Chương 3

Dương Hành Thu biến mất.

Khi Dương Tu Văn về nhà, chào đón anh là một mảnh tối tăm. Anh vừa mở đèn vừa gọi A Thu, nhanh chóng đi hết một vòng ngôi nhà nhỏ, nhưng chỉ phát hiện một phong thư đặt trên bàn trong phòng khách.

Anh như dự cảm được điều gì, cầm lá thư lên mấy lần mới có dũng khí mở ra.

Trong thư viết, anh Tu Văn, em đi đây. Em đã thành gánh nặng của anh quá lâu, không thể kéo anh xuống nữa. Đừng tìm em nhé, tìm một công việc thật tốt, anh ưu tú như vậy nhất định sẽ có một cuộc sống tốt. Thế giới của em luôn đổ mưa, cảm ơn anh đã luôn che ô cho em. Nhưng em phải học cách tự che ô cho chính mình rồi. Tạm biệt anh Tu Văn.

Căn nhà nhỏ hai phòng ngủ vẫn như trước, bình hoa trên bàn nở rộ xinh đẹp, đồng hồ trên tường kêu tích tắc, nhưng lại giống như một nhát búa giáng mạnh vào tim Dương Tu Văn, máu không chảy nhưng nỗi đau âm ỉ lan ra khắp cơ thể, đau đớn đến không thể kiềm chế.

Khi mới quen nhau, mỗi khi cảm giác thiếu an toàn A Thu sẽ như vậy, ngoài miệng nói lời nhẫn tâm, nhưng trong đôi mắt trong trẻo kia sẽ lộ ra vẻ tội nghiệp, dịu dàng nhìn anh khiến anh đầu hàng, bởi anh biết rõ A Thu thật tâm không muốn rời xa anh. Là do đã trải qua nhiều chuyện nên không có cảm giác an toàn.

Anh quen biết A Thu vào một ngày thu, anh đi công tác ở Việt Nam, sau khi công việc hoàn thành, anh rủ trợ lý của mình đi tham quan, vì thế đăng ký vào một đoàn du lịch.

Không ngờ đến giá của chuyến đi không rẻ nhưng lịch trình quá gấp gáp, anh muốn rời đoàn sớm nhưng lại nhìn thấy Dương Hành Thu đang tìm hướng dẫn viên du lịch.

Thanh niên đang tranh luận với hướng dẫn viên du lịch về việc sắp xếp hành trình không hợp lý, trong ánh mắt trong trẻo kia tràn ngập phẫn nộ, khiến cậu trở nên sinh động, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy anh theo bản năng ngại ngùng lễ phép cười, sau đó lại quay đầu tiếp tục cãi nhau với hướng dẫn viên du lịch.

Nụ cười ấy như hoa nở mùa xuân, bất ngờ đâm thẳng vào tim anh, từ đó về sau anh không thể rời mắt khỏi chàng trai đang tức giận bảo vệ quyền lợi của mình dưới ánh nắng.

Sau đó, khi nhìn thấy chàng trai trẻ dường như luôn ủ rũ, trên khuôn mặt bướng bỉnh chẳng có lấy một nụ cười, không biết vì sao trái tim anh đau nhói.

Thế là vào một đêm mưa ở Mũi Né Việt Nam, anh nhìn chàng trai mờ mịt đi vào màn mưa, không đem theo dù. Anh không thể nhịn xuống, cố chấp che ô cho cậu đến khi trở về khách sạn.

Không biết bao nhiêu lần anh vui vẻ vì đêm mưa đó đã che ô cho A Thu, mới có cơ hội bước vào thế giới của A Thu.

Thế nhưng tại sao? Tại sao em ấy bỏ đi không một lời từ biệt? Tại sao lại rời xa anh?

Lá thư trong tay bị nắm chặt đến nỗi móng tay đâm vào thịt, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ một góc giấy, nhưng Dương Tu Văn không cảm thấy gì, hết lần này đến lần khác nhìn vào dòng chữ "tìm một công việc thật tốt", vô cùng khó hiểu. Anh không biết cậu có ý gì, anh vẫn có việc làm, chỉ là gần đây mới đổi công ty khác thôi.

Anh đã sớm dự đoán được công việc làm ăn của công ty cũ không có tiến triển, vì thế khi giải thể anh nhận được một khoản bồi thường không nhỏ, thuận tiện chuyển sang công ty tốt hơn, được bổ nhiệm vào vị trí CTO (Giám đốc kỹ thuật) và thành lập team mới. Nhưng anh cũng tốn không ít tâm trí vào môi trường làm việc mới này, vì thế quên mất tâm tình của A Thu.

Biết rõ tính cách A Thu nhạy cảm hay suy nghĩ, nỗi tự trách trong lòng anh như thủy triều dâng, muốn nhấn chìm mọi thứ.

Nhất định A Thu hiểu lầm chuyện gì đó, nhưng điện thoại không gọi được, WeChat cũng bị kéo đen.

Phải đấy, tuy nói là thời đại thông tin, nhưng nếu như một người đổi số điện thoại, chặn các nền tảng mạng xã hội, tìm một người trong biển người mênh mông này đâu phải chuyện dễ? Bỗng nhiên Dương Tu Văn nhớ đến điện thoại của Dương Hành Thu, A Thu thường xuyên vứt điện thoại linh tinh, ở nhà cũng phải tìm điện thoại, vì thế anh đã cài một phần mềm cho A Thu...

Bên ngoài trời lại đổ mưa, tâm trạng Dương Tu Văn cũng trở nên u ám, thời tiết này có phải A Thu lại mắc mưa rồi không? Thay vì ngồi yên, anh nhanh chóng vào phòng làm việc mở máy tính lên...



Mà bên kia, Dương Hành Thu một tay cầm ô một tay kéo chiếc va-li thiết kế đơn giản, nhìn xung quanh nhưng khắp nơi đều là mưa bụi và sương mù.

Mưa phùn mùa xuân triền miên khiến cả thành phố bị bao phủ bởi một lớp sương mù, người đi dường hối hả, những chiếc ô sặc sỡ cùng đủ thể loại người, cùng nhau sống trong thế giới phức tạp. Thế nhưng rời xa Dương Tu Văn, thế giới này dường như không còn chốn để cậu về.

Rời khỏi nơi này thì đi đâu?

Dương Hành Thu đứng ở ven đường, gió xuân hòa cùng mưa phùn ập vào người, từng cơn gió lạnh chậm rãi xâm chiếm cơ thể, cậu ngơ ngác vẫy vẫy tay, thật lâu sau có một chiếc tắc-xi dừng lại bên cạnh,

Xe cộ tấp nập, chiếc tắc-xi anh đang đi cũng hòa vào trong đó, tài xế nhẹ nhàng hỏi: "Cậu đi đâu?"

Khóe miệng Dương Hành Thu giật giật, không phát ra âm thanh, đúng thế, đi đâu bây giờ?

Tài xế lái xe đi thêm một đoạn dài theo dòng xe cộ, không nghe thấy tiếng trả lời nên hỏi lại: "Cậu đi đâu thế?"

Dương Hành Thu do dự một lúc mới trả lời: "Đến ga tàu đi."

Cơn mưa ngoài cửa sổ dần bị bỏ lại ở phía sau, nghĩ đến Dương Tu Văn, cậu vô thức cắn chặt môi, rời đi là lựa chọn đúng đắn.

Những năm này công việc của cậu bấp bênh không cố định, hoặc là thất nghiệp hoặc ở trên bờ vực thất nghiệp. Nếu không có Dương Tu Văn, có lẽ cậu không thể chống đỡ nổi. Nhưng bây giờ ngay cả Dương Tu Văn cũng thất nghiệp, làm sao cậu có thể tiếp tục trở thành gánh nặng cho người kia chứ?

Cậu hiểu Dương Tu Văn, cho dù thất nghiệp anh cũng không đến nỗi bế tắc, nhưng vì cậu, anh có thể sẽ từ bỏ lựa chọn tốt hơn.

Đây không phải lần đầu tiên. Có một năm bởi vì công việc quá bận rộn nên cậu thường bỏ bữa dẫn đến đau dạ dày. Dương Tu Văn lập tức nghỉ công việc ban đầu, chuyển sang một công việc có nhiều thời gian rảnh hơn, cứ đến giờ sẽ theo dõi cậu ăn cơm. Có lẽ dân kỹ thuật chuyên nghiệp không cần lo sợ.

Nhưng nếu không nhảy việc, có khả năng Dương Tu Văn không đến nỗi thất nghiệp. Nói cho cùng đều là do cậu.

Dương Hành Thu sụt sịt, đứng trong sảnh khởi hành của nhà ga, nhìn màn hình lớn màu xanh lam hiển thị số hiệu các chuyến tàu sắp khởi hành phía trên, cậu cúi đầu mở điện thoại và mua một vé đến thành phố đầu tiên xuất hiện trên danh sách.

Lại nói chiếc điện thoại này là Dương Tu Văn tặng cậu, bởi vì điện thoại cũ hoặc là bị cậu làm vỡ hoặc ném vào cái xó xỉnh nào đó, mỗi ngày đều đi tìm điện thoại. Vì thế Dương Tu Văn mua cho cậu một cái mới, sau đó không biết anh đã làm gì với cái điện thoại ấy mà sau này mỗi khi vứt lung tung, cậu vẫn dễ dàng tìm lại được.

Nghĩ đến điều này, Dương Hành Thu trợn tròn mắt, điện thoại di động trong tay đột nhiên giống như một củ khoai tây nóng hổi, ném đi không được mà giữ lại cũng không xong.

"Chuyến tàu G52013 đi thành phố XX đã bắt đầu soát vé. Hành khách đi tàu G52013 vui lòng đến cổng soát vé A12 để làm thủ tục." Một giọng nữ dịu dàng ở nhà ga lặp lại thông tin chuyến tàu, Dương Hành Thu tắt điện thoại, suy nghĩ một lúc vẫn là không nỡ ném đi, vì thế cậu cất điện thoại vào trong ba lô, kéo va-li theo dòng người tiến vào nhà ga.