- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Truy Phong Đao
- Chương 8: Tại Y Sao?
Truy Phong Đao
Chương 8: Tại Y Sao?
Trong mắt Nhạn Tuyết lóng lánh ánh sáng không thể tưởng tượng.
Hắn đột nhiên cảm thấy, bản thân dường như tìm được một thứ rất quan trọng, có lẽ có thể gọi là ý nghĩa.
Có lẽ như lời sư phụ đã nói, bản thân vạn vật không có ý nghĩa, chỉ có hành động mới có thể mang lại ý nghĩa.
Ngay cả khi chính Tứ tịch so tuyển cũng không thể thay đổi được gì, nhưng một thắng lợi từ Hoàng tịch, chắc chắn có thể đủ mang đến hy vọng, nó sẽ trở thành ngọn lửa thảo nguyên, đốt cháy trái tim tê liệt của mọi người.
Nhạn Tuyết nhớ rõ Tiểu Ngọc tỷ tỷ ở thành Nam, đó là một cô nương ôn nhu, mẫu thân của nàng mất sớm, từ nhỏ đã cùng cha làm nông kiếm sống.
Tiểu Ngọc tỷ tỷ, phụ thân nàng và tổ tiên nàng đều là Hoàng tịch.
Lúc biết được Tiểu Ngọc bị tên đầu sẹo Hoàng Tứ làm ô uế, Nhạn Tuyết tức giận không thôi, nhưng Tiểu Ngọc cũng chỉ chảy nước mắt mà nhìn mắt.
Phụ thân Tiểu Ngọc, một người lớn tuổi, nếp nhăn trên mặt dày đặc như những rãnh sông ngòi.
Ông ngồi xổm trên mặt đất, lẩm bẩm mà nói: “Có thể làm sao bây giờ……chúng ta chỉ là thường dân Hoàng tịch……. đây là mệnh…….còn có thể làm gì ngoài chấp nhận số mệnh đây?”
Nhạn Tuyết vẫn nhớ như in ánh mắt ngày đó phụ thân Tiểu Ngọc nhìn về phía mình, kinh hoảng, thống khổ nhưng lại chết lặng.
Khi sự khi dễ và áp bức đã trở thành thói quen, thì sự trầm mặc tập mãi cũng thành thói quen, mà phản kháng, đương nhiên cũng dần trở nên khó khăn.
Cho dù hắn gϊếŧ Hoàng Tứ, vì Tiểu Ngọc tỷ tỷ báo thù, nhưng những người khác sinh sống ở trên phiến đại địa này thì sao, còn có nhiều người như vậy, cũng không thể gϊếŧ từng người từng người để báo thù giúp họ được?
Nếu một chiến thắng, có thể thắp lại ánh sáng hy vọng trong mắt mọi người.
Nhạn Tuyết nguyện ý vì điều này mà trả giá.
“Cho nên sư phụ….. có thể cho ta dự thi không?”
Thẩm Truy Phong nhìn thiếu niên trước mắt, thần sắc phức tạp.
Y thở dài thường thược, chậm rãi duỗi tay ôm lấy thiếu niên mảnh khảnh, đem thiếu niên ôm thật chặt.
Thẩm Truy Phong đặt đầu nơichiếc cổ mềm mại của Nhạn Tuyết, cảm thấy bản thân giống như đang ôm một con mèo nhỏ.
Một con mèo nhỏ ngoan rất ngoan.
Nhìn làmột con mèo nhỏ ngoan ngoãn nhưng nội tâm lại tràn ngập sức mạnh.
Thẩm Truy Phong thở dài thật sâu: “Thật là hết cách…..”
Thẩm Truy Phong đột nhiên nhớ đến một đoạn quá khứ, một đoạn ký ức mà hắn sớm đã không muốn nhớ lại.
Có một lần so tuyển, khoảng cách Hoàng tịch đến chiến thắng mỗi lúc một gần, cuối cùng lại trở thành đống tro tàn sau biến cố.
Thật giống như một trò đùa vận mệnh.
“Ngươi biết khi ngươi quyết tâm muốn đại diện xuất chiến, có nghĩa là gì không?”
“Nghĩa là ta phải nỗ lực hơn nữa.”
Thẩm Truy Phong lắc đầu, nói: “Nghĩa là hy vọng.”
“Hy vọng không tốt sao?” Nhạn Tuyết khó hiểu nói.
“Hy vọng, nghe có vẻ là một từ ngữ tốt đẹp, chẳng qua, hy vọng chính là áp lực.” Thẩm Truy Phong chậm rãi nói, ánh mắt có chút mờ ảo, tựa hồ có cảm xúc khó lòng phân rõ đang lẳng lặng chảy xuôi, “Có đôi khi, sư phụ cảm thấy ngươi chỉ cần sống một đời an an ổn ổn là được rồi, nhưng bản thân ta cũng biết rõ, ngươi không thể sống như thế này mãi.”
“Cho nên, sư phụ sẽ thành toàn cho ta sao?”
“Cái này à….” Thẩm Truy Phong buông Nhạn Tuyết ra, trên mặt lại hiện lên nụ cười thường ngày, “Nếu ngươi có thể thắng ta, ta sẽ để cho ngươi đi.”
“Cái, cái gì……” Nhạn Tuyết thiếu chút nữa cho rằng bản thân nghe nhầm rồi, “Người hôm qua còn nói rằng mọi thứ ta biết đều do người dạy!”
Hắn sao có thể thắng được Thẩm Truy Phong?
Thẩm Truy Phong liền lập tức sửa lời nói: “Được thôi, nếu ngươi có thể để lại một vết thương trên người ta, thì tính là ngươi thắng”
Nhạn Tuyết kinh ngạc: “Ta không muốn tổn thương sư phụ!”
Thẩm Truy Phong dứt khoát đáp: “Vậy trực tiếp nhận thua.”
“Ta…..” Nhạn Tuyết chần chừ.
“Quyết tâm của ngươi không thể chịu được chút thử thách này sao? Ngươi phải biết rằng, một khi ngươi quyết định đi trên con đường này, ngày sau sẽ còn nhiều gian nan hơn.” Ngữ khí Thẩm Truy Phong không nhẹ không nặng, lại giống như một tia sét thức tỉnh Nhạn Tuyết, “Nếu do dự, chi bằng rút lại những gì đã nói, hiện tại nói từ bỏ còn…..”
“Ta sẽ không từ bỏ!” Nhạn Tuyết lớn tiếng nói.
Nhạn Tuyết đứng dậy, trở tay rút kiếm, cung cung kính kính chắp tay hành lễ với Thẩm Truy Phong, nói: “Sư phụ, ta nguyện thử một lần.”
Lúc này, chính là lúc ánh mặt trời hiện ra.
Trong tiểu viện Tại Thủy Nhất Phương, Thẩm Truy Phong cùng Nhạn Tuyết sư đồ đối mặt lẫn nhau.
Nhạn Tuyết tay rút kiếm, cẩn thận thủ thế.
Thẩm Truy Phong vác trường đao nguyên vỏ lên vai, tư thái tùy ý.
“Nào, xuất chiêu.”
“Được!”
Nhạn Tuyết trở tay rút kiếm, không chút do dự mà lao vọt lên.
Cuồng kiếm của Nhạn Tuyết bay múa, Thẩm Truy Phong bước chân nhẹ nhàng, trong vài bước liền đem kiếm khí Nhạn Tuyết tan biến vô hình.
Khoảng sân yên bình ban đầu tràn ngập khí tức lạnh lẽo.
Lúc so chiêu, Nhạn Tuyết đột nhiên nhớ lại hành trình học kiếm của mình.
Vào này đó, Thẩm Truy Phong nói Nhạn Tuyết có thể tu hành, sau đó thả 2 loại thần binh trước mặt hắn.
Đao, kiếm
Truy Phong đao, Diễm Huyết kiếm.
Thẩm Truy Phong bảo Nhạn Tuyết chọn một trong số đó làm vũ khí cho con đường tu hành về sau của chính mình.
Nhạn Tuyết không biết kiếm, lại biết đao là Truy Phong đao của sư phụ.
“Đao, đao của sư phụ…..”
“Nếu ngươi thích, từ nay về sau nó là của ngươi.”
Tiểu Nhạn Tuyết hoang mang nhìn sư phụ, sư phụ luôn luôn tôn trọng ý nguyện của hắn, bất luận thế nào đều sẽ để hắn lớn lên một cách thoải mái, nhưng chính vì hiểu được điều này, Nhạn Tuyết mới không chọn Truy Phong đao.
Hắn lấy đao rồi, sư phụ dùng cái gì?
Vì thế, cục moe nhỏ nắm chặt lấy Diễm Huyết kiếm trông như bạc xà, sau đó nói: “Ta chọn cái này.”
Khi đó hắn còn chưa hiểu được nỗi lo lắng sâu thẳm trong mắt Thẩm Truy Phong, chỉ nhớ rõ Thẩm Truy Phong nói một câu thế này: “Đây….. đúng là số mệnh mà.”
Con đường đã chọn phải cương quyết đi theo, giống như sau khi đã gϊếŧ người, thì không được hối hận.
Nhạn Tuyết đối với lựa chọn của bản thân, trước nay chưa từng hối hận.
Nhạn Tuyết dốc toàn lực mà xuất chiêu, bởi vì hắn biết, nếu không dùng hết sức, thì làm sao có thể kéo hòa sư phụ được?
Gió như bị kiếm khí lôi cuốn, như sóng nhiệt lao về hướng Thẩm Truy Phong, nhưng Thẩm Truy Phong vừa phất tay, đã dễ dàng đem hết công kích trước mắt tan thành mây khói.
Thậm chí Truy Phong đao vẫn còn trong vỏ.
Mặt trời đã dần lên cao, cuộc chiến Tại Thủy Nhất Phương vẫn còn tiếp tục.
Mồ hôi trên trán Nhạn Tuyết từng giọt rơi xuống.
Thời gian càng lâu, càng bất lợi cho hắn.
Thẩm Truy Phong vẫn thành thạo như cũ: “Tiểu đồ đệ, muốn nhận thua sao?”
Nhạn Tuyết lắc đầu: “…..Tiếp tục.”
Thẩm Truy Phong thập phần bất lực; “Đứa nhỏ nhà ngươi, giữ vững mục tiêu kiên định bất di là chuyện tốt, nhưng lúc biết rõ không làm được, thì nên học cách ứng biến*. Ngươi cố chấp như vậy, rốt cuộc là học từ ai vậy? Chẳng giống sư phụ chút nào!”
* nguyên văn là biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc (lươn lẹo)
Thẩm Truy Phong nói Nhạn Tuyết cố chấp, Nhạn Tuyết cũng thật sự cố chấp đến cùng, mắt thấy mặt trời lên thiên đỉnh, ánh nắng chói chang, thể lực Nhạn Tuyết đã hoàn toàn đạt tới cực hạn, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Thẩm Truy Phong thấy thế hạ quyết tâm, ánh mắt lạnh lùng: “Một chiêu cuối cùng, đến đây kết thúc đi!”
Chiêu cuối cùng này, Thẩm Truy Phong rốt cuộc cầm đao mà chiến, hắn đùng vỏ đao đánh vào Diễm Huyết kiếm trong tay Nhạn Tuyết một kích, Diễm Huyết kiếm nháy mắt bay ra khỏi tay.
Mà Nhạn Tuyết cuối cùng nội lực chống đỡ hết nổi, nửa quỳ xuống dưới.
Thẩm Truy Phong vội vàng tiếp được Nhạn Tuyết, nửa ôm hắn, nhíu mày nói: “Ngươi thua, hiện tại nghe sư phụ nói, nghỉ ngơi cho thật tốt đi, đừng nghĩ đến chuyện khác.”
Nhạn Tuyết lại lắc lắc đầu.
“Này…. sao ngươi lại cứng đầu như v…..”
“Ta thắng rồi, sư phụ.”
Nhạn Tuyết đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Thẩm Truy Phong sửng sốt: “Thắng lúc nào? Trên người ta có vết thương nào sao?”
Toàn thân Thẩm Truy Phong làn da hoàn hảo không tổn hao gì, trận đánh này, nhìn thế nào thì y cũng là người thắng.
Chỉ thấy Nhạn Tuyết đứng thẳng dậy, ngẩn đầu lên, sau đó vươn tay, mở lòng bàn tay.
Trong lòng bàn tay Nhạn Tuyết có một nhúm tóc, màu tóc hơi hơi nâu, còn kèm theo vài sợi màu đỏ.
Thẩm Truy Phong ngạc nhiên: “……Tóc của ta?”
“Đúng vậy.” khóe môi Nhạn Tuyết hiện lên ý cười, “lời ban đầu sư phụ nói chỉ cần để lại một vết thương trên người sư phụ, thì tính là thắng”
“Nhưng tóc cũng có thể tính sao?”
“Chẳng lẽ tóc không phải là một bộ phận trên thân thể sư phụ ư?” Đôi mắt đen nhánh của Nhạn Tuyết nhìn thẳng vào đối phương, “Hay là sư phụ không cần tóc?”
Thẩm Truy Phong: “…..”
Nói vậy là sao, y đâu phải đám lừa trọc tu Phật kia, sao có thể không cần tóc?
“Cho nên, tóc này cũng là một bộ phận trên người sư phụ, ta cắt lấy nhúm tóc này, còn không phải là thắng rồi sao?”
Vào lúc Thẩm Truy Phong tung chiêu quyết đấu cuối cùng, Nhạn Tuyết trong lòng biết bản thân không địch lại, cho nên lúc giao chiến, hắn giả vờ làm rơi vũ khí phân tán lực chú ý của sư phụ, dùng chưởng khí quét đứt một nhúm đuôi tóc Thẩm Truy Phong.
Nhạn Tuyết xác thật không nói sai, Thẩm Truy Phong nghe vậy vừa tức vừa cười, nhịn không được dùng ngón tay chọc vào trán Nhạn Tuyết: “Ngươi nha ngươi nha….”
Nhạn Tuyết bị chọt cho run lên như con gà con, ngoài miệng vẫn muốn kiên trì nói: “Sư phụ, người xem, Nhạn Tuyết như này còn không phải là biết ứng biến sao?”
“Um, đúng thật là biết ứng biến.”
Thẩm Truy Phong đột nhiên nhận ra mình bị đứa nhỏ này lừa, còn dùng câu mình nói để nói mình đến á khẩu không trả lời được.
“Trẻ con lớn rồi, đúng là không nghe lời nữa.”
Nhạn Tuyết vừa nghe Thẩm Truy Phong nói ra câu này, liền biết sư phụ đã thừa nhận hắn đã thắng lợi, lập tức vui vẻ mà ôm lấy sư phụ một lúc, sau đó nhặt lại kiếm rơi lúc nãy, lần thứ hai hành lễ: “Sư phụ, đã nhường rồi.”
Lúc này, trong giọng nói mềm ấm thường ngày của hắn còn mang theo một chút đắc ý.
Thẩm Truy Phong nhìn bộ dạng của Nhạn Tuyết, cũng không khỏi nở nụ cười: “……Ta thật sự thấy tiếc cho mái tóc của ta.”
“Kỳ thật cũng không trách ta được.” Nhạn Tuyết nói, “….. Ai bảo sư phụ không chịu buộc tóc?”
Quả thật, nếu không phải tóc Thẩm Truy Phong buông thả tùy ý như vậy, vào lúc so chiêu tung bay như vậy, Nhạn Tuyết cũng không chắc có thể thuận lợi đánh lén đắc thủ*.
*đắc thủ: thuận lợi, trôi trảy.
Thẩm Truy Phong nghe vậy, trố mắt nhìn hắn: “Ta…..”
Tại y sao?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Truy Phong Đao
- Chương 8: Tại Y Sao?