Tác giả: Luna Huang
Mã Tuấn Vĩnh tức giận nắm chặt tay thành nằm đấm. Ái nữ của hắn khải ái như vậy mà Vũ Văn Dương Khải chỉ vì không muốn lấy liền chê bai để từ hôn làm sao được. Lần này cho dù không còn tình huynh đệ nữa hắn cũng không cần. Hắn xắn tay áo hùng hổ như Lưu đại thúc bán thịt heo ở Tân Hả thôn muốn xông ra đánh người.
Mã Phi Yến mấy lần giữ tay hắn không để hắn xông đến mắng chửi người khác. Phụ tử Vũ Văn gia đi rồi nàng mới nhẹ giọng nói:
"Phụ thân không nên tức giận. Xấu đẹp là do ánh nhìn của mỗi người. Lấy nữ nhi so với những người khác đương nhiên trong mắt của phụ thân người nữ nhi luôn là xinh đẹp nhất rồi. Nếu nữ nhi bảo người lấy một nữ nhân xinh đẹp hơn mẫu thân người có nguyện ý lấy không? Đương nhiên trong lòng người mẫu thân là đẹp nhất rồi. Đây là vấn đề hắn không thích nữ nhi."
Thấy ái nữ nói cũng có lý nhưng hắn lại nói: "Không lý nào hắn lại nói ngươi xấu như vậy. Nếu đồn ra ngoài ngươi không thể gả đi thì phải làm sao?"
Mã Phi Yến trưng ra bộ dạng ủy khuất: "Phụ thân thật muốn nữ nhi rời xa người sao? Nữ nhi là không muốn gả đi, không muốn rời xa người cùng mẫu thân, còn có ca ca nữa."
Lúc này Mã Tuấn Vĩnh không đành lòng nhìn ái nữ như vậy liền đáp ứng. Hai phụ tử khoác tay nhau tung tăng bước ra ngoài. Nàng còn giơ chữ "V" báo hiệu thành công với hai huynh trưởng núp ở gần đó xem tuồng nữa.
-----------Phân Cách Tuyến Luna Huang----------
Sau khi từ hoàng cung trở về không lâu Vũ Văn gia đến phủ. Tề thị vui vẻ chạy ra ngoài. Mã Tuấn Vĩnh biết họ là đến từ hôn nên bước nhanh theo sát Tề thị.
Mã Phi Yến tất nhiên không ra ngoài rồi. Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật chạy ra lừa Tề thị vào trong tránh nàng ta đau lòng rồi ngất luôn bên ngoài.
"Các ngươi không muốn đi thì thôi còn kéo ta làm gì?" Tề thị bị chặn đường liền kéo tai của Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật.
"Mẫu thân, đau, người nhẹ tay một một chút." Mã Viễn Luật lần đầu bị kéo tai cảm thấy vừa mất mặt vừa đau.
Mã Viễn Duẫn méo cả miệng viện cớ: "Muội muội đang nhức đầu đấy, mẫu thân mau xem thế nào đi."
Tề thị không đành lòng liền quay về xem Mã Phi Yến. Nàng bên này nằm một chỗ như xác chết vậy. Hễ Tề thị đòi ra tiền thính nàng lại la ầm ĩ bảo chỗ này, chỗ kia đau.
Mã Tuấn Vĩnh để Vũ Văn gia từ hôn xem như bản thân chịu thiệt thòi. Dù gì người ta cũng giúp hắn giữ lại cái đầu. Hắn đối với hôn sự này cũng có chút bất an chỉ vì thuận theo Tề thị mới đáp ứng. Thôi thì thuận nước đẩy thuyền vậy.
Vũ Văn thái sư ngồi ở tiền thính nhìn Mã Tuấn Vĩnh rất lâu nhưng không dám mở lời, cũng không biết nên nói thế nào để không mích lòng. Mã Tuấn Vĩnh từ lúc ra tiền thính chỉ nói được mỗi câu "Vũ Văn huynh đến không có chuyện gì không?" thì không nói gì nữa.
"Kỳ thực, ta cũng không muốn giấu huynh" Trên đường đến đây hắn đã suy nghĩ rất nhiều lý do từ hôn, nhưng lương tâm không cho phép hắn lừa gạt huynh đệ của mình liền nói hết ra.
Không ngờ Mã Tuấn Vĩnh không giận ngược lại còn nói: "Là do Phi yến không có phúc phận gả đến Vũ Văn gia, Vũ Văn huynh không nên tự trách mình. Ta không hề để bụng."
Vũ Văn thái sư nghe xong càng thêm hổ thẹn, hai bên tai đỏ bừng, mặt nóng như vừa hơ qua lửa vậy. Mã Tuấn Vĩnh sau khi được Mã Phi Yến giải thích nên cũng không giận mà nói: "Xem như chúng ta không ai nợ ai đi. Lúc trước chuyện của ta cũng nhớ Vũ Văn huynh giúp đỡ nên hôm nay ta mới có thể ngồi nơi đây. Vũ Văn huynh không cần để trong lòng."
Hai người cùng nhường nhau thế nên từ hôn trong hoàn bình. Mã Tuấn Vĩnh làm như tiếc nuối vị hiền tế tài năng sắc vẹn toàn này làm Vũ Văn thái sư cảm thấy tội lỗi. Tính vật cũng được cầm ra trao trả.
Chuyện này bị đồn ra khắp kinh thành cho rằng dung mạo của Mã Phi Yến dọa người nên Vũ Văn gia mới từ hôn.
Tề thị biết tin liền khóc nháo đòi đến Vũ Văn gia nói lý lẽ. Nữ nhi của nàng sao lại thành xấu nữ mà mang lý do đó ra từ hôn. Mã Tuấn Vĩnh giữ lại, Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật khuyên nhủ hết lời cùng không có ít gì. Tề thị bảo không cho nàng ta đi nàng ta sẽ tự sát.
Mã Phi Yến nặng nề giải thích, nàng cũng không muốn chuyện đi đến nước này: "Mẫu thân nghe nữ nhi nói, nếu nghe xong mà vẫn muốn đến Vũ Văn gia nữ nhi sẽ cùng người đi có được không?"
Tề thị không vùng vẫy nữa mà ngồi đó nhìn nàng như thế sắp đem nàng ra ngọ môn chém đầu vậy. Nàng châm một tách trà cho nàng ta rồi mới chậm rãi mấp máy môi:
"Mẫu thân người xem, hắn đã có hai thông phòng rồi, mà người nào cũng xinh như tiên nữ thế này nữ nhi làm sao so được đây. Phụ thân chỉ có mỗi mình mẫu thân nên người thấy cuộc sống trôi qua rất đẹp. Thiên hạ này được bao nhiêu người như được như phụ thân. Dung mạo sẽ thay đổi theo thời gian, thử hỏi có ai trẻ mãi được. Nếu nữ nhi gả đi sẽ phải chịu cảnh thê thϊếp thành đàn thì mẫu thân người có vui vẻ không?"
Tề thị không nói được gì, có lẽ nàng ta đã thông suốt nhưng vẫn còn buồn bã nên tự nhốt mình trong phòng mấy ngày không màng ăn uống.
Vũ Văn phu nhân có gửi thư đến tạ lỗi này nọ Tề thị đến nửa mắt cũng không thèm nhìn mà bảo Mã Tuấn Vĩnh mang vứt. Mã Phi Yến bất đắt dĩ liền đến nói:
"Mẫu thân không nên vì chuyện này mà trở mặt với Vũ Văn bá mẫu. Không thể làm thông gia thì làm bằng hữu, chẳng phải nàng là khuê mật của mẫu thân sao?"
Tề thị ôm một bụng nộ khí nhìn nàng: "Người ta nói ngươi như vậy lại còn đồn khắp kinh thành bảo ta làm sao cùng người như vậy làm bằng hữu nữa đây?"
"Nếu bọn họ muốn đồn đãi lung tung thì việc gì còn cần viết thư cho mẫu thân làm gì." Mã Phi Yến mang lá thư đưa cho Tề thị. Dù gì cũng là do nàng hại nàng ta trở thành oán phụ nên nàng phải chịu trách nhiệm thôi.
Mã Tuấn Vĩnh giao trọng trách dỗ Tề thị vui vẻ cho nàng trong khi hắn vào triều. Trời ơi, Bách Hoa Mộng vì vậy mà phải đóng cửa luôn sao? Thiên hạ này thực sự không có chuyện gì có thể vẹn cả đôi đường sao?
Thế là Mã Phi Yến quyết định chuyển sự chú ý của Tề thị sang chuyện khác: "Mẫu thân, người cứ như vậy hai ca ca nhất định không cần thành gia lập thất nữa."
Tề thị nghe cũng thấy có lý liền mỉm cười khen nàng hiểu chuyện. Mã Viễn Duẫn và Mã Viễn Luật trợn to mắt nhìn nàng như thể nàng là nhân vật phản quốc, bán huynh trưởng cầu vinh vậy
Mã Phi Yến nhỏ giọng nói với hai huynh trưởng: "Trước để mẫu thân quên việc kia đã. Chuyện của hai ca ca, muội sẽ góp một phần sức lực. Nếu mẫu thân cứ buồn bã như vậy chúng ta cũng không ai vui lại ảnh hưởng đến sức khỏe nữa. Bách Hoa Mộng của muội sợ cũng vì chuyện này mà phải đóng cửa vô thời hạn mất."
Hai vị huynh trưởng cảm thấy nàng nói cũng có đạo lý. Bọn họ khước từ hết người này đến người khác cũng nhờ nàng giúp một tay cơ mà.
Quả thật sau lần đó, Tề thị vui vẻ hẳn. Suốt ngày chỉ lo tìm hôn phối cho hài tử. Trình thị và Lý thị ngày nào cũng đến đưa Tề thị đi gặp mấy cháu gái của mình.
Mã Tuấn Vĩnh cùng vì vậy mà tâm trạng tốt hơn, luôn miệng khen Mã Phi Yến thông minh còn tặng nàng vài bộ y phục mới nữa.