Tác giả: Luna Huang
Đến tối ngày kế tiếp, Cung phủ tổ chức sinh thần yến cho Cung Vô Khuyết. Do hắn quá nhiều thϊếp thất nên không mời thêm người khác mà chỉ có người của Cung gia tham dự thôi.
Sinh thần yến được tổ chức ở Giang Nam Mỹ Cảnh. L*иg đèn một màu lam sắc treo khắp trời. Gió nhẹ thổi, l*иg đèn cùng tán liễu lay động y như tâm của Mã Phi Yến lúc này vậy.
Mã Phi Yến vận một kiện y phục đỏ, khoác thêm một kiện trắng mỏng ở bên ngoài để làm dịu đi sắc đỏ nóng bỏng. Ngồi trên ghế nhấp trà xem đám tiểu thϊếp hiến vũ khúc và tặng lễ vật cho Cung Vô Khuyết.
Tuyết Ly bên cạnh liên tục hỏi vì sao nàng không tặng, tặng sau tiểu thϊếp rất khó coi a. Chỉ là tặng lễ vật thôi mà, đâu cần giành giật như vậy.
Đám tiểu thϊếp người nào cũng mang đồ chính tay làm tặng cho Cung Vô Khuyết. Hắn chỉ ngồi đó nhìn sơ qua rồi bảo Thế An nhận lấy.
Mã Phi Yến bĩu môi khinh bỉ hành động đó của hắn. Đây đích xác là nhiều quá nên không cảm thấy thú vị nữa.
Chu Lệ Mẫn tặng cho hắn một kiện trường bào thêu kỳ lân tinh xảo, cùng một đôi hài đen. Chu thị thấy được liền vỗ tay tán thán nàng ta tay nghề tốt. Tô thị cũng phụ họa cũng không quên nhìn Mã Phi Yến nói:
"Không biết Phi Yến tặng gì cho Khuyết nhi?"
Cả kinh thành này ai mà không biết Mã Phi Yến không được học nữ công gia chánh chứ. Sợ là may một mũi bình thường hoặc là nấu một món ăn đối với nàng cũng là một món xa xỉ a.
Mã Phi Yến liếc mắt, Bạch Chỉ cùng Ngân Chỉ lập tức mỗi người cầm một cái khay được phủ khăn đỏ bên trên bước đến đứng giữa tiền thính.
Mã Phi Yến đứng dậy, bước đến trước mặt Cung Lạc Thiên, nở một nụ cười dịu dàng: "Hôm nay là sinh thần của quốc công gia, nhưng không có phụ thân người thì sẽ không có quốc công gia hôm nay. Phi Yến mượn hoa kính phật tặng cho phụ thân trước."
Tay đồng thời mở miếng vải trên khay do Ngân Chỉ cầm: "Một chút tâm ý, hy vọng phụ thân không chê cười."
Đây là nàng mua ở Tạ gia. Lúc trước nàng từng nghe qua Tạ thị nói cửa hàng của Tạ gia kinh doanh đồ cổ. Đi ngang đột nhiên lại muốn mua cho mỗi người một thứ. Nàng tặng cho Mã Tuấn Vĩnh cùng hai huynh trưởng ba miếng ngọc bội hình trăng khuyết trắng có treo đồng tâm kết.
Cung Lạc Thiên cười híp mắt mắt, liên tục gật đầu: "Phi Yến có lòng là tốt rồi." Quản gia từ phía sau hắn bước lên tiếp nhận khay từ tay Ngân Chỉ.
"Phụ thân thích là được rồi." Mã Phi Yến tiếp tục đưa tay kéo khăn trên tay của Bạch Chỉ, quay sang Cung Vô Khuyết: "Phi Yến không khéo tay như các nàng nên chỉ có chút lễ vật, Phi Yến bêu xấu rồi."
Cung Vô Khuyết mỉm cười nhìn tiểu dã mã lúc này nanh vuốt đều thu hồi. Nếu lúc nào nàng cũng ôn nhu với hắn như vậy thì có phải đáng yêu hơn không.
Bên trong khay chỉ có một bạch ngọc quan đơn giản. Mã Phi Yến mua ở cửa hàng Tống gia. Ngoài ra nàng còn mua thêm cho Tề thị và hai tẩu tẩu mỗi người một cây trâm, Mã Phục Khanh một chiếc nhẫn.
Mọi người nhìn vào khay trên tay Bạch Chỉ, có một số người còn ném cho Mã Phi Yến một cái nhìn khinh bỉ đến cực hạn. Cung Vô Khuyết bình thường đều mang kim quan, tặng ngọc quan hắn cũng không có đeo.
Cung Vô Khuyết cao hứng mỉm cười nói: "Nàng giúp ta mang lên đi." Không nghĩ đến nàng tặng ngọc quan cho hắn.
Dứt lời mọi người đều há hốc, chưa định được thần.
Trán của Mã Phi Yến rơi xuống vô số vạch đen. Tóc của bản thân nàng còn chưa biết oản làm sao biết được oản tóc cho hắn. Nghĩ vậy nàng liền quay sang Tuyết Ly phân phó: "Tuyết Ly, ngươi đến đi."
Tuyết Ly nhận lệnh định bước lên thì Cung Vô Khuyết liền ngăn lại: "Ta bảo nàng, vì sao nàng lại gọi Tuyết Ly? Nàng là thê tử của ta nên tự tay nàng làm mới phải."
Trong bụng Mã Phi Yến thầm hừ một tiếng, muốn thê thϊếp hầu hạ ta liền thành toàn cho ngươi: "Có vị muội muội nào nguyện ý giúp quốc công gia không?" Nàng quay sang bên đám tiểu thϊếp cao giọng hỏi.
Chu Lệ Mẫn vội nói: "Tỷ tỷ để nô tỳ đến giúp được không?" Hôm tân hôn chẳng phải cùng nàng mặn nồng lắm sao? Vừa qua đêm tân hôn đã lạnh nhạt. Đã vậy lúc nàng tặng lễ vật cũng không thấy hắn cười như vậy nữa.
"Thϊếp cũng là một nửa thê, quốc công gia sẽ không trách đâu."
Mã Phi Yến mở miệng tước đường lui của Cung Vô Khuyết, đồng thời gật đầu rồi trở về vị trí của mình, nhẹ nhàng cầm lấy tách trà trên bàn nhấp vài ngụm. Mùi trà mạt lị làm tinh thần nàng tốt hơn bao giờ hết. Miệng nàng lẩm bẩm hát.
Bởi vì đúng lúc gặp gỡ chàng
Dấu chân lưu lại thật mỹ lệ
Gió thổi hoa rơi lệ như mưa
Bởi vì chẳng muốn phân ly
Cung Vô Khuyết giận đến bầm gan tím ruột nhìn Mã Phi Yến ung dung ngồi uống trà cách mình một cái bàn nhỏ. Rõ ràng hắn bảo nàng thế mà nàng lại đẩy hắn vào tay nữ nhân khác.
Hai tay nắm chặt tay vịnh của ghế đột nhiên dần dần thả lỏng. Bên tai hắn vang vọng tiếng của Mã Phi Yến ngâm nga. Bài này hắn đã từng nghe nàng hát qua một lần rồi, rất êm tai lại rất có ý nghĩ. Xem ra lễ vật hắn thích nhất chính là bài hát này của nàng.
Bởi vì đúng lúc gặp gỡ chàng
Lưu lại mười năm lời hẹn ước
Nếu như gặp lại lần nữa
Ta cũng muốn ta nhớ mãi về chàng.
Chu Lệ Mẫn nhẹ nhàng cầm ngọc quan giúp Cung Vô Khuyết oản tóc nhưng trong lòng cực kỳ không cam tâm. Rõ ràng nàng giúp hắn oản tóc tâm tư của hắn lại đặt hết lên người Mã Phi Yến.
Đến lúc thả hoa đăng, đám tiểu thϊếp mỗi người nhận một hoa đăng từ thϊếp thân nha hoàn của mình rồi bước đến bên hồ ước nguyện. Chu Lệ Mẫn lại bám lấy Cung Vô Khuyết để hắn cùng mình thả.
Chu thị cùng Tô thị bồi Cung Lạc Thiên trở về. Hắn lớn tuổi rồi không mơ mộng được như đám trẻ nữa, vẫn là trở về viện nghỉ ngơi thôi.
Mã Phi Yến cũng háo hức chạy đến cùng đám tiểu thϊếp nhập bọn. Đây là lần đầu nàng được tham gia những lễ hội như vậy a. Bạch Chỉ mang hoa đăng đến cho nàng. Ngân Chỉ thắp nến rồi đưa giấy viết cho nàng viết ước nguyện. Tuyết Ly đứng cách hai bước cầm một gậy gỗ to như cái muôi để thả hoa đăng.
Mã Phi Yến cầm giấy viết ước nguyện của mình. Nàng chỉ hy vọng mọi người đều bình an, lúc nào cũng vui vẻ. Viết xong nàng để vào hoa đăng, ngồi bệt xuống bên hồ.
Tuyết Ly định bước đến giúp đỡ thì Cung Vô Khuyết nhanh hơn một bước lấy gậy gỗ to bước đến. Bạch Chỉ Ngân Chỉ thấy được liền tránh sang một bên.
Bên này, Mã Phi Yến cười khúc kích với hai tiểu thϊếp bên cạnh. Mắt nhìn cả dòng sông đều sáng rực, tay nàng đưa về phía sau ngụ ý bảo Tuyết Ly đưa gậy cho mình.
Cung Vô Khuyết bước đến ôm lấy nàng: "Ta cùng nàng thả."
"Không được." Mã Phi Yến không chút do dự liền cự tuyệt. Nói ra miệng xong mới phát hiện ra khuôn mặt đen thui của đối phương liền bồi thêm lời giải thích: "Ở đây có biết bao nhiêu muội muội, ngươi bồi có mình ta đối với các nàng mà nói rất không công bằng."
Đám tiểu thϊếp nghe thấy vậy có người quay mặt đi nơi khác, có người lại bảo "tỷ tỷ vừa đến không lâu gia bồi tỷ tỷ là nên mà".
Cung Vô Khuyết thâm tình thì thầm bên tai nàng: "Nàng nghe thấy chưa? Không ai nghĩ nhiều như nàng đâu." Miệng nói, tay đồng thời đặt hoa đăng lên gậy gỗ cùng nàng thả ra xa.
Mã Phi Yến thấy hoa đăng rôi, tay để xuống nước dùng sức nước đẩy hoa đăng ra xa. Đôi mắt phượng hướng về hoa đăng đang trôi dưới nước, hàng mi cong vuốt như cánh bướm phe phẩy dưới ánh nến động lòng người.
Nghe tiếng cười khúc khích của nàng, tâm của Cung Vô Khuyết cũng run động không ít. Không nhịn được hắn liền giữ chặt cằm của nàng cúi đầu hôn lên đôi mắt biết nói kia rồi dời xuống đôi môi nhỏ xinh xắn.
Mã Phi Yến như quên cả hô hấp, chớp chớp đôi mắt phượng nhìn nam tử tuấn dật trước mặt. Không biết vì sao đột nhiên nàng mở miệng đáp lại hắn. Tay nhẹ nhàng đặt lên mặt hắn, cả người xoay lại đối diện với hắn.
Cảnh lãng mạn trước mắt, đám tiểu thϊếp vô thanh lặng lẽ rời khỏi. Trọng lòng bọn họ cũng hiểu rõ, có lẽ đó là đặc cách của chính thê mới được. Bởi vì bọn họ chưa từng được gia hôn như vậy.
Sau khi bị Cung Vô khuyết cự tuyệt, Chu Lệ Mẫn ôn một bụng nộ khí, ánh mắt sắc bén ngập tràn hận thù nhìn về phía Mã Phi Yến gần đó. Hận không thể đẩy cho nàng rớt luôn xuống hồ. Cho dù đêm tân hôn thân mật đến độ nào Cung Vô Khuyết cũng sẽ không hôn nàng, càng không để nàng hôn hắn. Mỗi lần nàng có ý chạm vào môi hắn liền cự tuyệt đẩy nàng ra. Sau đó cắn môi phẫn nộ bị đám tiểu thϊếp lôi về viện.
Tuyết Ly, Bạch Chỉ, Ngân Chỉ cúi đầu lùi về sau cách hai người ba mươi bước chân. Thiết Trụ cùng đám ám vệ gần đó thấy được cũng phải xem như vô hình. Bọn họ thân là ám vệ không thể nhắm mắt hoặc cúi đầu không nhìn được. Vì chủ tử bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm kể cả những lúc như thế này. Làm thuộc hạ như bọn họ thật sự là quá khổ sở rồi.
Ánh sáng lấp lánh từ l*иg đèn treo lơ lửng trên bầu trời cùng hoa đăng trôi dưới sông, ẩn hiện bóng dáng của hai người hòa quyện vào nhau tạo thành một cảnh mị người. Cung Vô Khuyết được nàng chấp nhận liền mãnh liệt tấn công, tay không quên vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Đến lúc không thể thở được hắn mới lưu luyến rời khỏi môi nàng. Cao hứng Cung Vô Khuyết cười thành tiếng, hai tay giữ chặt lấy eo nhỏ của nàng rồi bế cao xoay vài vòng bên hồ.
Váy nàng lượn vài vòng trong không gian tạo thành gió. Trong mắt của hai ngươi chỉ còn mỗi đối phương. Cảnh đẹp xung quanh dường như bị một lớp sương mờ bao phủ hết.
"Tiểu dã mã, nàng giải giáp xin hàng rồi sao?" dừng lại đặt nàng xuống, Cung Vô Khuyết cúi người hỏi.
Mã Phi Yến lúc này mới hoàn hồn, tay đưa lên môi, mắt nàng mở to nhìn thẳng hắn như thể không tin được lúc nãy bản thân mới làm gì. Nàng là trúng tà sao, đột nhiên lại hôn hắn như vậy? Tim trong lòng ngực đập dồn dập như lần đầu gặp hắn vậy.
Hắn cười xấu xa hôn nhẹ lên môi nàng. Hắn cố gắng bấy lâu nay cuối cùng cũng tu thành chánh quả rồi. Nàng chịu mở lòng rồi: "Ta yêu nàng nhiều như vậy giờ đây mới cảm nhận được sao?"
Mã Phi Yến không trả lời vội cúi đầu, hàm răng trắng cắn cắn môi dưới. Không lý nào nàng lại thích một nam nhân như vậy, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Cung Vô Khuyết đưa nàng trở về Vọng Nguyệt uyển hôn lên trán chúc nàng vãn an rồi rời đi đến chỗ tiểu thϊếp nào đó. Mã Phi Yến ngồi trên giường sinh khí rất lâu mới có thể an giấc.