Chương 101: Mọi người đều rất bận rộn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Truy Trục Du Hí - Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân) - Chương 101: Mọi người đều rất bận rộnEdit & Beta: Cafesvictim

~ Bởi vì hôn lễ sắp tới nha ~

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng ngủ. Augustine nhắm mắt vung nắm tay một cái, đập cái người đáng dí sát mặt vào mình xuống gầm giường.

Hai mắt Phillip tràn đầy nước mắt, bò dậy từ trên thảm: “Chị dâu bảo em tới xem anh dậy chưa, cậu ấy đang ở trong bếp làm bữa sáng.”

Augustine mở mắt, cảm thấy vẫn hơi choáng đầu.

“Xem ra anh có vẻ rất yếu.” Phillip chống cằm ghé vào bên giường.

Augustine ngồi dậy: “Họp lúc mấy giờ?”

“Em đã hủy giúp anh rồi.” Phillip trả lời.

“Cảm ơn.” Augustine xoa đầu, lại nằm xuống.

“Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với em?” Phillip dẫn dắt từng bước.

“Cái gì?” Augustine nhíu mày khó hiểu, bỏ tay xuống nhìn cậu.

“Tối hôm qua anh cầu hôn.” Phillip nhắc nhở.

Sau đó đã bị anh trai quốc vương hắt cho một bát nước lạnh: “Chuyện đó có liên quan gì tới mày?”

Sao lại có thể không liên quan đến em! Phillip nhấn mạnh: “Ít nhất hôn lễ cần em chuẩn bị.”

“Mày chỉ có hai tháng.” Augustine nhìn cậu.

“Hai tháng?” Phillip sợ hãi, “Em đã tưởng là ít nhất sẽ có nửa năm để phát huy chứ!”

“Mày nghĩ nhiều.” Augustine khoác áo ngồi dậy.

“Nhưng có rất nhiều chi tiết cần bố trí hoàn mĩ.” Phillip đi theo sau lưng anh tranh thủ quyền lợi.

Augustine dừng bước: “Vậy vì sao mày còn ở đây?”

Nhìn khuôn mặt anh tuấn mà lại lãnh khốc của anh trai, em trai khóc chạy xuống lầu.

“Anh gặp quỷ à?” Trình Hạ giật mình.

Phillip mạnh mẽ vươn tay ôm chầm cậu vào ngực: “Mười lăm phút.”

“Ít nhất phải nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì chứ.” Chuột chũi nhỏ bị ngạt thở giãy dụa.

“A!” Tâm trạng Phillip tốt hơn một chút, “Chúng ta phải mau chóng chuẩn bị lịch trình hôn lễ cho Augustine và chị dâu.”

“Vậy có cái gì đáng giá an ủi?” Trình Hạ cảm giác mình đã bị lừa gạt, liều mạng muốn đẩy người ra.

“Bởi vì chúng ta chỉ có hai tháng để chuẩn bị.” Phillip trả lời.

“Hai tháng không đủ sao?” Trình Hạ không hiểu, “Sáu mươi ngày có thể làm rất nhiều việc, hơn nữa lâu đài có nhiều người như vậy.”

“Sơ sơ là không đủ, nhóc đáng yêu.” Phillip với lấy máy tính ở trên bàn, buồn rầu nói, “Chỉ riêng việc trang hoàng nơi tổ chức hôn lễ, đã tiêu phí mất gần nửa tháng rồi.”

“Hôn lễ không cử hành ở lâu đài sao?” Trình Hạ bất ngờ.

“Không.” Phillip lắc đầu, “Địa điểm tổ chức hôn lễ là đảo Star Boraray, ở đó có một cung điện.”

“Có ý nghĩa đặc thù gì sao?” Trình Hạ tiếp tục hỏi.

“Đương nhiên, vùng đất đó thuộc sở hữu tuyệt đối của gia tộc, chỉ mở ra cho bên ngoài vào những dịp trọng đại.” Phillip cắn cán bút nhìn máy tính, “Lần trước là cách đây bốn năm, chúc mừng gia tộc có thêm một đôi song sinh đáng yêu.”

Trình Hạ ngó sang, nhìn thoáng qua sau đó rất giật mình: “Cung điện thật lớn.” Giống như là….. phim khoa học viễn tưởng vậy.

“Cũng không có tốn nhiều tiền cho lắm, lúc ấy là chúng tôi tự phát hành tiền, hòn đảo này là một vương quốc độc lập.” Phillip thuận miệng trả lời, “Đương nhiên, là ở mấy trăm năm trước.”

Trình Hạ: “……..”

“Chị dâu thích hoa hồng màu gì?” Một tay Phillip quơ cậu lại, “Màu trắng? Màu đỏ? Màu lam? Hay là màu cầu vồng?”

“Màu đỏ.” Trình Hạ hỏi, “Cần phải đặt trước sao?”

“Đương nhiên.” Phillip cùng cậu chạm hai nắm đấm, cảm giác tràn ngập sứ mệnh nói, “Hôn lễ này có thể cử hành thuận lợi hay không, phải xem chúng ta!”

Chỉ qua thời gian một ngày, mọi người trong lâu đài hình như đều bận rộn hẳn lên. Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Dạ Phong Vũ ngồi khoanh chân trên giường: “Em phải làm cái gì?”

“Cái gì em cũng không cần làm.” Augustine kéo cậu vào lòng, “Giao cho anh là được.”

Dạ Phong Vũ tựa cằm lên vai anh: “Làm không?”

“Hửm?” Tay phải Augustine chạy dọc tấm lưng cậu.

“Muốn.” Hơi thở Dạ Phong Vũ nóng rực.

Da thịt từng tấc từng tấc lộ ra trong không khí, Augustine thả cậu xuống giường, hôn môi và âu yếm đều rất ôn nhu cẩn thận, lòng bàn tay chậm dãi lướt qua thân thể trẻ tuổi dẻo dai, như là muốn khắc ghi tất cả xúc cảm ở giờ phút này vào lòng.

“Anh thích ở đây.” Augustine nói rất khẽ vào tai cậu.

Ga giường hỗn độn, hộp khăn giấy trên đầu giường cũng bị rơi xuống đất, Dạ Phong Vũ nắm chặt áo ngủ của anh, hoàn toàn như bản năng dựa dẫm của thú non, triền miên đòi lấy càng nhiều kí©h thí©ɧ và những nụ hôn ướŧ áŧ.

Tìиɧ ɖu͙© như nước, thậm chí như mang đến lỗi giác khó thở. Augustine ôm sát vòng eo cậu, chiếm hữu càng thêm điên cuồng, xâm chiếm thân thể như còn chưa thỏa mãn, thậm chí muốn mang trái tim và linh hồn cùng hòa làm một, đánh dấu lên xương cốt, cho đến khi sinh mệnh kết thúc mới thôi.

Cuối cùng sau một lần cao trào, mệt mỏi đến cùng, nhưng cũng hạnh phúc đến cùng. Cho dù chìm vào giấc ngủ, vẫn là mười ngón giao hòa, hai chiếc nhẫn tựa sát vào nhau, mấy trăm năm trước ở cạnh nhau, hiện tại cũng có thể bên nhau.

Bởi vì hôn lễ tới quá mức đột nhiên, cho nên Phillip không thể không điều chỉnh tất cả kế hoạch công tác lại. Giới truyền thông tài chính biết được chuyện này, đều phỏng đoán có phải lại muốn có hoạt động tư bản lớn không, trong nhất thời các loại tin đồn liên tiếp, Phillip không thể không tổ chức họp báo, giải thích với công chúng rằng tất cả hoạt động sắp tới đều không liên quan đến kinh tế —- chỉ là muốn dành ra mấy tháng nghỉ phép mà thôi.

Nhưng lí do này nghe thật sự khó có thể tưởng tượng nổi, hơn nữa lại có tin tức lộ ra, Phillip vừa đặt trước một tháng tất cả hoa hồng đỏ từ mấy vườn hoa chính của châu Âu, cùng với vài loại hoa thông dụng khác, cho nên cuộc họp báo kia hoàn toàn không có tác dụng. Tất cả phóng viên đều tò mò đi khắp nơi tìm hiểu tin tức, cuối cùng rốt cuộc nghe được từ miệng một chủ quán ven đường ——— lúc Phillip tổ chức họp báo, có một người lai ngoại hình đậm chất phương đông lén chạy từ trong xe anh ta xuống, mua một ly kem vị hạnh nhân.

“Là tôi sao?” Trình Hạ nhìn tờ báo 囧囧 hữu thần.

“Đương nhiên là cậu.” Phillip ngồi cùng cậu trên thảm “Nhưng đây không phải trọng điểm, kiểm tra số lượng thiệp mời xong chưa?”

“Kiểm tra rồi.” Trình Hạ đưa máy tính lại cho anh, “Không có sai.”

“Làm tốt lắm.” Phillip vỗ tay với cậu, “Chúc mừng, cậu lại nhận được một quả thông.”

“Tôi không muốn loại phần thưởng này!” Chuột chũi nhỏ bi phẫn nhắc lại một lần, sau đó dùng chân đá đá anh, “Vì sao lại lần này lại có nhiều phán đoán với tin đồn như vậy?”

“Bởi vì lần này không ai ngăn cản bọn họ, xác thực mà nói là lười ngăn cản.” Phillip bóc một cái kẹo que đưa cho cậu, “Mười lăm ngày nữa sẽ có một hội nghị tài chính quan trọng, Augustine sẽ dẫn theo chị dâu lần đầu tiên công khai lộ diện.”

“Sẽ rất gây chú ý đi?” Trình Hạ lo lắng.

“Vậy thì rất tốt.” Phillip đứng dậy, lại rút từ giá sách ra một quyển văn kiện, “Hội nghị lần này đối với chúng ta mà nói, gần như không có một điểm có lợi, tôi rất vui được nhìn thấy phóng viên trong hội trường đổi từ kinh tế sang loại bát quái này.”

“Như vậy cũng được?” Trình Hạ há mồm.

“Vì sao không được, Augustine đã trưng cầu ý kiến của chị dâu, cậu ấy cũng rất vui vẻ phối hợp.” Phillip lùi về sau tựa vào sô pha, “Tôi sẽ dẫn cậu đến bữa tiệc, đến lúc đó có thể đến gần quan sát vẻ mặt của mấy lão già cổ hủ đó, nhất định sẽ rất phấn khích.”

Mọi người hoảng loạn, trái lại mà nói, Dạ Phong Vũ lại trở thành người nhàn nhã nhất. Vì vậy mỗi ngày vào lúc Augustine xong việc về nhà, đều chỉ có thể tìm được cậu trong phòng tập thể hình.

“Đây là mức chạy hôm nay của em?” Nhìn con số hiển thị trên màn hình, Augustine hơi khó tin.

“Thể lực của em rất tốt.” Dạ Phong Vũ lấy khăn lau lau mồ hôi, tay vặn một chai đồ uống vận động.

“Anh thích em dùng thể lực tốt vào chỗ khác hơn.” Augustine mở máy tính xem tổng lượng vận động một ngày của cậu, “Bây giờ nhìn như là muốn tham gia Olympic.”

“Lượng bình thường mà.” Dạ Phong Vũ cởϊ áσ thun, “Chờ em mười phút, đi tắm.”

“Em yêu, anh thu lại câu nói lần trước.” Augustine đứng sau lưng cậu giải thích, “Em thật sự không có béo.”

“Ừ.” Dạ Phong Vũ bình tĩnh đóng cửa phòng tắm, “Em biết.”

Augustine tiên sinh rất đau đầu.

“Đây đều là lịch trình hôn lễ?” Ôm một tập giấy đóng dấu thật dày, Trình Hạ rất muốn khóc, “Vì sao tôi phải giúp anh xác nhận?”

“Mặc dù có gần trăm đội nhóm chuyên nghiệp phục trách các hạng mục, nhưng có rất nhiều việc vẫn cần tôi quyết định.” Phillip rất cảm động, “Bởi vì từ lúc còn rất nhỏ, tôi đã muốn tham gia chuẩn bị hôn lễ cho Augustine.” Mà cơ hội như này cả đời chỉ có một lần, phải hưởng thụ đầy đủ sự bận rộn.

“Tôi xin phép chỉ chịu trách nhiệm chữa bệnh.” Trình Hạ nhìn tiếng Italy đến choáng đầu hoa mắt, rốt cuộc bắt đầu cam chịu.

Phillip lấy vận tốc ánh sáng mạnh mẽ ôm cậu, lệ nóng doanh tròng, vô cùng thỏa mãn.

A! Mềm mại!

Hội nghị tài chính thượng đỉnh ngày một đến gần, Augustine ôm lấy cậu từ phía sau, nhìn hai người trong gương: “Có căng thẳng không?”

Dạ Phong Vũ lắc đầu, nghĩ nghĩ lại trả lời: “Có một chút.”

“Đừng sợ.” Augustine nhéo mũi cậu, “Mặc kệ là truyền thông hay là dư luận, anh đều sẽ tự tay giải quyết.”

“Kiss.” Dạ Phong Vũ quay đầu lại.

Augustine cười cười, cúi xuống ngọt ngào hôn môi cậu.

Truyền thông trong nước lúc này vẫn yên tĩnh, phóng viên giải trí đều nhàn đến hoảng, buồn bực vì sao gần đây trong giới lại yên tĩnh như vậy, mà Giải trí Đông Hoàn thân là trùm giới truyền thông lại trì hoãn những ba cuộc họp báo quan trọng, hơn nữa còn không có lí do —— hình như cố ý muốn dành ra hai tháng trống lịch, trong đó thậm chí bao gồm cả lễ công bố phim mới của Thẩm Hàm nữa.

“Thật sự không thể nói cho tớ biết lý do sao?” Thẩm Hàm lệ nóng doanh tròng, thân là kim bài tiểu đệ của boss, vậy mà không thể thu hoạch được tin tức nội bộ trước, quả thực chính là tan nát cõi lòng.

“Vì không muốn để việc khác tranh nổi bật của cậu.” Phương Nhạc Cảnh đưa cho cậu một đĩa đồ ngọt.

“Chuyện gì?” Thẩm Hàm tiếp tục bát quái.

Phương Nhạc Cảnh nói nhỏ vài câu vào tai cậu.

Thẩm Hàm khϊếp sợ hóa đá: “A?”

“Ngốc.” Phương Nhạc Cảnh xoa đầu cậu, đứng lên đi vào bếp pha trà.

Thẩm Đô Đô suy yếu ngã xuống sô pha, phi thường cần bình tĩnh một chút.

Thế giới nơi nơi đều là tổng tài cùng yêu nghiệt này, thật sự là không ra gì.