Chương 20: Khác nhau

Chương 20. Khác nhau

“Da^ʍ phụ, ba ngày không chơi, nàng đã muốn lật trời.”

Triệu Hàm đè lên người Tô Thanh, hắn chỉ muốn đâm gậy thịt vào ngay lập tức, chơi cho nàng chỉ biết há miệng rêи ɾỉ, dâʍ ŧᏂủy̠ giàn dụa, chơi cho nàng chịu không nổi nữa phải nhận sai, khóc lóc xin tha, để cho nàng biết, trên giường vẫn là thiên hạ của nam nhân, nữ nhân chỉ cần tách hoa môi ra để nam nhân cưỡi lên mà làm, chứ không phải như suy nghĩ linh tinh của nàng, ngược lại còn muốn cưỡi lên người của nam nhân chơi đùa.

Bầu ngực bị vuốt ve ngậm mυ"ŧ, từng đợt kɧoáı ©ảʍ lan truyền khắp toàn thân, Tô Thanh chậm rãi khép hờ mắt, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mê ly, mặc kệ hắn hết hôn lại cắn, chỉ lo chịu đựng cảm giác ngứa ngáy khó nhịn trên thân thể, không nói câu nào.

Lúc ở trên giường nữ nhân này luôn có một vài thói quen, dáng vẻ của nàng khi thì lẳиɠ ɭơ đến tận xương hoặc là nhu nhược đáng thương, Triệu Hàm phát hiện, không nghe thấy nàng nũng nịu rêи ɾỉ, không nhìn thấy nàng tinh nghịch gây sự, không được nàng ôm ấp thân mật mỗi khi nàng được hắn hầu hạ sung sướиɠ, việc này đúng là mất hứng.

Triệu Hàm nhanh chóng ngẩng đầu lên, cau mày trông rất dữ tợn, hắn nhìn Tô Thanh chằm chằm.

Thấy hắn ngừng lại, Tô Thanh cười cười, dùng sức một chút đẩy hắn, Triệu Hàm chiều theo ý nàng nằm ngửa xuống, Tô Thanh ghé vào ngực hắn, cơ thể đẫy đà mềm mại không xương dán sát vào người hắn, nhẹ nhàng chậm rãi cọ xát, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, mơn trớn làn da trước ngực hắn, cánh tay còn lại, đang trượt dần xuống dưới, dừng lại phía trên gậy thịt căng cứng của hắn, chậm rãi vuốt ve lên xuống.

Bàn tay nhỏ nhắn kia mềm mại hệt như không xương, bao bọc lấy nam căn của hắn, khi nặng khi nhẹ vuốt ve đúng là rất kí©h thí©ɧ, Triệu Hàm vừa mới bình ổn hơi thở thì lần nữa hít thở dồn dập trở lại.

Hắn cắn chặt răng, trừng mắt nhìn nữ nhân không cho hắn chơi, nhưng vẫn cố tình khıêυ khí©h hắn, buồn bực nói: “Rốt cuộc nàng muốn thế nào?”

“Thì muốn thử xem, ở phía trên có cảm giác gì…” Tô Thanh liếc mắt, đôi mắt đào hoa sóng sánh ánh nước hết sức gợϊ ȶìиᏂ, quyến rũ đến mức làm cho gậy thịt Triệu Hàm kí©h thí©ɧ giật giật mấy cái, “Chẳng lẽ nàng đang muốn ép buộc ta? Vậy ta không phục đâu, ta cũng muốn đè nàng, chơi nàng.”

“Không thể nào.” Triệu Hàm tưởng tượng tới hình ảnh, để một nữ nhân đè lên thân thể, cưỡi lên người mình muốn làm gì thì làm, thì lập tức cự tuyệt, thần sắc vô cùng kiên định .

Tô Thanh nhìn biểu tình của hắn, trong lòng ngập tràn tiếc nuối, không nỡ buông tha, nàng vẫn nắm nam căn sưng cứng của Triệu Hàm vuốt ve vài cái rồi mới mới chậm rãi đứng lên, “Vu Sơn mây mưa, cần phải ngươi tình ta nguyện, nếu gia đã không muốn, ta cũng không phải là loại người cường thủ đoạt hào, gia chỉnh đốn lại trang phục đi, ta đây sẽ bảo người đưa gia ra ngoài.”

“Nàng nói cái gì?” Triệu Hàm khϊếp sợ, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Tô Thanh: “Đã như vậy rồi, nàng muốn ta đi?”

Tô Thanh u oán cười một tiếng, cọ mặt mình vào mặt Triệu Hàm, hạ thấp giọng vờ nhu nhược nói: “Gia không muốn, ta có thể làm sao chứ? Chỉ có thể để gia rời đi.”

Triệu Hàm… Triệu Hàm cắn răng, đưa tay ôm Tô Thanh vào lòng thật chặt: “Nàng thật sự muốn ta đi?”

Tô Thanh không nói chuyện, chỉ ngửa đầu nhìn Triệu Hàm.

Thật ra diện mạo của Triệu Hàm cũng không tệ.

Cao Bác Vinh là kiểu tài tử văn nhã tuấn mỹ, còn Triệu Hàm lại là kiểu tướng quân anh tuấn dũng cảm, góc cạnh ngũ quan cương nghị sắc sảo như đao tước rìu đυ.c, lộ ra nét kiên nghị chính trực, tạo cho người khác một cảm giác rất đáng tin cậy, hắn vai rộng eo thon, thân hình rắn rỏi, tuy hàng năm luyện võ nhưng không phải là loại người cơ bắp cuồn cuộn, mà là bắp thịt săn chắc, các đường cong cơ bắp rõ ràng, sờ lên trong sự cứng rắn lại có độ dẻo dai, vô cùng thoải mái.

Nếu nói chổ không tốt duy nhất, chính là do ngày ngày dãi nắng dầm mưa, nên làn da có chút thô ráp, cũng không đủ trắng.

Nhưng lại tạo ra một cảm giác nam tính mạnh mẽ, loại mỹ cảm này cũng vô cùng rung động.

Khi hắn xuất hiện vào ngày nàng lần nữa sống lại, giúp nàng giải quyết phiền toái, cũng xem như là trải nghiệm càn rỡ đầu tiên sau khi nàng sống lại, với Tô Thanh mà nói, tên mãng phu này, có ý nghĩa rất đặc biệt.

Nhưng… Vẫn không thể làm nàng thay đổi chủ ý.

Nàng chăm chú nhìn Triệu Hàm một lúc lâu, đến khi Triệu Hàm bực bội nhíu mày, định chất vấn nàng xem rốt cuộc là nàng đang nghĩ gì, thì Tô Thanh chậm rãi đến gần hắn, dán gương mặt trắng nõn mịn màng lên gương mặt đen đúa thô ráp của hắn, hồi lâu vẫn chưa buông ra.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~