Chương 48: Mang Thai.

Nhìn anh như vậy Hàm Phi thở dài an ủi vài câu thì Suri được y tá bế ra, nhìn tay con gái quấn băng gạc Tôn Thất đột nhiên bật khóc ôm cô bé.

Suri phải ở lại một tuần đợi đến khi miệng vết thương Lành lại mới có thể ra viện Hàm Phi muốn để Tôn Thất rời đi nhưng anh không chịu nhất định nói phải ở lại chăm sóc Suri.

Tông Thoan đến thăm Suri chậm chạp tiến vào Hàm Phi nhìn thấy Tống Thoan không mặn không nhạt, Tống Thoan lại vui vẻ khác thường cơ hội của Tôn Lượng cuối cùng cũng tới rồi.

Hàm Phi nhìn Tống Thoan trong lòng cười lạnh suy nghĩ rõ trên khuôn mặt không biết phải khen cô ta ngây thơ hay trách cô ta ngu ngốc.

Suri nằm viện được hai hôm thì Tôn Lượng chuyển biến nặng phải nằm phòng chăm sóc đặc biệt, đêm muộn Tôn Thất quay lại phòng bệnh của Suri trên mặt hiện rõ sự mệt mỏi tiều tụy hai hốc mắt thâm quầng.

Hàm Phi nhìn Tôn Thất một lúc lâu sau mới lên tiếng.

“Tôn Thất anh có trách em không?”

Tôn Thất nhìn Hàm Phi anh làm sao có thể trách cô những năm qua cô chăm sóc Tôn Lượng tốt như vậy anh lấy tư cách gì mà trách cô đây.

“Không có em đừng nghĩ nhiều.”

Hàm Phi không hỏi nữa cả hai rơi vào im lặng mặc dù không nói đến nhưng cô và Tôn Thất sau lần này có lẽ sẽ không còn như xưa nữa anh sẽ thật sự không trách cô sao? làm gì có chuyện đó.

Một đêm không ngủ cô và Tôn Thất hai người hai suy nghĩ riêng không ai nói với ai câu nào, đêm ấy Hàm Phi luôn nghĩ về Tôn Lượng, lúc cậu cười, cậu khóc, lúc cậu tập đi rất nhiều hình ảnh như thước phim tua chậm hiện lên trong đầu cô.

Sáng hôm sau Hàm Phi đến thăm Tôn Lượng đôi mắt không còn sức sống, có lẽ những cơn đau liên tục đã làm cậu không còn tinh thần.

“Mẹ nuôi.”

Tôn Lượng thấy Hàm Phi nhẹ nhàng gọi cô hai năm qua đây là lần cậu thật tâm nhất muốn gọi cô.

Hàm Phi kéo ghế ngồi gần Tôn Lượng không trả lời, ánh mặt trời từ cửa sổ hắt vào người Hàm Phi giống như ánh hào quang sáng bừng phòng bệnh tăm tối.

Ngày còn nhỏ cậu lúc nào cậu cũng muốn mẹ nuôi ở bên cạnh chưa bao giờ mẹ nuôi mắng cậu luôn chiều theo những gì cậu thích, vậy lên sau này chính cậu luôn nghĩ mẹ nuôi phải chăm sóc cậu phải bao dung cậu.

“Mẹ con xin lỗi.”

Hàm Phi nhìn Tôn Lượng vuốt tóc cậu như ngày bé sau đó mới nhẹ nhàng trả lời.

“Tôn Lượng mẹ không trách con không có cha mẹ nào thù hận con cái mình cả, mẹ rất mong con đường con đi nhẹ nhàng êm ả. Nhưng Tôn Lượng à hai em cũng là miếng thịt trong lòng mẹ phẫu thuật nguy hiểm mẹ không dám mạo hiểm chỉ đành xin lỗi con.”

Hàm Phi đã hỏi bác sĩ nếu hiến tạng sau này sẽ phải ăn uống theo thực đơn uống thuốc cả đời cô là mẹ không dám mạo hiểm.

Tôn Lượng lúc trước sợ cái chết nhưng bây giờ lại thấy nhẹ nhàng nhiều năm qua sống trong bệnh tật không được làm cái này, phải kiêng cái kia cậu cũng đã mệt mỏi bây giờ ra đi cũng tốt ít nhất bệnh tật không còn trói buộc cậu nữa.

Hàm Phi ngồi một lúc rồi rời đi, lúc cô đi đến cửa Tôn Lượng trên giường lấy hết sức nói.

“Mẹ nếu thật sự có kiếp sau chon con là con của mẹ nhé.”

Tống Thoan cùng Tôn Thất ở bên ngoài đi vào hiển nhiên cũng nghe thấy Hàm Phi chỉ cười không nói rời đi, cô không muốn một lời hứa hẹn sáo rỗng vì sao tiếc nuối lại phải để đến kiếp sau.

Tống Thoan chạnh lòng sóng vẫn nắm tay Tôn Lượng.

“Mẹ nói cho con nghe mẹ và bố con đã tìm được cách cứu con rồi, mẹ và bố sẽ sinh thêm em cho con đợi em con lớn sẽ ghép thận với con.”

Tôn Lượng bàng hoàng nhìn hai người, cậu đã biết vì sao cậu lại đối xử tàn nhẫn như vậy với mẹ nuôi rồi nhìn xem được sinh ra bởi hai người máu lạnh như vậy cậu làm sao không giống được chứ.

“Mẹ vậy em con sau này sẽ thế nào, với lại con có thể chờ đến lúc em lớn được sao.”

Tống Thoan gật đầu nắm tay Tôn Lượng “Con yên tâm bác sĩ nói có thể lấy tế bào gốc của em con ghép cho con sau đó đợi em con được 4 tuổi chúng ta sẽ phẫu thuật.”

Tôn Lượng không nói chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những áng mây di chuyển trên bầu trời tự do tự tại không phải lo sợ bất kỳ điều gì.

Tống Thoan với Tôn Thất lựa chọn thụ tinh trong ống nghiệm bởi vì Tống Thoan bị ảnh hưởng sau khi sinh Tôn Lượng không thể sinh thêm lên bọn họ chỉ tạo phôi sau đó nhờ người mang thai hộ.

Hàm Phi biết tin khi cô gái kia mang thai được ba tháng cũng là Tống Thoan nói với cô, Hàm Phi nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn chỉ đưa mắt nhìn về phía cô gái.

Đêm hôm ấy Tôn Thất đứng ngoài cổng cả đêm Hàm Phi không mở cửa.

Cô không biết cảm giác của mình là gì chỉ có điều chứng kiến người ta có con với bố của con mình cảm giác quả thật không dễ chịu nhưng cô tưởng.

Sáng hôm sau Tôn Thất cuối cùng cũng gặp được Hàm Phi, hai người cứ im lặng nhìn nhau Tôn Thất không biết phải nói gì với Hàm Phi, anh sợ cô sẽ buông tay sẽ xa lánh anh.

“Hàm Phi anh.”

“Tôn Thất anh vốn không cần giải thích với tôi chuyện anh làm không liên quan đến tôi.”

Hàm Phi nói xong mỉm cười rời đi, Tôn Thất cũng không đuổi theo giữa họ như có một con sông ngăn cách lần này ai cũng không thể bước qua.