- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Trụy Thần
- Chương 7: Mây mù tan, thế gian đều biết ta yêu huynh 4
Trụy Thần
Chương 7: Mây mù tan, thế gian đều biết ta yêu huynh 4
“Ngài cược thua rồi …”
“Ta biết.”
“Ngài rung động rồi.”
“Đừng nhiều lời.”
Giọng nói trong khoảng không bị chặn lại âm thầm nghẹn ngào, một lúc sau mới lên tiếng, giọng điệu có chút gấp gáp hiếm thấy “Ngài sắp chết rồi!”
“Không sao cả.” Sơn Thần nhắm mắt mỉm cười, nụ cười trong trẻo như tuyết trên núi Trường Bạch, trong vắt như pha lê, tách biệt với thế gian nhiễm bẩn này.
— Như thể người bê bết máu, nhếch nhác khó coi ấy không phải là y vậy.
———————-
“Quỷ chủ trở về, tà ác thoái lui, quy sai vào chỗ!”
Tiếng hô hoán nơi Quỷ cốc lớn hơn bao giờ hết, từ địa ngục núi Bất Chu xuyên qua núi đao biển lửa đến địa ngục A-tì, địa ngục Hồng Liên, vang vọng khắp mọi ngóc ngách của quỷ vực.
Ôn Khách Hành mặc hồng y bước vào đại điện của Quỷ cốc, nhìn đám yêu ma quỷ quái tất cả đều co rúm lại, cung kính hành lễ, bày ra cái mặt quỷ dọa người, hắn cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.
May là trong tay vẫn còn một Sơn Thần có thể làm niềm vui cho hắn.
Ôn Khách Hành giơ tay gọi một tên ác quỷ, thích thú hỏi “Hắn đâu?”
Ác quỷ với da thịt thối rữa, khắp mặt đầy giòi bọ đứng trước Quỷ chủ giống như con chuột bạch nhỏ bé không có sức phản kháng, dập đầu rụt cổ nói “Bẩm Cốc chủ, ở … ở ngục băng.”
Ôn Khách Hành khẽ cong môi, không rõ đang nghĩ gì, lãnh đạm nói “Dẫn đường.”
Ngục băng là tầng dưới cùng của Quỷ cốc, nó dẫn thẳng đến U Minh hoàng tuyền, được bao phủ bởi khí lạnh quanh năm. Khí lạnh này khác hẳn với sự trong lành thanh khiết của mùa đông khắc nghiệt trên núi Trường Bạch, mà là cái lạnh băng giá buốt da thịt, ma quỷ tại Quỷ cốc ở đây ba nén nhang cũng không thể chịu nổi, nói chi đến thần tiên trên trời.
Ác quỷ trườn khắp ngả đường, đưa Quỷ chủ tới lối vào của ngục băng, hắn dập đầu thêm vài cái, run rẩy nói “Chính là … ở.. ở trong này …”
Lời chưa kịp dứt, một luồng sáng đỏ xẹt qua đỉnh đầu của tên ác quỷ, hắn còn không kịp giãy dụa bao lâu đã tan thành tro bụi.
Không ai xung quanh dám lên tiếng dị nghị.
“Thế nào, các ngươi vẫn còn ở đây à, có muốn ta cúi đầu chào, nói tạm biệt sao?” Ôn Khách Hành đùa nghịch ngón tay thon dài trắng nõn “Không phải là không được.”
Chúng quỷ trong ngục băng lập tức quỳ rạp trên đất hét lên ba lần “Không dám”, bọn họ sợ đến toát mồ hôi hột tại nơi băng giá này.
“Ha ha ha, được rồi, đứng dậy đi.” Ôn Khách Hành liếc mắt, nhưng trên mặt lại không có chút ý cười nào “Đùa các ngươi thôi, các ngươi đúng là nhát gan.”
Chưa kịp nói lời nào, hắn đã quay người đẩy cổng đá của ngục băng rồi bước thẳng vào.
Những quỷ chúng đằng sau không thể lường hết được tâm tư trong lòng Quỷ chủ của bọn chúng, đứng không được mà quỳ cũng không xong, không thể đi cũng không thể ở, chúng chỉ có thể thầm nguyền rủa trong lòng: tên điên!
Cổng đá đóng hết cửa này tới cửa khác.
———————-
Chu Tử Thư đã bị giam trong ngục băng suốt một ngày một đêm.
Hai móc sắt đen hung ác đâm xuyên qua từ sau xương hồ điệp, đóng chặt y vào chiếc ghế đá lạnh lẽo.
Cũng không biết trên móc đã bôi thêm thứ gì, vết thương không thể lành lại, dòng máu ấm chậm rãi theo thanh sắt chảy ra ngoài, trên mặt đất đọng lại thành một vũng đỏ.
Cái lạnh buốt giá tiếp tục men theo sợi xích xâm chiếm ý thức của y, khiến y bị kéo qua kéo lại giữa ranh giới choáng váng và tỉnh táo. Đập vào mắt không phải là đống xương trắng dày đặc thì là những núi đá cứng ngắt, bên tai lặng thinh như thể y đã đi đến bên kia hoàng tuyền, vùng đất của mười vạn âm hồn.
Cho đến khi cổng đá bị một bàn tay thon dài đẩy ra.
Khí lạnh trong ngục băng dường như tan đi một chút, nhưng lại có vẻ càng hung hãn hơn.
Người đến mặc y phục đỏ tươi, chậm rãi tới trước mặt y.
Im lặng …
Chỉ có tiếng thở của hai người đan xen trong ngục băng trống rỗng.
Ôn Khách Hành cúi người cẩn thận nhìn vị thần nhếch nhác khó coi trước mặt, đưa tay lần theo hàng lông mày, đôi mắt của y, mò mẫm lên sống mũi cao và đôi môi khô khốc, cuối cùng dừng lại ở chiếc cổ mỏng manh.
Mang theo chút tâm tư không biết là ý nghĩ xấu xa hay chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, đôi tay với những khớp xương rõ ràng của hắn dần dần siết chặt, buộc Sơn Thần phải ngẩng đầu lên, hàng mi đen như lông quạ khẽ rung, một tầng nước sương theo phản xạ dâng lên trong đôi mắt sáng của y.
Mê hoặc nhưng không yêu mị, cực phẩm thế gian.
“Sơn Thần đại nhân, không phải ngươi lợi hại lắm sao?” Ôn Khách Hành cười đầy ẩn ý ghé vào bên tai y, khẽ thở ra “Bây giờ bày cái vẻ đáng thương này ra cho ai xem đây?”
Chu Tử Thư nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt đỏ bừng vì ngạt thở, nhưng vẫn cố sức mở miệng, khàn giọng nói “… gϊếŧ ta đi.”
Ôn Khách Hành nhướng mày, ngón tay dần dần siết chặt.
“Vì ta nhất thời mềm lòng, không thể một kiếm gϊếŧ chết ngươi. Dưới cửu tuyền, đợi ngươi cùng chết chung.” tuy hơi thở yếu ớt nhưng từng chữ mà Chu Tử Thư nói ra lại có cảm giác mạnh mẽ không thể giải thích được.
“Tốt, tốt lắm.” Ôn Khách Hành đột nhiên buông tay cười to, mệnh lệnh vang vọng khắp Quỷ cốc “Nếu đã như vậy, truyền lệnh cho ba ngàn quỷ chúng núi Thanh Nhai, ta muốn các ngươi dốc hết toàn lực, gϊếŧ hết người trên thế gian, không chừa một ai.”
Chu Tử Thư gục đầu xuống, hơi thở lấy lại sau khi ngạt thở khiến y ho khan đau đến giày vò tâm can, chiếc cổ sáng màu của y lập tức hiện lên những dấu ngón tay bầm tím, vẻ đẹp mê người càng điên cuồng dụ dỗ người khác muốn ức hϊếp, chà đạp, khiến y khóc, thậm chí là … hủy diệt y.
Ôn Khách Hành cũng không biết y có nghe thấy mệnh lệnh của hắn đưa ra hay không.
Hắn như bị mê hoặc đưa tay từ từ vuốt ve xiềng xích băng giá, đáp xuống đôi xương hồ điệp xinh đẹp.
— lập tức bị nhiễm một màu đỏ rực rỡ.
“Chậc chậc, thất sách, tiếc cho đôi xương hồ điệp xinh đẹp như vậy …” hắn vừa nói vừa đâm hai ngón tay vào vết thương rỉ máu, thương hại nói “Sơn Thần đại nhân, có đau không?”
Chu Tử Thư cắn môi không nói gì.
Mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.
Hơi lạnh như một con bọ cạp độc khoan vào tận xương tủy.
Vừa đau, vừa lạnh.
Ôn Khách Hành nhìn khuôn mặt quá mức thanh tú yếu ớt này, trong vô thức giảm bớt sức lực, trầm mặc một lát, quay đi xoa đầu ngón tay đỏ bừng lên môi.
Hắn thừa nhận cơ thể tàn tạ này đã thu hút được hắn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Trụy Thần
- Chương 7: Mây mù tan, thế gian đều biết ta yêu huynh 4