Sáng thứ sáu, lớp 10 – 13 vẫn luôn ầm ĩ như mọi hôm.
Các học sinh túm năm tụm ba bàn bạc vấn đề chọn chuyên ngành.
Lưu Mộc Nhiên tới từng bàn thu lại giấy đăng ký. Sau khi kiểm kê số tờ, cô ta phát hiện còn thiếu hai người.
Lưu Mộc Nhiên trong vô thức nhìn lướt qua bàn kế cuối, quả nhiên trống không.
Trịnh Thanh Mây và Hứa Định Kiên chưa đến.
Một trong hai nhân vật chính lúc này đang thấp thỏm đứng trước cửa lớp, muốn bước một chân lên nhưng ngay sau đó liền rụt lại.
Trịnh Thanh Mây đi gần tới lớp, lúc ngang qua anh, cô bất giác khựng lại, sững sờ đứng đó hồi lâu vẫn chưa có phản ứng.
Vẻ mặt kinh ngạc của cô khiến anh bất an giật tóc mình: “Kỳ lạ lắm đúng không?”
Trịnh Thanh Mây không tin vào mắt mình vội lên tiếng xác nhận: “Hứa Định Kiên?”
Hứa Định Kiên trầm mặc mím môi, cụp mắt che giấu nỗi ủy khuất đang lên men.
Thấy đối phương im lặng, cô càng thêm chắc chắn nhận định của mình, đờ đẫn vài giây cuối cùng cũng bật cười: “Không phải chứ? Học sinh giỏi cũng liều thật đấy! Nhưng phải công nhận màu tóc này rất hợp với khí chất của cậu.”
Hứa Định Kiên nghe vậy càng thêm buồn bực, một đường đi thẳng tới chỗ ngồi, gục đầu trên bàn.
Trịnh Thanh Mây cũng nối bước theo sau, trong lòng cô thoáng dâng lên cảm xúc áy náy.
Ngay khi Hứa Định Kiên vào lớp, mọi người thoáng hít một ngụm khí lạnh.
Họ không ngờ một học sinh ngoan như Hứa Định Kiên lại nhuộm tóc, nhưng cũng công nhận màu đỏ thuần càng làm nổi bật gương mặt xuất chúng kia.
Đặc biệt là Lưu Mộc Nhiên, cô ta đứng đờ đẫn như người mất hồn, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào nam sinh tóc đỏ.
Trịnh Thanh Mây bối rối không biết nói lời xin lỗi thế nào, loay hoay hồi lâu.
Cô lấy phiếu đăng ký của mình đưa đến bên cạnh Hứa Định Kiên, gõ nhẹ vào bàn nhắc nhở đối phương.
Lúc Hứa Định Kiên ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt ảm đạm của cô, trên gương mặt tinh xảo kia như hiện lên ba chữ: Muốn xin lỗi.
Anh cố kìm nén để bản thân không bật cười, cầm lấy tờ giấy xoay mặt sang chỗ khác.
Trịnh Thanh Mây lại nghĩ bạn cùng bàn đang giận mình trái tim thấp thỏm lên xuống không yên.
Lúc Trần Hạ vào lớp, ánh mắt như thường lệ lướt qua một lượt.
Khi nhìn thấy Hứa Định Kiên, bà sửng sốt, đôi môi mím chặt đang cố kiềm nén lửa giận sắp phun vọt lên.
“Hứa Định Kiên, em theo tôi vào phòng giáo viên!”
Ngày thường nhân duyên của Hứa Định Kiên rất tốt, mọi người trong lớp đều lo lắng thay anh.
Chỉ mới năm phút, tin tức học sinh chuyển trường lớp 10 – 13 bị gọi lên phòng giáo viên xử phạt vì tội nhuộm tóc đã lan rộng khắp trường.
Nếu là một người bình thường sẽ chẳng ai để tâm.
Nhưng Hứa Định Kiên nổi tiếng vừa có ngoại hình, vừa có đầu óc, cư xử nhã nhặn lại gặp phải chuyện này mới là vấn đề đáng bàn tán.
Trịnh Thanh Mây hiếm khi bất an như vậy, cô không muốn bản thân lại liên lụy đến người khác.
Trịnh Thanh Mây tự hỏi mình làm vậy có quá đáng không?
Đấu tranh tư tưởng một hồi, cô quyết định chạy tới phòng giáo viên nhận hết tội về mình.
Dù sao cô cũng là đứa không ra gì trong mắt giáo viên, chuyện cô dùng vũ lực ép buộc Hứa Định Kiên nhuộm tóc cũng không phải không thể.
Trong văn phòng giáo viên lúc này chỉ có mỗi Trần Hạ và Hứa Định Kiên.
Trần Hạ nén lửa giận, ôn hoà lên tiếng: “Em nắm rõ nội quy trường học chứ?”
Lưng Hứa Định Kiên thẳng tắp, anh không chút do dự gật đầu: “Em rõ thưa cô.”
Trần Hạ hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục: “Vậy em biết cô gọi em lên đây vì gì rồi chứ?”
Hứa Định Kiên dõng dạc đáp: “Vì em nhuộm tóc ạ.”
Trần Hạ thấy đối phương ngoan ngoãn phối hợp như vậy, lửa giận giảm xuống hơn nửa.
Bà cũng không tin Hứa Định Kiên sẽ làm chuyện phản nghịch như vậy, trong này ắt hẳn có khuất tất.
Trần Hạ dịu dàng khuyên ngăn: “Em có chuyện gì giấu cô không? Có phải có ai ép buộc em? Em đừng lo, cứ nói ra cô sẽ xử phạt thích đáng những học sinh đó.”
Hứa Định Kiên lắc đầu: “Là do em tự nguyện thưa cô.”
Lửa giận của Trần Hạ bùng lên lần nữa, nhưng bà chưa kịp nói thêm lời nào thì cửa phòng giáo viên bị mở bật ra.
“Chát!”
Âm thanh này vọng rõ to trong khoảng không yên tĩnh.
Trịnh Thanh Mây vừa mới bước tới, thu hết toàn cảnh vào mắt.
Má trái Hứa Định Kiên sưng vù, anh cụp mắt che giấu cảm xúc hoảng loạn.
Dáng đứng của anh vẫn như trước kia, nhưng không hiểu sao Trịnh Thanh Mây nhìn thấu sự cô độc và lạnh lẽo vây quanh đối phương.
Đôi mắt Lưu Mỹ Ái giăng đầy tia máu đỏ, cả người bà run bần bật vì phẫn nộ: “Ai cho mày làm vậy?”
Trần Hạ sững sờ giây lát, cuối cùng cũng có phản ứng, vội tiến lên khuyên giải: “Chị có gì từ từ nói, chuyện này vẫn chưa được làm rõ.”
Dù nội tâm hoảng hốt, nhưng Trịnh Thanh Mây vẫn cố trấn tĩnh bước vào phòng, cúi đầu chào giáo viên và mẹ Hứa Định Kiên.
Cô đứng đối diện Trần Hạ không ngẩng đầu lên, chậm rãi nhận lỗi: “Là em thuê người uy hϊếp cậu ấy nhuộm tóc. Xin lỗi cô, em không nghĩ chuyện này lại ảnh hưởng lớn đến cậu ấy và gia đình như vậy.”
Nghe tới đây, Lưu Mỹ Ái dồn hết sự phẫn nộ lên đầu Trịnh Thanh Mây, cao giọng quát: “Mày là ai?”