Tác giả: Luna Huang
Mỗi ngày A Quyên đều đến đứng trước đại môn của Lý tri phủ đợi Mã Phi Yến. Bên cạnh đó cũng mang điểm tâm do đích thân làm tặng cho Mã Viễn Luật. Mã Viễn Luật cảm thấy kỳ lạ đương nhiên là không nhận, trái lại Mã Phi Yến nhận tuốt.
Hôm nay tuyết rơi nhiều không thể ra ngoài dạo, A Quyên đưa điểm tâm xong cũng rời đi. Mã Phi Yến cùng Mã Viễn Luật ngồi bên trong phòng trò truyện. Mã Phi Yến vừa ăn điểm tâm vừa thán:
"A Quyên này tuy lại lịch bất mình nhưng tay nghề không tệ a, lão nhị có muốn thử không?" Dạo này cùng nàng ta đi dạo, nàng ta không hề nhắc đến gia cảnh, nàng cũng không tiện hỏi. Nàng ta chỉ bảo nàng đừng hỏi bởi vì nàng ta sẽ không nói.
Mã Viễn Luật hiếu kỳ cũng mò đến ăn thử, quả nhiên không tệ a: "Mặt của người ta là do muội muội làm?" A Quyên gần đây dùng mạn che mặt liền biết liên quan đến Mã Phi Yến.
"Do nàng ta thích lão nhị, nên muội mới thử lòng nàng ta một chút." Mã Phi Yến không do dự liền nói ra suy nghĩ của mình. Nàng biết huynh trưởng của mình cũng nhận ra được nên không giấu diếm làm gì nữa:
"Không ngờ nàng không hề ngại ngừng a, lão nhị có nên hay không cũng thử một chút, muội muội đây không ngại phiền phức giúp huynh ra một chút sức đâu a."
Tiếp xúc cùng A Quyên một thời gian, nàng cũng thích tính cách của nàng ta. Chí ích cũng không phải loại xấu xa như đám tiểu thư trong kinh thành, chỉ toàn biết lợi dụng nàng. Lý do nàng can đảm dung độc cũng rất đơn giản, độc dược Cung Vô Khuyết đưa cho nàng cũng chỉ có ngự y y thuật cao mình mới chẩn ra được, đám đại phu ở đây không thể chẩn ra đâu.
Mã Viễn Luật không biết nghĩ nghĩ cái gì đó chỉ lo ăn điểm tâm mà không trả lời nàng.
"Lão nhị a, người ta không quản tuyết rơi mang điểm tâm đến cho huynh này, rất có lòng thành a." Mã Phi Yến cũng cảm động liền giúp nàng ta một tay, để nàng ta làm nhị tẩu của nàng chẳng phải mỗi ngày sẽ được ăn món ngon sao.
Do quá cao hứng nàng cũng quên mất nếu Mã Viễn Luật cũng thành thân thì người tiếp theo sẽ là bản thân mình. Chỉ cần nghĩ đến vấn đề ăn ngon là cái gì nàng cũng quên tuốt.
Mã Viễn Luật véo mặt nàng một cái rồi đứng dậy tiếp tục cầm bàn tính tính toán cái gì đó. Mã Phi Yến hừ một tiếng cũng không nói gì nữa.
Qua thêm hai tháng chính là mùa xuân rồi, năm mới Mã Phi Yến cùng Mã Viễn Luật viết thư gửi về kinh thành báo bình an cho phụ mẫu. Công việc của Mã Viễn Luật cũng tiến đến giai đoạn hoàn thành rồi nên có thêm nhiều thời gian cũng Mã Phi Yến xuất phủ dạo.
Lương vương vì sắp đến sinh thần của đương kim hoàng hậu mà gấp rút hồi kinh. Số công việc còn tồn động để lại cho Mã Viễn Luật. Mã Phi Yến thử được lòng của A Quyên liền cũng không tiếp tục dùng độc với nàng ta nữa nên dung mạo cũng trở lại bình thường.
Hôm nay Mã Phi Yến, Mã Viễn Luật cùng A Quyên ra ngoài dạo xuân. Mã Viễn Luật tuy đối với A Quyên vẫn lạnh nhạt nhưng cũng không ngại để nàng ta đi cùng.
Đến chỗ một đám đông đang tụ tập, Mã Phi Yến biết được chuyện ném tú cầu liền cao hứng kéo tay Mã Viễn Luật nói: "Lão nhị, là ném tú cầu a, huynh mau mau đi tham gia đi."
A Quyên đứng bên cạnh ủy khuất nói: "Không được, huynh không được phép tham gia." Hắn tham gia nàng biết phải làm thế nào.
Mã Viễn Luật không hứng thú liền kéo Mã Phi Yến lên trà lâu gần đó: "Chúng ta chỉ nên ngồi đây xem thôi."
Mã Phi Yến bĩu môi chọn chỗ ngồi gần ban công để dễ xem cảnh ném tú cầu. A Quyên vui vẻ ngồi bên cạnh Mã Phi Yến, chốc chốc lại nhìn Mã Viễn Luật rồi đỏ mặt xoay đi.
Tú cầu được một thân ảnh đỏ rực ném lên. Đám người bên dưới hùng hổ tranh tú cầu. Lúc này Mã Phi Yến mới ngạc nhiên, sao đám người tranh tú cầu đều là nữ nhân thế này. Chẳng phải chỉ có nữ nhân mới ném tú cầu cho nam nhân tranh đoạt sao?
A Quyên như đọc được ý nghĩ của nàng liền lên tiếng giải thích: "Triệu công tử là thư sinh nhỏ nhã nhưng mãi mà vẫn không chịu thành thân. Triệu lão gia và phu nhân vô cùng lo lắng liền tổ chức buổi lễ này."
Mã Phi Yến bĩu môi chê trách: "Hắn không muốn thành thân thì có tổ chức bao nhiêu không bái đường ai làm gì được hắn chứ." Đúng là kế sách như cái kén tầm vậy không một chút tiền nào.
A Quyên che miệng cười khúc khích: "Hắn bị trói ở tiền thính đợi tân nương a."
"Ngươi lại biết?" Mã Phi Yến liếc mắt nhìn nàng ta hỏi. Nàng ta sao lại biết nhiều thứ như thế. A Quyên rất lạ, trước mặt nàng cứ như một tiểu cô nương thiên chân, khi có mặt Mã Viễn Luật lại đặc biệt chính chắn. Mà nàng ta cũng không hề nói đến thân thế của bản thân, nàng cũng không muốn hỏi nha.
A Quyên không trả lời mà cứ tủm tỉm cười.
Mã Phi Yến không hài lòng liền quay sang Mã Viễn luật nói: "Lão nhị, hay là hồi kinh cũng nên bào phụ mẫu tổ chức lễ chiêu thân như vậy cho huynh đi."
A Quyên sáng mắt hướng Mã Viễn Luật nói: "Nếu là huynh, muội nhất định sẽ tham gia."
Mã Viễn Luật chỉ nhìn nàng ta nhưng không hề trả lời rồi quay sang dùng hai tay ra sức véo gò má của Mã Phi Yến: "Muội muội không nên ăn nói linh tinh."
A Quyên cũng quen với việc Mã Viễn Luật lạnh nhạt với mình nên cũng không buồn bã. Nàng tin tưởng bản thân cố gắng hắn nhất định động tâm.
Đột nhiên tú cầu không biết làm thế nào rơi luôn lên người của Mã Phi Yến. Nàng hốt hoảng đem ném sang cho A Quyên. Nàng ta hốt hoảng lại mang tú cầu ném xuống bên dưới dòng người.
Chỉ trong chốc lát có một đoàn gia đinh từ đâu chạy đến, tên dẫn đầu cùng kính nói: "Tiểu nhân là quản sự của Triệu phủ, hôm nay Triệu phủ tổ chức chiêu thân hội ném tú cầu. Vị cô nương này, lúc nãy tú cầu là rơi xuống bên người cô nương, xin theo tiểu nhân đến Triệu phủ bái đường."
A Quyên lo sợ đứng bật dậy chạy đến bên cạnh Mã Viễn Luật ôm chặt lấy hắn: "Phu quân cứu thϊếp." Lúc này ai cũng thấy rõ tú cầu là do nàng cầm ném xuống nên mới hoảng sợ như vậy.
Mã Viễn Luật nhìn "vị thê tử" này mỉm cười: "Nàng là thê tử của ta sao lại có thể gả cho người khác được." Nàng không muốn gả hắn liền tốt bụng giúp nàng một chút vậy. Không hiểu vì sao nghe nàng gọi vậy hắn có chút cao hứng, tim cũng đập mạnh một chút.
Hắn lại điềm đạm nhìn quản gia: ""Triệu quản gia, lúc nãy tú cầu là vô ý rơi trên người tiện nội, có thể hay không không tính?"
Lòng của A Quyên có chút ngọt ngào khi nghe Mã Viễn Luật nói nàng là thê tử của hắn. Xấu hổ, mặt cũng đỏ lên không ít áp vào vai hắn.
Mã Viễn Yến đang mỉm cười nhìn "đôi phu thê" đang tình nồng ý đậm bên cạnh thì lại nghe tên quản gia nói: "Lúc nãy tiểu nhân là thấy được tú cầu là rơi xuống người của vị công nương này." Tay hắn giơ ra cung kính hướng về Mã Phi Yến.
Tuyết Ly đứng ở phía sau nghe được liền giận dữ nói: "To gan, thiếu phu nhân nhà ta làm sao lại có thể gả cho Triệu gia các người được."
Bạch Chỉ, Ngân Chỉ cũng đứng lên bày tư thế phòng thủ. Bọn họ phải đế Mã Phi Yến thuận lợi tiến vào Cung phủ. Đây là mệnh lệnh của Trữ thân vương.
Mã Phi Yến ôm trán liên tục lắc đầu. Đã bảo không được gọi là thiếu phu nhân rồi cơ mà. A Quyên nghĩ bọn họ chỉ không muốn Mã Phi Yến cứ như vậy mà bị gả đi.
Tên quản gia kia lại vô cùng bình tĩnh nói: "Vị cô nương này vẫn còn chưa bới tóc làm sao thể là một phu nhân được. Vị cô nương này đã nhặt được tú cầu liền theo tiểu nhân đến Triệu phủ bái đường."
Mã Phi Yến bĩu môi nói: "Ta đâu có tham gia nhặt tú cầu đâu chứ." Một người không liên quan như nàng đột nhiên lại bị tú cầu rơi trúng. Thật xui xẻo.
Mã Viễn Luật lúc này mới lên tiếng nói: "Vì quản gia này, gia muội của tại hạ được phụ mẫu yêu thương từ nhỏ nên chọn lang quân cho gia muội cũng phải là người có thể ở rể được. Phiền quản gia về bẩm báo lại với Triệu lão gia nên chọn người khác."
Vị quản gia nghe vậy cũng mát lòng liền cung kính cáo từ. Lát sau, tú cầu một lần nữa lại được phát. Mã Phi Yến ôm bụng cười xem đám nữ nhân tranh tú cầu.
A Quyên vẫn là đứng đó ôm lấy Mã Viễn Luật không buông. Hắn liền cau mày nói: "Vở kịch đã diễn xong, cũng nên buông tay rồi."
"Không buông không buông." A Quyên nhẹ nhàng nói đan xen giọng cười khúc khích. Tay nàng dùng lực ôm chặt hơn. Khóe miệng của Mã Viễn Luật xuất hiện một ý cười mỏng cũng không nói gì nữa.
Tú cầu lại lần nữa bị hất tung lên. Tuyết Ly, Bạch Chỉ, Ngân Chỉ vội vã chặn lấy. Do cả ba cùng lên một lượt nên tú cầu một lần nữa lại rơi lên người của Mã Phi Yến.
Thêm bốn lần vẫn là không may mắn rơi vào trên người của Mã Phi Yến. Lần này Triệu lão gia đích thân bước đến chào hỏi xong cung kính nói: "Tú cầu cư nhiên hết lần này đến lần khác rơi lên người của vị cô nương này, có lẽ vị cô nương này là co duyên với Triệu phủ. Công tử có thể về bẩm báo với lệnh tôn một tiếng giúp ta được không? Ta sẽ đích thân đến gặp họ nói chuyện."
Mã Viễn Luật mời hắn ngồi rồi điềm đạm nói: "Không giấu gì Triệu lão gia, lần này cũng gia muội xuất môn là để bàn công sự, gia phụ gia mẫu ở kinh thành sớm chọn được lang quân cho gia muội, chỉ là đợi nàng về liền cử hành đại hôn."
"Cái này..." Triệu lão gia thở dài một tiếng lúng túng nói: "Cái này, nếu như lệnh muội gả vào Triệu phủ, chúng ta nhất định không bạc đãi nàng." Tú cầu mấy lần rơi vào người nàng làm sao có thể cho là trùng hợp được. Nàng lại ngồi trên cao như vậy.
"Thật sự không thể. Thỉnh Triệu lão gia thứ lỗi." Mã Viễn Luật ôm quyền cung kính nói.
Mã Phi Yến ngồi bên giả ngốc giao hết cho hắn. Xem như nàng không biết gì đi. Nàng ngồi tận lầu hai cao thế này mà tú cầu vẫn có thể thảy lên được sao?
Kỳ thực không có gì gọi là may mắn hay trùng hợp cả. Là thế này, khí tú cần bay đến thì ba tên nội gián một người một thế. Thiết Trụ bên trên sợ thê tử bị khi dễ nên cũng âm thầm giúp một tay. Thế là bốn tên không hiểu ý nhau nên tú cầu lại sẽ chỉ rơi trên người Mã Phi Yến thôi.
Triệu lão gia thấy nói mãi vẫn không xong liền cáo lui tiếp tục buổi chiêu thân đại hội. Mã Phi Yến sợ phiền phức lập tức kéo hết trở về phủ.