Tác giả: Luna Huang
Nửa năm trôi qua, ở một thôn nhỏ cách rất xa kinh thành, có một thiếu phụ chừng mười chín tuổi, cười rạn rỡ nhìn về phía cửa của nhà gỗ đang được mở ra: "Kỳ muội muội sớm."
Nữ tử mười bảy tuổi, tóc đen thẳng ngang vai, vận y phục cũ màu hạnh từ một ngôi nhà gỗ bước ra. Trên môi nàng vẫn là nụ cười chào ngày mới như sáu năm trước.
Vâng! Đây đích xác là Mã Phi Yến. Trên tay nàng còn cầm một chén cơm nhỏ cho gà ăn nữa.
"Trần tẩu tử sớm."
Trần Tây Tư cười dịu dàng rồi khom lưng lấy ôm thùng gỗ đựng đầy y phục dưới chân, miệng không quên nói: "Ta đi giặt y phục đây."
Mã Phi Yến gật đầu vẫy tay tạm biệt: "Cho gà ăn xong muội sẽ ra đó cùng giúp tẩu tử." Vừa cho gà ăn Mã Phi Yến vừa ngẫm lại chuyện xảy ra cách đây nửa năm trước.
Hôm đó vốn dĩ nàng nghĩ mình đã mất mạng rồi, cứ nghĩ cả hai kiếp người cũng không tránh khỏi bị số phận trêu đùa. Không ngờ nàng may mắn được một người cứu giúp.
Cô nương cứu nàng tên là Cao Khả Ý, là người Vân Nam, tuổi cũng xấp xỉ tuổi nàng. Theo lời của nàng ta thì huyện thành của nàng ta bị lụt nên cứ mãi chèo thuyền cho đến đây. Ngay cả y phục, ngân lượng cũng không còn, mỗi ngày bắt cá ăn qua ngày thôi.
Đang chèo thuyền liền thấy Mã Phi Yến ngất xỉu vướn ở trên một tán cây to, dùng gậy dò thử biết được nàng vẫn còn sống nên nàng ta cứu lấy cũng xem như có người bầu bạn. Thấy y phục của nàng ta rách hết nàng liền đem hai kiện y phục đang mặc tặng cho nàng ta.
Lúc đó cả người nàng cũng là đau ê ẩm, tay chân mặt mũi đều bị tán cây làm bong tróc nên rất nhanh sau khi lên thuyền liền ngủ mất. Đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một gian phòng rộng lớn, xung quanh đều là huân hương thơm ngát.
Nghe được tiếng động, một nữ tử vận y phục của nha hoàn bước vào, đi đến bên giường, cung kính nói: "Mã tiểu thư đã tỉnh, người thấy có chỗ nào không khỏe không?"
Lúc đó nàng rất ngạc nhiên, sao nữ tử này lại biết tên nàng? Là người của Cung Vô Khuyết chăng? Không, nếu là người của hắn sẽ không gọi nàng như vậy.
"Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?" Mã Phi Yến cảnh giác nhìn nữ tử trước mặt.
"Nô tỳ Thanh Xảo gặp qua Mã tiểu thư." Hướng nàng nhúng người hành qua lễ xong Thanh Xảo lại tiếp túc nói: "Hai hôm trước người được chủ tử mang về đây bảo nô tỳ chăm sóc người. Đây là biệt viện của chủ tử."
Mã Phi Yến vội đừng dậy mang hài vào, miệng cũng không quên lải nhải: "Giờ ta đã khỏe rồi, phải nhanh chóng trở về không thì phụ mẫu lo lắng mất, giúp ta gửi lời tạ ơn đối với chủ tử ngươi." Giờ trong đầu nàng ngoài trừ ý định quay về Mã gia thì không còn có từ nào khác.
Thanh Xảo lạnh giọng nói nhưng thái độ vẫn là cung kính: "Để Mã tiểu thư thất vọng rồi, chủ tử có lệnh không có sự cho phép của chủ tử người không thể rời khỏi."
"Chủ tử của ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà không cho ta trở về? Có biết làm vậy sẽ khiến phụ mẫu ta lo lắng không? Nếu họ có bề gì thì phải làm sao?" Mã Phi Yến không kiềm được nộ khí hét to.
Bên ngoài một nam tử vận cẩm bào nho nhã bước vào, khóe miệng cong lên treo nụ cười nham hiểm: "Không nghĩ đến Mã tiểu thư hôn mê mấy ngày tỉnh lại liền sinh long hoạt hổ có khí thế bức người như vậy."
Thanh Xảo cúi người hành lễ: "Thanh Xảo gặp qua chủ tử."
Nam tử phất tay đuổi Thanh Xảo ra ngoài. Sau khi cửa khép lại hắn ngồi trên nhuyễn tháp gần đó, tự tay châm cho mình tách trà nóng.
Mã Phi Yến dụi mắt vài lần nhìn kỹ người trước mặt, thần sắc của nàng đen lại, lạnh giọng khinh bỉ thầm trong bụng: Còn nghĩ là ai, hóa ra là Trữ thân vương.
Nàng bước đến trước mặt Trữ thân vương nhúng người hành lễ, ép bản thân phải cung kính hắn: "Thần phụ gặp qua Trữ vương gia, vương gia vạn phúc."
Trữ thân vương ngồi trên ghế, mắt lướt qua nàng rồi lại nhấp một ngụm trà nóng, nhẹ giọng nói: "Ở đây chỉ có bổn vương và nàng, không cần nhiều quy củ như vậy."
Mã Phi Yến đứng thẳng thắt lưng, đầu hơi cúi: "Đa tạ ân cứu mạng của Trữ vương gia, hiện thần phụ đã hồi phục thỉnh Vương gia để thần phụ trở về, để phụ mẫu lo lắng thì không nên." Trong lòng nàng đang mang tên khốn trước mắt ra mắng chữi một trận. Biết rõ người cứu được là ai mà không để nàng trở về là có ý tứ gì?
Đôi mày của Trữ vương nhướng lên như phát hiện ra điều gì rất thú vị, khóe môi nhếch lên, đôi mắt phát sáng giảo hoạt nhìn nàng: "Cung Vô Khuyết đang lo lắng tìm kiếm nàng, còn nàng vừa tỉnh lại đã đời gặp phụ mẫu. Nếu bổn vương nhớ không lầm nàng vẫn luôn miệng bảo thương nhớ hắn mà từ chối hảo ý của bổn vương."
Đương nhiên hắn sẽ mang nàng trở về nhưng không phải bây giờ mà là khi hắn đăng cơ ngồi vững long ỉ. Nhìn bộ dạng của Cung Vô Khuyết từ lúc nàng mất tích đến nay hắn cực kỳ cao hứng, cực kỳ hả dạ, lý nào lại nhanh chóng mang nàng trở về được.
Mã Phi Yến chột dạ, nuốt một ngụm nước bọt rồi can đảm ngẩng đầu nhìn thẳng mặt hắn: "Phụ mẫu luôn để đầu, huynh trưởng tẩu tẩu thứ hai, phu quân thứ ba, đây là đạo lý làm người của thần phụ."
Trữ thân vương vỗ tay ba tiếng, chép miệng tán thưởng: "Không hổ danh là hiếu nữ của kinh thành. Đáng tiếc, cho dù là ai đứng đầu đi nữa thì nàng cũng không có khả năng gặp lại họ. Cố gắng an dưỡng đi tốt chuẩn bị đợi làm trắc phi của bổn vương." Nới xong hắn đứng dậy rời khỏi.
Mã Phi Yến nhanh tay nắm lấy tay áo của hắn, quát to: "Trữ vương gia cũng biết thần phụ đã thành gia lập thất, làm sao có thể gả cho người. Đây là không hợp với lễ nghĩa liêm sỉ." Tên khốn này đến cùng muốn làm gì?
Trữ vương gia xoay người lại, ánh mắt hắn đảo xuống nhìn nàng, khóe miệng kéo cao, giọng nói đầy hàm ý trêu chọc: "Mã tiểu thư dám bảo mình đã thành thân sao?"
Ngay khi Mã Phi Yến muốn phản bác hắn lại nói: "Thủ cung sa của nàng vẫn còn đó, làm sao có thể cho là đã thành thân." Hắn nâng tay nắm lấy cằm của nàng rồi đưa mặt mình áp sát mặt nàng: "Không phải chỉ dựa vào một hôn lễ to thì có thể gọi là thành thân đâu. Cung Vô Khuyết không có bản lĩnh tranh giành với bổn vương."
Nói xong hắn quay đi, không quên dặn đám thuộc hạ trong coi nàng cẩn thận.
Mã Phi Yến đưa tay phải của mình lên, chiếc vòng mất rồi. Nàng hoảng hốt nhớ lại Cao Khả Ý. Vừa thấy Thấy Thanh Xảo bước vào nàng đã hỏi chuyện. Đáng tiếc nàng ta không hề hé răng nói một lời.
Nàng ngồi bó gối trên giường không màng ăn uống mấy ngày liền. Thanh Xảo cực lực khuyên ngăn cũng vô dụng, Trữ thân vương lâu lâu ghé đến thấy nàng không có phản ứng cũng rời đi.
Đến một ngày đột nhiên nàng nghĩ thông suốt. Chiếc vòng mất đi cũng tốt, "Mã Phi Yến" mất đi cũng tốt, nàng vốn dĩ không phải nữ nhi của bọn họ. Đến một lúc nào đó bọn họ nguôi ngoai cũng ổn thôi. Nàng không còn Cung Vô Khuyết sẽ không thể tách Mã gia ra làm đôi nữa. Mã Tuấn Vĩnh cũng không cần mang tiếng bất hiếu nữa.
Điều quan trọng phải làm là phải làm sao mới có thể thoát ra khỏi chỗ này. Nàng không thể như trước ngồi bó tay chịu chết được. Đúng lúc này Trữ thân vương tiếng vào.
"Nàng còn muốn như vậy đến bao giờ?" Giọng quát vang vảng bên tai Mã Phi Yến.
Lúc này nàng quay sang tặng hắn một nụ cười sáng như ánh mặt trời: "Phi Yến gặp qua Trữ vương gia, vương gia vạn phúc."
Trữ thân vương ngạc nhiên không ít nhưng cũng nhanh chóng hồi phục tin thần. Hắn bước đến ngồi bên giường: "Đã nghĩ thông suốt?" Nàng đã không tự xưng là thần phụ lại hướng hắn cười như vậy. Đột nhiên tâm hắn háo hức như thuần phục được một con ngựa hoang vậy.
"Ân" Mã Phi Yến không chút do dự gật đầu: "Cung Vô Khuyết cũng chẳng có gì tốt lành, vừa thú thê chưa bao lâu đã nạp thϊếp. Lúc trước Phi Yến có mắt không tròng mới xem trọng hắn."
Chuyện nàng cần làm bây giờ là lấy lòng tin của Trữ thân vương. Chỉ cần hắn không để thuộc hạ canh giữ nàng như vậy, nàng liền có cơ hội thoát thân rồi. Thiện thể mang Cung Vô Khuyết ra công khai mắng cho vài trận cũng có thể hạ hỏa.
"Tốt" Trữ thân vương cao hứng dặn dò Thanh Xảo chuẩn bị vài món để hắn cùng nàng thưởng thức: "Bổn vương ra trước đợi nàng." Không có nữ tử nào mà hắn không thuần phục được, Mã Phi Yến cũng không ngoại lệ.
Mã Phi Yến tắm rửa sạch sẽ ra ngoài bồi ăn dùng bữa. Đối với Cung Vô Khuyết nàng cũng chưa tốt được như vậy đâu. Trong lòng thầm nguyền rủa Trữ thân vương ăn cháo hốc xương chết, sặc nước bọt chết, ăn đậu hũ nghẹn chết.
Cứ như vậy liên tục hơn một tháng, mỗi lần hắn đến nàng đều chạy ra ngoài đón, đã vậy còn chủ động khoác tay hắn nữa, nhưng vẫn là không để cho hắn có cơ hội cùng nàng thân mật. Trong thâm tâm nàng vẫn là ghê tởm hắn.
Đúng như dự đoán, thấy Mã Phi Yến chịu hợp tác lại không hề có ý định bỏ trốn hắn không cho nhiều người canh gác nữa. Mỗi lần đến hắn đều mang chuyện của Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị kể cho nàng nghe. Hắn còn bảo nàng an tâm, hắn nhất định đối xử tốt với bọn họ.
Đến một hôm Trữ thân vương nhắc chuyện hôn sự của nàng và hắn, Mã Phi Yến còn vui vẻ bảo sẽ tự trang trí tân phòng nữa. Hắn cùng Thanh Xảo và đám thuộc hạ càng không có phòng bị.
Sau đó ba ngày, vào buổi tối Mã Phi Yến đeo chặt chiếc vòng cổ như ý rồi len lén mở cửa trốn ra ngoài. Sau bao lần tìm hiểu, nàng biết được giờ này sẽ có người đến đổ dạ hương (Luna: đổ phân). Nàng cầm một khúc gậy to run rẩy vì lần đầu làm chuyện xấu.
Sau khi đánh ngất tên đổ dạ hương, nàng thay y phục của hắn rồi cố sức nín thở đẩy xe dạ hương ra ngoài. Đám binh sĩ nhìn thấy liền che mũi quay đi không dám nhìn. Sau khi thoát khỏi một đoạn xa, nàng vứt xe dạ hương sang một bên rồi chạy về hướng ngược lại.
Cũng may trên đường gặp được một đôi phu phụ ngồi trên xe ngựa chất đầy rơm. Bọn họ thấy nàng ở bên đường nôn đến vô lực liền dừng xe hỏi. Nàng bảo mình gặp cướp lại không nhớ gì về chuyện trước kia thế là bọn họ tốt bụng mang nàng đi.
Hóa ra bọn họ đến kinh thành chữa bệnh cho Trần Tây Tư là thiếu phụ ngồi gần nàng bây giờ. Hiện bệnh trạng của nàng ta đã khỏi nên trở về thôn.
Nàng nói bản thân họ Kỳ tên Tiểu Tam. Sỡ dĩ nàng dùng họ Kỳ vì cảm thấy cuộc đời này đã là một chuyện thần kỳ rồi, xuyên không, rơi xuống vực thẩm vẫn không chết, biết được từ Tiểu Tam không hề hay ho gì nhưng nàng là hài tử thứ ba của Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị, nàng muốn mình suốt đời cũng không quên bọn họ. Mặc dù ở xa nhưng nàng vẫn là vì họ cầu phúc.
Sau đó thì nàng được bọn họ thu lưu. Nơi bọn họ ở là Thác Hoa thôn nằm phía đông cách rất xa kinh thành, là nơi hiện nàng đang ở.