Tác giả: Luna Huang
Sau ngày hôm qua, Mã Tuấn Vĩnh cấp tốc gửi đại lễ đến thái sư phủ tạ lỗi với Vũ Văn thái sư. Hắn cũng kể rõ lý do tặng lễ vật chỉ là không nói chuyện này do Mã Phi Yến không muốn thành thân mà dùng cách này để từ hôn.
Vũ Văn thái sư nghe được liền thở dài nói: "Là do chúng ta không có duyên kết thông gia."
Mã Tuấn Vĩnh thật rất muốn kể rõ sự thật rồi chuộc tội. Nhưng giờ Mã Phi Yến được tứ hôn cho Cung Vô Khuyết, Vũ Văn Dương khải cũng đã nhận được hôn phối do hoàng thượng đích thân khâm điểm rồi. Chuyện này không cứu vãn được thì cứ cho qua đi.
Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật sáng sớm phải nhập cung nên không tiếp tục quỳ phạt. Mã Phi Yến không có chuyện gì làm nên phải đến từ đường.
May mắn làm sao đến giờ hạ triều Cung Vô Khuyết đến giải thoát cho nàng. Hắn bảo thái tử cùng cùng thái tử phi muốn gặp nàng nên đến đưa nàng tiến cung.
Mã Phi Yến không biết nên cười hay nên khóc nữa. Vào cung toàn quy tắc thà rằng quỳ từ đường có phải tốt hơn không. Ngoài trừ Tề thị lâu lâu đến kiểm tra ra thì những lúc còn lại nàng đều ngồi bó gối trên niệm.
Nàng mặc một sam y màu cam thêu một chuỗi hoa hòe nở rộ, trang sức không còn hứng thú đeo. Cung Vô Khuyết thấy nàng từ trong phòng bước ra đơn giản đến mức không thể đơn giản được nữa liền nắm cổ tay nàng kéo lại vào trong.
"Thúc thúc là đang làm gì?" Nàng cố gắng giữ lại cổ tay của mình hạ giọng nói nhỏ không để ba tên nội gián nghe được.
Cung Vô Khuyết kéo nàng bước đến bàn trang điểm rồi ấn nàng xuống ghế nhỏ: "Tiến cung không thể ăn vận tùy tiện như vậy được."
Hắn mở rương to bên cạnh bàn trang điểm tìm một đôi cài tóc có con hạt đang tung cánh cài lên tóc nàng. Mã Phi Yến chống cự không được liền mặc hắn tùy hứng trang trí.
Mã Phi Yến nhân tiện mát mẻ hắn: "Thúc thúc thật biết lựa phụ kiện cho nữ nhân." Trong phủ nhiều thϊếp thất như thế có lẽ sáng nào đây cũng là công việc của hắn.
Cung Vô Khuyết cười phì trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng nghiêm túc: "Ta tặng cho nàng là để mang lên người, không phải để nàng ngắm."
Cả hai leo lên xe ngựa tiến cung. Mã Phi Yến nhất quyết không cùng hắn ngồi xe ngựa thế là hắn cưỡi ngựa bên cạnh tháp tùng. Bên ngoài nhốn nháo một phen. Rất hiếm có cơ hội mới thấy được mặt của Cung Vô Khuyết hôm nay là trưng cả ra ngoài thế này.
Mã Phi Yến bên trong xe ngựa thoải mái thưởng trà, cắn hạt dưa mặc kệ mấy lời xì xào bàn tán. Ai bảo hắn bức nàng vào cung kia chứ. Trước giờ nàng cùng thái tử và thái tử phi chưa từng nói chuyện. Cung yến gặp cũng chỉ là quân thần hành lễ rồi đường ai nấy đi. Vì sao hôm nay lại gọi nàng tiến cung?
Nhập cung, Cung Vô Khuyết đưa nàng đến Đông cung của thái tử. Đi được nửa đường có một tên thái giám đến nói nhỏ gì đó với hắn. Hắn không an tâm để nàng đến đó một mình liền đưa nàng đến lương đình trong ngự hoa viên chờ.
Trước khi rời đi hắn còn dặn dò nàng không được chạy lung tung nữa. Mã Phi Yến đương nhiên không nghe lời hắn rồi. Nàng là ai chứ, sao có thể tự tiện cho người sắp đặt như vậy được. Mấy lần nhập cung nàng cũng quen thuộc đường đi thế là tự tiện đi lung tung.
Đi được một lúc lâu nàng đến một chỗ có một loạt núi giả cao sừng sững. Chỗ này lúc trước hai huynh trưởng có nói với nàng đây được thiết kế như một mê cung thu nhỏ vậy. Tuy nói là thu nhỏ nhưng cũng không phải nhỏ, vào trong xem cũng rất thú vị.
Mã Phi Yến nghe được liền hiếu kỳ nhưng vì không có thời gian nên bỏ lỡ. Hôm nay lại khác a, nàng có rảnh rỗi liền tiến vào xem sao. Tay nàng giữ chặt trái tim nhỏ đang vì hiếu kỳ mà nhảy lệch nhịp.
Chân càng tiến vào trong thì nghe được âm thanh tiếng nước nhỏ giọt rất vui tai. Điều này khiến nàng nhớ lại khe suối ở Tân Hà thôn, đáng tiếc nàng không có cơ hội quay về đó nữa.
Bước thêm chừng hai mươi ba mươi bước to nàng nghe được tiếng động gì đó rất lạ tai. Lòng hiếu kỳ trỗi dậy, nàng bước nhẹ nhàng đến nơi phát ra âm thanh. Càng bước đến gần càng nghe được âm thanh thở dốc kiều mị của nữ tử, mặt nàng không khỏi đỏ lên. Đương nhiên nàng biết âm thanh này đại biểu cho cái gì rồi.
Giữ khe đá nàng thấy được xiêm y lụa hồng phấn nhấp nhô nhưng lại không thấy được là ai. Mái tóc rũ rượi, viên lục ngọc trên cây trâm cứ như vậy mà lắc lư. Đến cùng là ai to gan dám giữa thanh thiên bạch nhật ở trong cung làm mấy chuyện cẩu thả này?
Biết nhiều không tốt, nghĩ xong định xoay người rời khỏi thì miệng cùng eo nàng bị đôi bàn tay rắn chắt nào đó giữ chặt. Cả người nàng gần như rời khỏi mặt đất. Chớp mắt một cái đã thấy bản thân đứng tại lương đình.
Sắc mặt nàng xanh xao không còn chút huyết sắc nào. Nàng không nghe lời của Cung Vô Khuyết nên bị gϊếŧ người diệt khẩu sao?
Sau khi nàng đứng vẫn ở lương đình bàn tay đó mời rời khỏi người nàng: "Ta bảo nàng ở yên đây đợi vì sao lại chạy lung tung?"
Nghe được giọng nói quen thuộc Mã Phi Yến mới duỗi tay vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm: "Thúc thúc đi lâu quá, ta buồn chán nên tự đi dạo thôi."
Đôi mày kiếm nhướng cao: "Thật không?" Nếu lúc nãy Thiết Trụ không tìm hắn bẩm báo e là hắn không cứu được nàng rồi.
Mã Phi Yến xoay người hướng hắn cười ngọt ngào: "Thật."
Cung Vô khuyết oai vệ đứng trước mặt nàng, cánh tay áo rộng được gió thổi bay bay càng làm tăng thêm vẻ phong hoa tuyết nguyệt của hắn: "Nếu lúc nãy bị Trữ thân vương phát giác được thì nàng có biết mình sẽ có kết quả gì không?"
Mã Phi Yến ngạc nhiên không ít khẽ hô: "Là Trữ thân vương sao?" Chẳng phải hắn sắp lấy Mã Phi Vũ sao? Sao lại còn cùng nữ nhân ở đây cẩu thả như vậy?
Thì ra nàng vẫn chưa thấy gì. Cung Vô Khuyết nhắm mắt trách bản thân quá nhanh miệng. Lúc nãy thấy nàng lén lút nhìn qua khe đá cứ nghĩ nàng thấy rồi: "Cùng ta đến gặp thái tử." Nói xong hắn xoay người rời đi. Hắn tin nàng là nữ nhân hiểu chuyện sẽ không ăn nói linh tinh.
Mã Phi Yến lon ton như tiểu hài tử chạy theo sau lưng hắn: "Thúc thúc đi nhanh như vậy làm gì?" Miệng nàng không khỏi lẩm bẩm.
Đến Đông cung, thái tử cùng thái tử phi ngồi trên ghế chủ vị như đã đợi rất lâu rồi vậy. Mã Phi Yến vừa bước vào hai đôi mắt kia trợn to nhìn nàng không rời mắt. Bọn họ sớm biết Mã Phi Yến không phải xấu nữ nhưng không nghĩ đến đẹp như vậy.
Thái tử cùng Cung Vô Khuyết sinh cùng ngày cùng tháng khác năm. Lại có một nửa huyết thông của nhau nên rất thân thiết. Thái tử kính trọng còn gọi Cung Vô Khuyết một tiếng cữu cữu.
"Cữu phụ không cần đa lễ, đều là người một nha cả." Sau khi nghe được tiếng hành lễ của hai người vừa bước vào thái tử mới hồi hồn nói.
Hành lễ xong Mã Phi Yến cùng Cung Vô khuyết được ban ngồi. Mã Phi Yến chẳng biết nói gì chỉ ngồi một chỗ uống tách trà do cung nữ đưa.
Thái tử phi mỉm cười dịu dàng nói: "Mấy lần Mã tiểu thư nhập cung dự yến đều mang mạn che mặt, không ngờ lại bá mị thế này, làm bổn cung cùng thái tử xem đến nhập thần mất rồi, thật thất thố."
Mã Phi Yến vội khách sáo nói: "Đa tạ thái tử phi khen thưởng, thần nữ vẫn không bằng được thái tử phi người." Do bọn họ trước giờ nghĩ nàng là xú nữ nên thấy nàng không như trong tưởng tượng liền có cảm giác như nàng là tiên tử thôi. Đây là hiện tượng tâm lý cơ mà, nhưng tâm nàng vẫn là rất vui.
Thái tử nheo mắt đánh giá Mã Phi Yến một phen rồi đưa mắt nhìn Cung Vô Khuyết như thế muốn hỏi có phải hắn vì dung mạo nên mới bất chấp mọi người phản đối mà thú nàng vào cửa không?
Cung Vô Khuyết không trả lời chỉ nhấp một ngụm trà. Nếu nhìn rõ hơn sẽ thấy được khóe miệng có một nụ cười nhẹ. Do bọn họ không thấy được sự thú vị của nàng thôi.
Thái tử phi dịu dàng rời khỏi ghế bước xuống chỗ của nàng: "Mã tiểu thư, chúng ta ra hoa viên dạo thôi." Ý nàng ta là để hai nam nhân bên trong trò chuyện.
Mã Phi Yến nhanh chóng đáp ứng rồi cùng thái tử phi ra ngoài. Nãy giờ Cung Vô Khuyết ở đối diện nói chuyện với thái tử lâu lâu lại nhìn nàng khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Thái tử phi cũng chỉ mười chín tuổi rồi, hiện còn đang hoài thai hai tháng hơn nên đi lại có hai cung nữ bên cạnh hầu hạ. Mã Phi Yến giữ khoảng cách ba bước chứ không dám đến gần.
Nói chuyện được một chút Cung Vô Khuyết đưa nàng ra về. Thái tử phi quyến luyến nắm lấy tay nàng dặn dò có thời gian nên lui tới Đông cung nhiều một chút cùng nàng ta trò chuyện.