Chương 8: Cùng chung chăn gối

Chương 8: Cùng chung chăn gối

Bàn chân nhỏ xinh này cũng thật là đáng yêu, giống những nơi khác trên cơ thể nàng, đẫy đà mềm mại, trắng nõn mịn màng, y hệt như khối đậu hủ non, Triệu Hàm nuốt nước bọt.

Thật muốn… Thật muốn ngậm lấy từng ngón chân của nàng, liếʍ mυ"ŧ chúng nó…

Triệu Hàm chăm chú nhìn đôi chân ngọc của Tô Thanh, một lúc lâu sau mới lưu luyến buông ra, sau đó tiếp tục mặc yếm cho nàng.

Tô Thanh tựa như không xương, mềm mại như bông dựa vào lòng Triệu Hàm, từ lúc hắn đùa nghịch mặc yếm cho nàng, cũng như ánh mắt như con sói đói của hắn, Tô Thanh đều làm như không thấy.

Lúc Triệu Hàm cột dây yếm cho nàng, khi hắn định tranh thủ bóp mấy cái lên đôi bồng đào cho đỡ ghiền, thì Tô Thanh ngáp một cái, nàng lăn xuống nệm giường rời khỏi l*иg ngực của Triệu Hàm: “Ta mệt mỏi, ngươi đi đi.”

Nàng cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, cứ thế nhắm mắt ngủ.

Vắt chanh bỏ vỏ… Triệu Hàm cảm thấy thái độ của Tô Thanh đối với hắn, chính là dùng bốn từ này để hình dung.

Hắn giận đến bật cười, xoay người rời đi.

Triệu Hàm vừa đi đến cửa sân, thì bước chậm lại, sau đó càng đi càng chậm, cuối cùng là dừng lại.

Nữ nhân kia vừa thơm lại mềm, kɧoáı ©ảʍ trong lúc mây mưa hắn đã trãi nghiệm rồi, nhưng ôm thân thể đẫy đà của nàng ngủ, da thịt thân cận, chắc chắn sẽ sung sướиɠ không kém.

Hầu kết của Triệu Hàm di chuyển liên tục, hắn nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng, leo lên giường, kéo chăn lên đắp cho hai người, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, một lúc lâu sao mới chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Triệu Hàm bị thân binh của mình chờ ở bên ngoài đánh thức.

Hiện tại đang là giờ dần*(khoảng 3-5h sáng), bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng, Triệu Hàm biết hắn nên rời đi, nếu không lát nữa, hòa thượng trong chùa sẽ dậy sớm tụng kinh buổi sáng.

Trước lúc rời đi, ánh mắt Triệu hàm rực lửa, quét mắt khắp thân thể Tô Thanh, hắn chửi thầm một tiếng rồi nhanh chóng cởi tiết khố của Tô Thanh, cầm lấy gậy thịt cứng rắn cọ xát với hai cánh mông múp míp thịt của nàng, mạnh mẽ dây dưa.

Tô Thanh bị hắn chọc tỉnh, ban đầu còn hơi mơ màng, sau đó rất nhanh, nàng đã thanh tỉnh, nàng tức giận giơ chân đạp Triệu Hàm: “Đồ khốn kiếp.”

Triệu Hàm bị đạp trúng ngực, cũng không thèm ừ hử, nữ nhân giơ tay nhấc chân thì được bao nhiêu sức chứ, Triệu Hàm chẳng thèm để ý, ngược lại hắn còn giơ tay bắt lấy bàn chân ngọc kia, nhịn tới nhịn lui, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được cúi đầu, ngậm lấy từng ngón chân nhỏ xinh cắи ʍút̼, tiếp theo liếʍ thẳng một đường từ gót sen lên đến cẳng chân mảnh khảnh, mỗi một tấc da thịt hắn đều không buông tha.

Tiếng nước phát ra làm người khác nghe thấy phải mặt đỏ, tim đập nhanh.

Hắn lần theo đùi, liếʍ đến bên trong bắp đùi.

Chỗ này không phải cẳng chân, cảm giác khác xa một trời một vực, Tô Thanh bị liếʍ, cả người mềm nhũn, tiểu huyệt cũng chảy nước, nàng nũng nịu hừ nhẹ mấy tiếng, mắng Triệu Hàm là “đồ khốn kiếp”, bây giờ Triệu Hàm chỉ hận không thể nuốt luôn nàng vào bụng, cho dù bị mắng là khốn kiếp hay lưu manh, hắn cũng không thèm để ý.

Chỉ cần được ăn thịt, bị mắng vài tiếng thì có sao.

Đánh nhau không phải là chuyện để làm ở trên giường.

“Gia… A… Thật thoải mái… Gia thật là lợi hại…” Tô Thanh rên khẽ, trong lòng Triệu Hàm bốc lửa, gậy thịt cứng rắn như sắt.

“Da^ʍ phụ, mới liếʍ có vài cái, mà tiểu huyệt đã lầy lội như ngập lụt vậy.” Tô Thanh ham muốn, Triệu Hàm không nhịn được mắng một tiếng, lửa trong lòng cháy càng lớn hơn, “có phải bất kỳ nam nhân nào liếʍ nàng vài cái, nàng cũng sẽ giạng chân mời người ta chơi? Ti tiện như vậy, dâʍ đãиɠ như vậy, không có nam nhân thì không thể sống có phải hay không?”

Tô Thanh mất hứng.

Trời còn chưa sáng hắn đã đánh thức nàng, vốn dĩ nàng cũng rất bực tức, nhưng nể tình hắn hầu hạ nàng thoải mái nên mới nhịn, rõ ràng là hắn táy máy tay chân trước, bây giờ trở quẻ là có ý gì chứ?