Chương 42: Hứa hẹn

Chương 42. Hứa hẹn

Giữa hồ nước nóng, nữ nhân mềm mại, nam nhân cường tráng đang điên cuồng giao hoan, nữ nhân ánh mắt quyến rũ, biểu tình trên mặt say mê, đắm chìm vào bể tình, còn gương mặt của nam nhân ngược lại trông vô cùng dữ tợn, hắn thở dốc nặng nề, cũng đang ngụp lặn trong cơn sóng khoái lạc.

Tiếng nước hòa cùng tiếng rêи ɾỉ, tạo thành một khúc nhạc da^ʍ mỹ.

Bên phía tấm màn ngăn bên cạnh, âm thanh rêи ɾỉ yêu kiều của tam công chúa cũng đang dần trở nên kịch liệt hơn, hiển nhiên cách vách cũng đang bắt đầu trãi qua tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân đan xen vào nhau hết đợt này đến đợt khác.

Triệu Hàm và nhóm nam sủng của Tam công chúa như đang nổi hứng ganh đua, hai bên đều không cam lòng yếu thế, muốn so xem ai đầu hàng trước, bọn họ đều dùng hết sức chơi đùa, dùng hết vốn liếng lên người nữ nhân, ý muốn làm cho các nàng rên to hơn, phun nước nhiều hơn…

Tô Thanh rất nhanh bị hắn chơi đùa cho phun nước, nàng sung sướиɠ hét lên, một lát sau Tam công chúa cũng hét to rồi lêи đỉиɦ…

Triệu Hàm có chút đắc ý, hừ, cũng chỉ là một đám nam kỹ tô son trát phấn, có thể so sánh với hắn sao?

Trong lòng đang dương dương tự đắc, Triệu Hàm vểnh tai nghe ngóng tình hình ở bên cạnh, vừa không ngừng nghỉ ra vào chơi đùa nữ nhân dưới thân.

Bên kia lại vang lên tiếng rêи ɾỉ của Tam công chúa, nhưng giọng nói của nam nhân đã khác, hẳn là đã thay người, đúng là một tên thì không đủ khả năng.

Triệu Hàm càng cảm thấy đắc ý hơn.

Đối phương chẳng những không lợi hại như hắn, còn không lâu ra như hắn.

Phía bên kia đổi một người sau đó lại thay thêm một người, tên này đã là tên thứ ba.

Tô Thanh và Tam công chúa cũng cùng nhau lêи đỉиɦ một lần.

Triệu Hàm cũng cảm thấy hắn sắp đến rồi, tiểu huyệt tham ăn này vừa khít lại nóng, không ngừng cắn chặt hắn, hệt như hận không thể ép hết tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn ra ngoài, hắn rất muốn sung sướиɠ bắn hết cho da^ʍ phụ này, bắn cho nàng sướиɠ đến mức tiết thêm lần nữa, nhưng lại không muốn chịu thua…

Hắn nhất định phải thắng người bên kia, chứng minh cho đám nam kỹ vô dụng đó thấy, chẳng những hắn có thể một quyền đánh chết mười tám đứa, ngay cả chuyện chơi nữ nhân, mình hắn cũng có thể địch ba.

Suy nghĩ một lát, Triệu Hàm cắn răng, rút gậy thịt của mình ra khỏi tiểu huyệt của Tô Thanh, sau đó lật người Tô Thanh lại, một cánh tay vòng quanh eo thon của nàng, cố định không để nàng té ngã, một tay khác nắm lấy gậy thịt, đưa vào tiểu huyệt.

Gậy thịt to lớn đâm mạnh vào tiểu huyệt, vừa căng lại sướиɠ, chất lỏng phun ra ở nơi hai người giao hợp cũng chảy ra ngoài theo mỗi lần hắn ra vào, hòa vào ao nước, có một ít nước còn tràn vào bên trong tiểu huyệt, làm cho hoa huyệt vốn dĩ đã bị trướng nay lại càng thêm căng đầy.

Cả người Tô Thanh mềm nhũn, bị chơi cho tiết hết lần này đến lần khác.

Mỗi lần Triệu hàm rút gậy thịt thô to ra ngoài, chất lỏng bên trong cũng chảy ra theo, Tô Thanh cảm thấy bên trong cũng bớt căng tức nhưng lại kèm theo chút ngứa ngáy trống rỗng.

Nàng không kềm chế được mà lắc lư đôi đào mật căng mọng, hy vọng Triệu Hàm sẽ lại tiến vào.

Triệu Hàm nhìn thấy, đang định đâm gậy thịt vào trong tiểu huyệt, đột nhiên hắn ngừng lại, ngược lại cầm dươиɠ ѵậŧ đánh xuống mông Tô Thanh.

“Dâʍ đãиɠ, lắc mông lẳиɠ ɭơ đến vậy là vẫn còn muốn lão tử chơi nàng?”

“Ha hả, nàng có biết lão tử đang làm gì không? Đang dùng gậy thịt đánh mông nàng đó.”

“Bên này có một cái nhuyễn tháp, chi bằng để lão tử trói nàng lại, phơi bày hoa huyệt dâʍ đãиɠ ra, dùng gậy thịt đánh da^ʍ huyệt của nàng, đánh hư da^ʍ huyệt của nàng…”

Tô Thanh nghe thấy, không biết liên tưởng như thế nào, tiểu huyệt lại run rẩy một trận, một dòng nước nóng ấm, chảy ra ngay trước mắt Triệu Hàm, tí tách rơi xuống mặt nước tạo nên từng gợn sóng.

“Da^ʍ phụ, nàng là đồ lẳиɠ ɭơ.” Triệu Hàm thấy thế hắn cắn răng đỏ mắt mắng một câu, gậy thịt tiến vào từ phía sau, trong tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của Tô Thanh, hắn hung ác mạnh mẽ chuyển động.

Cuối cùng Triệu Hàm cũng kiên trì được đến lúc phía bên cạnh không còn truyền ra bất cứ tiếng động gì nữa mới mạnh mẽ bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài.

Ôm lấy thân thể mềm mại vô lực đang dựa vào ngực, hôn Tô Thanh loạn xạ một trận, Triệu Hàm mới đắc ý nói: “Da^ʍ phụ, nàng nghe thấy không, đám nam sủng đó đều là thứ nhìn được mà không dùng được, một mình gia có thể thắng ba người như bọn chúng, về sau hãy ngoan ngoãn mở hai chân, tách hoa huyệt ra để gia chơi, đừng đi tìm mấy thứ phế vật đó.”

Tô Thanh đang dần hồi hồn sau cơn mây mưa quá kịch liệt, nàng vẫn còn đang hưởng thụ dư vị sau cao trào và cảm giác thân mật khắng khít khi được Triệu Hàm ôm hôn.

Nghe thấy vậy, Tô Thanh nhìn vẻ mặt đắc ý của Triệu Hàm đúng là quả thật hết biết nói gì.

Ngu xuẩn, việc này cũng lấy ra so.

Nhìn nét mặt hắn lúc này như đang muốn nói “Gia chịu chơi nàng là phúc khí của nàng.” Tô Thanh hơi nheo đôi mắt còn đang hàm chứa ý xuân nhìn hắn, nàng cười khẽ, giọng có hơi khàn vì khi nãy kêu la hăng say quá: “Đúng nha, gia lợi hại, một có thể thắng ba.”

“Nhưng mà, bổn quận chúa có tiền, ba người không được, thì nuôi ba mươi người, cũng chẳng tiêu tốn bao nhiêu.” Tô Thanh nhẹ nhàng nhả ra một câu, trong nháy mắt mặt Triệu Hàm tối sầm lại.

“Da^ʍ phụ, nàng có thể nào rụt rè một chút không?” Triệu Hàm tức muốn hộc máu, hận không thể bóp chết nữ nhân lẳиɠ ɭơ này.

Hắn chơi nàng không sướиɠ sao?

Không đút nàng ăn no sao?

Có tiền?

Có tiền, thì đi mua trang sức đeo không tốt hả, không thì đi làm vài bộ y phục mới mà mặc, tại sao lại muốn nuôi nam sủng?

Da^ʍ phụ!

Tô Thanh nhìn tên mãng phu đen mặt trong nháy mắt thì cười thầm trong bụng—— Đồ ngu ngốc này, đúng là vô cùng đáng yêu.

Hắn và Cao Bác Vinh, là hai thái cực hoàn toàn đối lập.

Cao Bác Vinh tự xưng là quân tử, đối xử với ai cũng dùng lễ tương đãi nhưng thật ra là dạng tiểu nhân, còn tên võ biền này tự cho mình là đại nam nhân, mỗi ngày chỉ muốn đè đầu nàng, mặc kệ ngoài miệng hắn kêu gào nữ nhân phải thấp hơn nam nhân ra sao, nhưng trên hành động thực tế, chỉ cần dỗ dành hắn một chút thì lập tức vứt hết liêm sỉ.

Miệng độc nhưng lòng mềm.

Suy nghĩ như vậy, Tô Thanh cũng không nỡ nhìn bộ dáng hắn tức tối nén giận, nàng cười cười, giơ tay ôm lấy mặt hắn, ngẩng đầu hôn lên khóe môi của hắn.

Nụ hôn của Tô Thanh vô cùng nhẹ nhàng chỉ là hai cánh môi dán vào nhau, dịu dàng ma sát chứ không phải kiểu hôn kịch liệt, tham lam vồn vã hệt như muốn nuốt luôn nàng vào bụng của hắn, chỉ nhẹ nhàng tới lui như vậy mà bao nhiêu lửa giận hừng hực trong bụng Triệu Hàm lập tức được dập tắt không còn một ngụm.

Tim hắn cũng âm ấm, ngưa ngứa hệt như bị ngâm trong nước ấm vậy.

Trước đây hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

Hắn đỏ mặt, cố gắng trấn định: “Da^ʍ phụ, nàng…”

Hắn cũng không biết mình muốn nói gì, vì vậy dứt khoát cúi đầu, ngậm lấy cánh môi đã sớm bị hắn chà đạp sưng đỏ, hôn nàng thật sâu.

Tô Thanh dung túng cho hắn, chờ hắn hôn xong rồi, lúc hắn ôm nàng khẽ thở dốc cuối cùng cũng cho hắn một viên Định Tâm hoàn: “Đồ ngốc, chàng cứ yên tâm, trước khi chàng và ta chán ghét mối quan hệ này, ta sẽ không để ai leo lên giường của ta, được chưa?”

Trong lòng Triệu Hàm vô cùng sung sướиɠ, nhưng lại có chút không thỏa mãn: “Nàng có tìm người khác hay không, có quan hệ gì với lão tử, lão tử lại chẳng phải là gì của nàng.”

Da^ʍ phụ, nàng nói thử xem, rốt cuộc thì lão tử là gì của nàng? Triệu Hàm giả vờ không thèm để ý, trên mặt thì có vẻ như hờ hững, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ tha thiết chờ mong, chờ Tô Thanh mở miệng.

Tô Thanh vừa nhìn đã biết hắn nghĩ gì.

Người này, đang muốn một danh phận?

Hừ, thì ra không riêng gì nữ nhân thích đòi hỏi danh phận, nam nhân cũng muốn sao?

Nhưng mà… Nàng không cho được…

Nàng cười khẽ, ngẩng đầu hôn lên hầu kết đang lăn lộn của Triệu Hàm.

Thật ra Triệu Hàm cũng không biết mình đang chờ mong cái gì, bị Tô Thanh câu dẫn như vậy, nháy mắt đã quên sạch luôn.

Qua qua lại lại một hồi lại dính lấy nhau ôm ấp hôn hít, mãi đến khi Tam công chúa ở cách vách lên tiếng gọi thì hai người mới tách ra.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~