp tôi nuôi nó một tuần.”
“Tôi không cảm thấy là anh có thể mang theo tất cả quản gia tới Pháp.” Dạ Phong Vũ mở cửa tủ lạnh.
MOKA lập tức hoan hỉ chạy đến.
Dạ Phong Vũ: “…….”
“Cám ơn.” Augustine làm như không nghe thấy, “Gặp lại sau.”
Cắt điện thoại, Dạ Phong Vũ lắc đầu dẫn MOKA đi tắm.
Một tuần sau, Augustine xách theo một chai rượu đỏ tới cửa.
“Ô ô!” MOKA đang gặm đùi gà, cũng không thèm liếc mắt nhìn chủ nhân cũ một cái.
Nhà trọ rất lớn, nhưng không có nhiều vật gia dụng. Dạ Phong Vũ bưng cho anh một ly hồng trà: “Thêm đường không?”
“Được, cảm ơn.” Augustine nhận hồng trà, tiện tay cầm một món đồ chơi plastic đã vỡ nát lên: “Này —— a!”
Nói còn chưa xong, MOKA đã hùng hổ vọt tới, ngậm đồ chơi cướp về. Hồng trà đổ hết lên tây trang sang quý, để lại vết ố màu cafe khó coi.
MOKA ngồi xổm trên kệ TV, nhìn anh từ trên cao.
Augustine: “………”
“Đó là món đồ chơi nó thích nhất.” Dạ Phong Vũ đưa hộp khăn giấy cho anh, “Có cần vào toilet xử lý qua không?”
Mắt thấy MOKA còn có tư thế tiếp tục cướp hộp khăn giấy, Augustine giơ tay đầu hàng: “Không cần, tôi mang nó về luôn, cảm ơn cậu đã chiếu cố nó trong thời gian này.”
Dạ Phong Vũ cười cười, đưa dây xích cho anh: “Không cần khách sáo.”
Ban đầu MOKA còn có chút mờ mịt, đến lúc bị Augustine dắt tới cửa, cuối cùng mới biết sự tình hình như không có đúng, vì thế nằm sấp ngay xuống đệm, ầm ầm kêu kháng nghị.
“Ngoan, nghe lời về nhà, có thời gian tao sẽ đến thăm mày.” Dạ Phong Vũ ngồi xổm xuống, thân mật xoa đầu cái đầu lớn của nó.
MOKA giãy khỏi dây xích, trốn nhanh vào phòng ngủ, còn lấy mông chèn cửa.
Augustine: “‘……….”
Nếu anh nhớ không lầm, chỉ là đơn giản là bị nhặt về bảy ngày thôi nhỉ? Hiện tại là tình huống gì đây.
Dạ Phong Vũ mở cửa phòng ngủ, MOKA nhanh chóng chôn đầu dưới giường, chỉ để lại cái mông cùng cái đuôi ở bên ngoài ngoáy ngoáy.
Giấu đến thật là kỹ.
Augustine tựa vào cửa, cảm giác tâm tình rất chi là phức tạp.
Ngu như vậy, chỉ bằng bỏ quách đi…..
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Truy Trục Du Hí - Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
- Chương 2: Rốt cuộc là chó