Chương 56: Thương nhớ

Tác giả: Luna Huang

Do Lương vương phải về Tuyên thành nên đại hôn của Mã Viễn Luật cùng Chuyết Niên Quyên phải nhanh chóng tổ chức. Mã phủ hôm nay lại treo đèn kết hoa. Mọi người náo nhiệt vui vẻ, Tề thị cười đến híp cả mắt.

Lễ hoàn là lúc nháo tân phòng. Mã Viễn Duẫn làm sao có thể bỏ qua cơ hội báo thù tốt thế này cơ chứ. Năm con khỉ phá phách lại lần nữa chạy đến nháo tân phòng.

Lần này vẫn là dùng rượu chuốc say tân lang tân nương. Chuyết Niên Quyên cùng Mã Viễn Luật uy hϊếp Mã Phi Yến nếu còn dám nháo to thì đến đại hôn của nàng sẽ khiến nàng phải hối hận.

Mã Phi Yến cao giọng thách thức: "Nếu cảm thấy được thì lão nhị cùng nhị tẩu cứ thử đi." Nàng không tin bọn họ có được cơ hội đó.

Mã Viễn Hành gật gù thán: "Đường muội muội đây là khıêυ khí©h sao?"

Tạ thị cũng phụ họa theo trượng phu: "Đến lúc đó đường muội muội không được phép trách chúng ta không khách đâu đấy."

Mã Phi Yến vỗ ngực tuyên bố: "Muội không sợ, binh đến tướng chặn – nước đến đất lấp."

"Hảo!" Mã Viễn Duẫn hô to: "Muội muội nên cẩn thận nhé."

Hừ một tiếng Mã Phi Yến nghiên đầu dựa vào vai của A Khê: "Đại tẩu phải giúp muội đấy."

"Thê tử của đại ca làm sao lại có thể giúp muội muội được." Chuyết Niên Quyên gian xảo cười một cái. Nàng ta ở Tuyên thành nên không thục nữ nhi kinh thành nên cũng không xấu hổ những chuyện náo tân phòng.

Mã Viễn Luật ôm lấy Chuyết Niên Quyên nói nhỏ: "Có lẽ đại tẩu sẽ giúp muội muội giữ đại đấy, chúng ta không nên khinh địch." Chuyết Niên Quyên còn chưa biết chuyện Mã Phi Yến giúp A khê cùng Mã Viễn Duẫn.

"Nói nhiều như thế làm gì? Nhị đệ cùng đệ muội là muốn lảng tránh sao?" Mã Viễn Duẫn thẹn quá hóa giận liền trút lên người đôi uyên ương đỏ rực.

Mã Phi Yến liền đưa ra đề nghị: "Lúc lão đại thành thân đã dùng rượu rồi lần này chúng ta nên chơi trò khác."

Tạ thị cùng A Khê hiếu kỳ đồng thanh hỏi: "Trò gì?"

Mã Phi Yến làm ra vẻ thần bí, đôi mắt phượng lóe ra vài tia nham hiểm nhìn Chuyết Niên Quyên cùng Mã Viễn Luật: "Thi kể chuyện ma." Cùng Chuyết Niên Quyên một thời gian nàng biết được nàng ta tuy đanh đá nhưng lại cực kỳ sợ ma.

Mã Phi Yến vừa dứt lời, khuôn mặt khả ái của Chuyết Niên Quyên lập tức trắng bệch, cả người tun rẩy ôm lấy Mã Viễn Luật.

A Khê cùng Tạ thị cũng không khá khẩm gì hơn đều là xanh cao ôm lấy trượng phu của mình. Mã Phi Yến chép miệng thán: "Ai da, thật là buồn tủi biết bao, ta đây cô đơn thế mà các người là vô lương tâm như vậy."

"Đường muội muội cũng sắp thành thân rồi sẽ không cô đơn nữa." Mã Viễn Hành liền trêu ghẹo. Lúc Mã Phi Yến được giải trừ hôn ước cũng có rất nhiều người đánh tiếng với hắn. Hắn chỉ là đường ca của nàng nên nào dám tự chủ trương. Hắn cũng chỉ dám nói với thúc phụ thẩm mẫu a.

Mã Phi Yến quay phắt mặt sang chỗ khác: "Muội không thành thân, cả đời ở như vậy có huynh tưởng cùng tẩu tẩu chăm sóc, rất tốt a." Nghĩ đến đám nam nhân trái ôm phải ấp là thấy ghê tởm rồi.

"Nháo tân phòng thì nhanh lên đi." Mã Viễn Luật gấp gáp nói, phá đêm xuân của hắn còn ngồi đây dài dòng huyên thuyên nữa. Hắn nghĩ mỗi người kể một câu chuyện là xong rồi liền rời đi nên mới chấp nhận. Hắn đâu biết Mã Phi Yến sớm để hắn mất luôn một đêm xuân đâu.

Mã Phi Yến cười hì hì nói: "Kể chuyện mà phải tắt nến đi mới hấp dẫn." Sở dĩ phải làm như vậy, một là do tăng tính hấp dẫn của câu truyện, hai là để Tề thị không biết mà đến phá.

Mọi người có mặt đâu biết chuyện này liền đồng ý. Búa kéo bao để quyết định người kể trước sau đó là thổi tắt nến.

Cứ như vậy đến hết một đêm, sáng sớm bảy con gấu mèo vật vã đến tiền thính châm trà thỉnh an. Đám trưởng bối ngạc nhiên không ít hỏi ra mới biết nháo tân phòng cả đêm. Thỉnh an xong bảy con gấu mèo chạy nhanh về phòng ngủ.

Mã Phi Yến vừa ngủ dậy liền nhanh chóng chạy đến Bách Hoa Mộng. Hôm nay Bạch Chỉ, Ngân Chỉ cùng được nàng cho nghỉ phép nên nàng thoải mái rời đi.

Đến tối về phủ mới biết Trữ thân vương cùng Mã Phi Vũ trở về dùng bữa. Ở lương đình, Trữ thân vương thấy Mã Phi Yến một mình đứng đó liền bước đến nói:

"Mã tiểu thư là đang suy nghĩ cái gì?"

Đang nhập tâm suy nghĩ phương pháp kinh doanh mới và thay đổi cách trang trí tiệm liền bị giọng nói trầm thấp của Trữ thân vương làm giật mình nàng liền quay lại. Chưa kịp suy nghĩ ra đáp án thì Trữ thân vương lại nói:

"Lúc nãy bổn vương có nói cùng Mã thượng thư về việc muốn thú Mã tiểu thư vi trắc phi, không biết ý của Mã tiểu thư thế nào?"

Hắn thấy Cung Vô Khuyết một lòng muốn thú nàng vào cửa nên cho người âm thầm điều. Phát hiện ra nàng là chủ nhân của Bách Hoa Mộng a. Một tiểu thư thiên kim biết kinh doanh như nàng thật làm hắn cảm thấy mới lạ.

Mã Phi Yến cả kinh nhưng rất nhanh hồi phục lại trạng thái bình thường. Nói chuyện với tên này nàng phải cẩn thận từng chữ nếu nói sai gì đó sợ là kết quả còn thảm hơn Cung Vô Khuyết nữa: "Tạ qua ý tốt của Vương gia, thần nữ vẫn còn thương nhớ Định quốc công nên hiện tại vẫn chưa muốn cùng bất luận người nào kết duyên."

Tuyết Ly cùng Thiết Trụ nghe được thì cực kỳ xúc động. Không ngờ Mã Phi Yến đối với thiếu gia nhà bọn họ đều là một lòng một dạ.

Trữ thân vương nắm chặt chiết phiến trong tay. Nàng cư nhiên vì một tội thần mà từ chối hảo ý của thân vương quyền cao chức trọng như hắn. Từ nhỏ đến nay có ai từng từ chối lời để nghị của hắn chứ? Có nữ nhân nào hắn muốn có mà không được?

Nén giận hắn nói: "Vậy bổn vương đợi Mã tiểu thư đổi ý."

Không ngờ hắn vẫn chưa từ bỏ ý định đó. Vì lý do gì hắn phải chọn nàng cơ chứ? Đúng là rỗi việc. Lúc trước nàng luôn cảm thấy những vị vua cổ đại có cá tính rất quái dị. Thắng trận ngoại trừ lãnh thổ cùng châu báu ra họ còn đoạt luôn mỹ nhân của vị vua bại trận.

Ví dụ điển hình nhất đó là Vương Chiêu Quân phải cống Hồ. Nàng luôn cảm thấy khó hiểu, một vị vua cao cao tại thượng tại sao lại muốn một nữ nhân mà nam nhân khác đã dùng qua? Mê sắc đẹp chăng? Thôi đi, nghĩ đến hai kiếp người mà vẫn không có được đáp án đây này.

"Vương gia không biết rồi, phụ mẫu của thần nữ vốn là muốn tìm một vị phu quân có thể ở lại Mã gia chứ không hề có ý định đem thần nữ gả đi. Vương gia vẫn là không nên đợi." Ngươi sớm chết tâm đi, ta sẽ không gả cho ngươi đâu.

Trữ thân vương tức giân phất tay áo quay người bỏ đi, trước khi đi còn ném lại cho nàng một câu: "Chỉ cần bổn vương thích Mã thượng thư có thể từ chối được sao? Mã tiểu thư vẫn là nên suy nghĩ về lời đề nghị của bổn vương."

Thấy hắn đi xa Mã Phi Yến "xì" một cái cực kỳ khinh bỉ. Cái gì mà thích thì người khác không thể từ chối chứ, nàng coi thường. Chỉ cần nàng không đồng ý thì không tin phụ mẫu sẽ miễn cưỡng nàng.

Tuyết Ly bước đến sau lưng nàng muốn nói gì đó lại nghi kị Bạch Chỉ, Ngân Chỉ bên cạnh.

Bạch Chỉ cùng Ngân Chỉ lại luôn miệng khuyên nàng nên đồng ý.

"Các thiên kim ai ai cũng muốn gả làm trắc phi của Vương gia, tiểu thư, người nên hảo hảo suy nghĩ đi."

Làm vợ bé, ta không làm.

"Vương gia là chính nhân quân tử a."

Hắn là chính nhân quân tử thì cái loại được gọi là chính nhân quân tử đều tuyệt chủng hết rồi. Nếu hắn thực sự quân tử thì cùng ai giao hoan trong ngự hoa viện hôm đó.

"Tiểu thư, người không thấy Vương gia rất xem trọng người sao?"

Nàng thực nghĩ không ra bản thân mình có cái gì để hắn xem trọng.

"Nếu tiểu thư gả đến đó nhất định được Vương gia yêu thương không kém gì ở Mã phủ."

Yêu thương nàng thế đám thê thϊếp trong phủ để làm gì? Nam nhân có mới quên cũ nàng không cần.

"Làm trắc phi của Vương gia còn tốt hơn là làm chính thế của những người khác a."

Tốt thế các ngươi đi mà làm đi.

"..."

Mã Phi Yến ngồi nghe đến đầy lỗ tai, tâm trạng cực kỳ không tốt. Biểu tình của nàng thu được vào mắt của Tuyết Ly cùng Thiết Trụ lại là thương nhớ thiếu gia nhà bọn họ nên mới như vậy.