Chương 37: Về nơi yên bình

“Mẹ…mẹ…” Tiếng gọi theo gió truyền đến.

“Lạc nhi” Người phụ nữ đang khom lưng gieo hạt, nghe tiếng gọi quen thuộc ngẩn người nhìn về phía ngôi nhà nhỏ của mình. Hạnh phúc, mừng rỡ nở một nụ cười ấm áp. Đứa con gái yêu dấu xa nhà của bà đã trở về nhà rồi.

Giây phút đoàn viên một năm một lần đã đến, An Lạc hạnh phúc chạy chân sáo ra ngoài mảnh vườn hoa cải dầu, lao như bay đến ôm chầm lấy người phụ nữ chân tay bùn đất lem luốc “Con nhớ mẹ quá”

Người phụ nữ mắng yêu “Lạc nhi, người mẹ đang bẩn lắm”

An Lạc càng nũng nịu ôm bà chặt hơn, ở bên cạnh mẹ thì cô không cần tỏ ra bản thâ quá mạnh mẽ “Không bẩn, không bẩn. Mẹ của con là người phụ nữ xinh đẹp thơm tho nhất trên đời này”

Bà khẩy nhẹ lên mũi cô một cái “Con bé này miệng lưỡi như ngậm kẹo ngọt vậy. Tại sao về lại không nói cho mẹ biết?”

Một đôi giày hoa thêu màu đỏ nằm gọn gàng bên trong hộp, đôi giày thực sự rất đẹp.

Đây chính là đôi giày mà Lâm Hữu Đằng đã mua ở trung tâm thương mại Lus tặng cho cô, đôi giày của nhà thiết kế nôỉ tiếng có giá đắt đỏ. Cô vẫn còn nhớ vì cô nhìn trúng đôi giày này mà Lâm Hữu Đằng đã đánh giá gu thẩm mỹ của cô quá tệ khi đã từng làm ở phòng thiết kế New Wind nữa. Nhưng thật ra cô muốn dành đôi giày này cho người phụ nữ tuyệt vời nhất cuộc đời cô.

“Mẹ, mẹ xem có thích không?” An Lạc ngồi khụy xuống dưới chân mẹ, cô nâng chân bà lên, cởi bỏ đôi ủng đầy bùn đất bà đang mang, thận trọng mang chiếc giày hoa thêu đỏ vào chân bà. Nó vừa chân bà như in.

“Đôi giày đẹp quá, có phải đắt tiền lắm không con?” Âu Mạn tấm tắc nhìn đôi giày hoa văn đường nét thêu vô cùng tinh xảo, chắc chắn nó không hề rẻ tí nào.

“Không ạ, đôi giày này bạn con tặng ạ”

“Bạn nào vậy? Có phải là một anh chàng đẹp trai không con?” Bà chỉ tùy tiện trêu chọc cô một chút. Vậy mà mặt cô lại sượng ngắt ra.

Cô suy nghĩ đến câu hỏi của mẹ về ‘chàng đẹp trai’. Oh, cũng đúng là có đẹp trai đấy nhưng tính khí thì…

Cô đánh trống lãng “Xong rồi, nó thật hợp với mẹ. ‘Phu nhân’ có thể đứng lên đi vài vòng cho cho tôi chiêm ngưỡng được không ạ!”

“Được thôi, tiểu cô nương” Bà đứng lên đi tới đi lui, tiếng vỗ tay từ An Lạc phát lên dường như đây là một sân khấu catwalk của mẹ cô vậy.

Tiếng cười đùa của hai mẹ con ngập tràn cả ngôi nhà nhỏ.

“Lạc nhi, thay mẹ cảm ơn bạn con vì món quà quý giá này nhé!”

“Vâng ạ”

“Con nhớ món ăn mẹ làm quá. Dù ở Thượng Hải có vô số món ngon nhưng con vẫn cảm thấy hương vị mẹ nấu là mỹ vị tuyệt nhất chốn nhân gian”

Một chút nịnh nọt mẹ nhưng vẫn là câu thật lòng cô, dù sao người ta nói đi đâu cũng không bằng trở về nhà, cô cảm thấy rất đúng a.

“Được, mẹ sẽ làm nhiều món cho cái bụng nhỏ của con no căng thì thôi”