Tác giả: Luna Huang
Hôm nay Mã Phi Yến đặc biệt dậy sớm làm ninh mông đản cao để mang về lại mặt cùng mọi người. Ở trong trù phòng cùng Bạch Chỉ, Tuyết Ly hót líu lo. Bạch chỉ lo giúp nàng thổi lửa duy trì nhiệt độ của lò, Tuyết Ly bị nàng chỉ tới chỉ lui phải chạy qua chạy lại.
Đám thϊếp thất vì sự kiện này nên được miễn thỉnh an một ngày. Phải nói đây chính là họ tích phúc mấy đời mới được. Ai ai cũng cả người mỏi nhừ không ai có thể rời được giường. Tội nhất vẫn là thϊếp thất số bốn mươi mốt đêm qua bị Cung Vô Khuyết "ghé thăm", chính là sợ không thể lăn được chứ đừng nói là rời giường.
Cung Vô Khuyết trở về phòng không thấy Mã Phi Yến liền được báo nàng ở trù phòng. Khi hắn đến nơi nàng đã bước ra, thần sắc cực kỳ vui vẻ.
"Nàng làm ninh mông đản cao?" Bánh thơm phưng phất lan ra rộng thế này khiến hắn muốn lập tức nếm thử.
"Ân." Mã Phi Yến gật đầu rồi trở về Vọng Nguyệt uyển tắm rửa. Cả người của nàng toàn mùi bánh cùng mùi củi trộn lẫn rất khó chịu a.
Cung Vô khuyết lưu luyến rời mắt khỏi hai l*иg bánh Tuyết Ly cùng Bạch Chỉ cầm đi theo nàng: "Nàng dạy trù sư làm sau này muốn ăn liền để họ làm, không cần phải tự tay làm như vậy nữa."
Mã Phi Yến vẫn không dừng bước, miệng mấp máy trả lời hắn: "Ta tự tay làm cho phụ mẫu dùng mới thể hiện lòng hiểu thảo." Nàng cũng không quên ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ. Tên này cả mặc y phục cũng phải có người giúp đỡ nữa. Còn đáng thương hơn kiếp trước nàng nằm trong bệnh viện.
Đương nhiên Cung Vô khuyết đâu biết nàng nghĩ gì nên vẫn điềm đạm "ừm" một tiếng. Nàng nói như vậy rất có đạo lý, hắn cũng không trở ngại con đường thành hiếu nữ của nàng.
Tắm xong Tuyết Ly cùng Bạch Chỉ đứng phía sau giúp nàng lau tóc. Cung Vô khuyết ở bên cạnh giúp nàng lựa chọn vài món trang sức. Nàng thực không nỗi một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất vì sao lại để ý đến mấy thứ này nữa. Hắn không đến chỗ mấy tiểu thϊếp giúp các nàng chọn đi, sao cứ phải nhè ngay nàng như vậy.
Tóc khô, chải xong hắn lại giúp nàng cài trâm cùng không quên hôn nhẹ lên trán của nàng nữa. Mã Phi Yến cắn chặt môi dưới, tay ôm lấy chỗ bị hắn hôn nhìn hắn chằm chằm, quát: "Không cho hôn ta."
Cung Vô khuyết cười khẽ kéo tay nàng xuống hôn thêm vài cái: "Ta cứ hôn, để xem nàng làm sao cấm."
Hừ! Nàng đây văn minh tiến bộ không thèm cùng khỉ so đo. Không nói gì nàng đứng dậy bước ra ngoài đại môn của Cung phủ. Cung Vô khuyết bước theo nàng, nắm lấy tay nàng: "Nàng đi nhanh vậy làm gì? Trâm lệch không đẹp nữa."
Chỉ biết quan tâm đến những thứ này thôi, sao không tiến cung tịnh thân luôn đi. Trong lòng Mã Phi Yến thầm gào câu này vài lần.
Rất nhanh xe ngựa chạy đến đại môn của thượng thư phủ. Mã Phi Yến được Cung Vô Khuyết đỡ xuống ngựa đã thấy mọi người từ sớm đã đứng trước đại môn đợi nàng rồi.
Mọi người khom lưng hành lễ: "Gặp qua Định quốc công, Định quốc phu nhân."
Mã Phi Yến chạy đến ôm chầm lấy Tề thị cùng Mã Tuấn Vĩnh: "A, phụ thân, mẫu thân, nữ nhi thật nhớ hai người a."
Cung Vô Khuyết nhàn nhạt đáp: "Đều là người một nhà không cần đa lễ." Dứt lời hắn ôm quyền cúi người lễ phép gọi: "Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, thê huynh, đại tẩu, nhị tẩu." Sau đó liền nhanh chóng kéo Mã Phi Yến về bên mình.
Chuyết Niên Quyên ngượng ngùng bĩu môi trách: "Biểu ca sao lại gọi muội như vậy." Nàng nghe cứ thấy không quen.
"Luận tôn ti liền phải gọi như vậy." Cung Vô Khuyết điềm đạm trả lời.
Mã Tuấn Vĩnh vui vẻ xoa đầu bảo bối tâm can: "Về là tốt rồi, mau mau vào phủ nói chuyện." Vốn nghĩ nàng sẽ khóc lóc chứ. Lúc nghe được hai nhi tử đến Cung phủ biết nàng sống rất vui vẻ hắn cũng là yên tâm không ít.
Mắt của Tề thị chảy lệ không ngừng, không hiểu là nàng ta xúc động hay thương tâm nữa. Mã Tuấn Vĩnh vội vàng giúp nàng ta lau nước mắt.
Mã Phi Yến đẩy Cung Vô Khuyết ra bước đến cúi người hôn lên má của Mã Phục Khanh rồi khoác tay hai tẩu tẩu: "Không có muội ở nhà tẩu tẩu cùng ca ca có ngoan không?" Hỏi xong lại cười khúc khích. Không có nàng giúp đốt nhà chắc bọn họ buồn lắm.
Bốn người nghe được mặt lập tức đông lại một mảnh đen thui. Nàng nói thế là có ý gì? Bình thường bọn họ không ngoan? Cho dù là như vậy cũng sẽ mãi thua cái trình độ không ngoan của nàng.
Cung Vô Khuyết ở tiền thính nới chuyện cùng Mã Tuấn Vĩnh, Tề thị, Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật, còn Bạch Mãn Ngọc, Chuyết Niên Quyên kéo Mã Phi Yến đi thăm quan phủ mới.
Tham quan xong ngồi trong hoa viên trò chuyện Mã Phi Yến úp mặt lên bàn đá khóc than: "Tại sao? Tại sao không có viện của muội? Tại sao lại như vậy cơ chứ?"
Tề thị từ tiền thính bước đến ngồi bên cạnh nàng: "Định quốc phu nhân đây là khóc cái gì?" Ở Cung phủ lớn như vậy còn về đây đòi có viện của mình nữa.
Mã Phi Yến ngẩng đầu dậy, mắt long lanh đầy phẫn hận nhìn Tề thị cùng hai nữ nhân vô lương tâm đang cười trước mặt: "Cái gì mà Định quốc phu nhân chứ, khó nghe chết được, sau này đừng gọi như vậy nữa." Dù gì cũng chỉ làm hữu dạnh vô thực thôi, mà nàng cũng chẳng cần đến.
Chuyết Niên Quyên bĩu môi chê trách: "Muội muội thật là, người ta muốn cũng không có được đâu, muội muội có lại chê bai."
Bạch Mãn Ngọc bế Mã Phục Khanh cười nói: "Muội muội xem, Khanh nhi cũng cười muội muội đấy."
Đúng lúc đó Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật cũng bước đến. Đến nói chuyện cùng muội muội của mình còn tốt hơn ngồi đó khách sáo với Cung Vô khuyết. Thế nên ngồi không được bao thì bọn họ liền viện cớ lui xuống. Nghe được Mã Phi Yến nói thế bọn họ liền chuyển đề tài tránh nàng buồn bã.
"Ta nói thật đáng tiếc a, đã nói rõ là sẽ nháo đại hôn của muội muội nhưng lại bỏ lỡ mất rồi.
"Chúng ta lần này lỗ nặng rồi." Nói xong còn ôm trán than thở nữa.
Vừa đúng lúc Cung Vô khuyết cùng Mã Tuấn Vĩnh cũng đến. Trong tiền thính chỉ còn có hai người nói gì cũng sẽ chán thôi nên tìm Mã Phi Yến.
Nghe được Cung Vô khuyết liền nói: "Chẳng phải hôm đó thê huynh cũng đã nháo tân phòng rồi sao?" Hôm đó hắn nghe được tiếng hít thở của Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật ở bên ngoài, chẳng qua là muốn bọn hắn biết được tâm ý của hắn đối với Mã Phi Yến nên không vạch trần thôi. Lại nói lúc hắn muốn cùng nàng dùng rượu hợp cẩn chẳng phải bọn họ đến quấy phá sao.
Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật nghe được liền đỏ mặt á khẩu không nói được gì. Bọn họ là nháo đến hai lần lần đấy, một là lúc ở căn nhà gỗ ở ngoại thành, hai là ở bên ngoài phòng của Mã Phi Yến. Chỉ là nhìn Cung Vô Khuyết cũng biết hắn đang ám chỉ đến lần nào rồi.
Bạch Mãn Ngọc cùng Chuyết Niên Quyên biết được một nửa liền nghĩ đó là lúc bái đường ở nhà gỗ nên đưa tay che miệng cười tủm tỉm, mắt cũng không quên liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của trượng phu nhà mình. Đáng tiếc các nàng đã bỏ lỡ a.
Tề thị cùng Mã Tuấn Vĩnh há hốc đồng thanh hỏi: "Các ngươi khi nào đi nháo động phòng?" Sao bọn họ một chút cũng không biết vậy.
Mã Phi Yến thấy huynh trưởng lúng túng liền giúp bọn hắn giải vây chuyển đề tài. Nàng ôm lấy mặt bàn khóc than: "Phụ thân, mẫu thân, hai người thật bất công a. Vì sao nữ nhi lại không có viện trong phủ?"
Tề thị nhìn Cung Vô khuyết rồi lại trách Mã Phi Yến: "Ngươi đã gả đi rồi còn đưa viện cho ngươi làm gì?" Có về đây được đâu mà đòi phải có viện trong phủ cơ chứ.
Mã Tuấn Vĩnh thấy ái nữ như vậy liền bước đến từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ rồi mở ra: "Bảo bối a, đây là vi phụ chuẩn bị cho ngươi a."
Thấy chiếc vòng cổ treo lủng lẳng khối ngọc như ý màu lục Mã Phi Yến liền ngừng khóc: "A, đa tạ phụ thân." Tuy chỉ bằng ngọc không bằng được con heo vàng của hai tẩu tẩu nhưng ngọc như ý vẫn là tốt hơn con heo gấp trăm triệu lần.
Mã Tuấn Vĩnh vì nàng đeo vòng lên trên cổ rồi chỉnh lại tóc cho nàng. Sở dĩ tặng ngọc như ý là vì hắn mong ái nữ của mình may mắn bình an, không cầu nàng có thể sinh con tranh đoạt ở Cung gia dẫn đến mất mạng.
Mã Phi Yến đắc ý nhìn hai tẩu tẩu của mình: "Các tẩu tẩu có ganh tỵ không?" Tay nàng mân mê khối ngọc mát lạnh trên cổ.
Mã Viễn Duẫn liền đưa tay vén ra miếng vải gấm lam đang bọc lấy Mã Phục Khanh cho nàng xem: "Muội muội a, Khanh nhi cũng có ngọc như ý y như muội muội này."
Mã Phi Yến ghé mắt vào nhìn thấy, mặt liền đen lại một phần nhưng vẫn cố vì mình biện giải: "Nhỏ hơn của muội."
Bạch Mãn Ngọc liền trêu: "Bảo bối có khi nào đã thất sủng như chúng ta không?"
Mặt của Mã Phi Yến lại đen đi một phần, hừ một tiếng rõ chua nhìn Mã Phục Khanh. Tề thị liền liếc mắt cảnh cáo Mã Viễn Duẫn cùng Bạch Mãn Ngọc là đang có Cung Vô Khuyết ở đây không được manh động.
Mã Tuấn Vĩnh nuốt một ngụm nước bọt rồi vội nói: "Đó là do mẫu thân của ngươi tặng a, không vi phụ đâu." Tay không quên lén lén kéo kéo vạt áo của Tề thị bảo nàng phụ họa cứu hắn.
Tề thị lúc này hoàn hồn mới nói: "Đúng a, là vi nương tặng. Bất quá sau này ngươi sinh hài tử mẫu thân cũng sẽ tặng y như vậy."
Mã Phi Yến ôm một bụng nộ khí, còn muốn nàng sinh hài tử cơ đấy. Nàng cùng ai sinh hài tử đây?
Chuyết Niên Quyên che miệng cười khúc khích. Nghe cũng biết là nói dối rồi thế mà cũng cố nói cho được nữa.
Mã Viễn Luật lại trêu: "Ta nói, muội muội thật là dễ thỏa mãn a, vì một khối ngọc mà quên luôn một cái viện."
Mã Phi Yến xua xua tay nói: "Thôi bỏ đi, muội không để tâm."
Cung Vô khuyết lúc này mới lên tiếng: "Yến nhi phải cười lên mới đẹp được, thê huynh cùng tẩu tẩu chỉ là trêu nàng thôi, không cần để tâm như vậy." Hắn bước đến khẽ giữ lấy vai nàng rồi cúi người hôn lên trán của nàng.
Hắn là muốn để Mã gia biết mình đối với Mã Phi Yến tuyệt đối không phải như lời đồn đãi. Hắn là một lòng một dạ với nàng.
Mọi người thu được cảnh đó vào mắt tâm đều trầm xuống. Không hiểu Cung Vô khuyết làm vậy là có ý tứ gì. Hắn có đến bốn mươi mốt thϊếp thất vậy khi nào mới sủng ái đến Mã Phi Yến đây. Đây là diễn trò để bọn họ xem thôi sao?
Sau khi dùng cơm Mã Phi Yến liền mang ninh mông đản cao ra chia cho mọi người. Tề thị kinh ngạc hỏi: "Đây là gì?" Chuyết Niên Quyên cùng Bạch Mãn Ngọc cũng có thắc mắc ý như vậy.
"Ninh mông đản cao a." Mã Phi Yến vừa cắt bánh vừa nói.
Mã Tuấn Vĩnh há hốc nhìn món bánh lạ mắt, chẳng lẽ lúc trước Cung Vô Khuyết nhắc đến là do ái nữ của hắn làm sao? Hoàng thượng còn chưa được nếm thử, bọn hắn dùng như vậy có được xem làm bất kính không?
Cung Vô Khuyết mỉm cười như muốn nói là "không ai nói hoàng thượng sẽ không biết được" một dạng. Mọi người ăn đến không ngừng miệng, bọn họ liên tục khen.