Chương 7: Sư Phụ Luôn Tự Hào Về Ngươi

Hổ gầm tiếng thứ nhất, nghiền nát lưỡi kiếm vô hình đang lao tới Nhạn Tuyết, nhóm người bịt mặt bị hất tới tấp ra mấy chục trượng, ngã nhào ra đất.

Hổ gầm tiếng thứ hai, phá tan phong bế thính giác của Nhạn Tuyết, đả thông kinh mạch hắn.

Hổ gầm tiếng thứ ba, Nhạn Tuyết rõ ràng nghe được, tiếng đàn vẫn luôn khắc chế chính mình sau một một âm thanh leng keng của dây đàn bị đứt, liền biến mất vô tung.

Ba tiếng hổ gầm này, vậy mà bức lui được đám người vây sát mình, giải khai kinh mạch bản thân, còn áp chế Cầm Tuyệt Song Sát?

Đây là sức mạnh vô cùng cường đại!

Hiển nhiên, đám người trước mặt cũng nghĩ như vậy, bọn họ không chờ đến tiếng hổ gầm thứ tư, đã vội vàng co giò bỏ chạy rồi.

Tiếng nhạc khúc Cầm Tuyệt Song Sát cũng không còn nữa.

Trong chốc lát, chỉ để lại một mình Nhạn Tuyết, cùng một con chim nhỏ.

Chim nhỏ nhẹ nhàng mổ vào cánh tay Nhạn Tuyết, Nhạn Tuyết lắc đầu, trấn an nó: “Ta không sao, chúng ta mau rời khỏi đây.”

Tuy rằng không biết tiếng hổ gầm từ đâu mà đến, nhưng có cơ hội thì chạy khỏi nơi này mới là chính sự.

Nhạn Tuyết vội vàng điều chỉnh khí tức, sau đó đạp bộ từ trong rừng phóng về Tại Thủy Nhất Phương.

Nhìn thấy đèn l*иg màu đỏ treo trên biển nhà Tại Thủy Nhất Phương, nội tâm Nhạn Tuyết chốc lát cảm thấy yên ổn.

Hắn về đến nhà.

Tay chân Nhạn Tuyết nhẹ nhàng đóng cửa viện, mới vừa quay người lại, liền thấy cạnh bàn nhỏ, có một người đang ngồi ở nơi đó uống rượu.

Thẩm Truy Phong uống một ngụm buông bầu rượu, cười như không cười nhìn Nhạn Tuyết: “Làm sao? hơn nửa đêm ngươi mộng du?”

Sư phụ đã thấy rồi sao? Sư phụ rốt cuộc biết bao nhiêu? Tiếng hổ gầm phát ra là do sư phụ sao?

……..Ta muốn tiếp tục giấu giếm sư phụ sao?

Trong một khoảng khắc, trong đầu Nhạn Tuyết có vô số vấn đề đang quanh quẩn.

Ngay sau đó, hắn hạ quyết tâm.

Nhạn Tuyết đi đến phía trước Thẩm Truy Phong, quỳ một gối, cúi đầu, đặt ngang Diễm Huyết kiếm trong lòng bàn tay, nâng cả hai tay.

“Sư phụ, ta sai rồi.”

Nhạn Tuyết nhận sai, đương nhiên không phải cho rằng bản thân gϊếŧ Hoàng Tứ là sai.

“Sai ở đâu?” Thẩm Truy Phong hỏi.

“Ta sai ở chỗ không nên cậy mạnh, không nên giấu diếm sư phụ, không nên cho rằng chính mình có thể giải quyết ổn thõa mọi chuyện.” Nhạn Tuyết thành khẩn nói.

Thẩm Truy Phong nghe vậy, không nói gì.

Nhạn Tuyết thấy sư phụ trầm mặc, càng thêm khẩn thiết nói: “Ta chưa có đánh giá tốt hậu quả sự việc, mang phiền toái cho sư phụ, đây là lỗi lớn nhất của ta.”

Thẩm Truy Phong không có biểu tình mà buông bầu rượu trong tay, đỡ Nhạn Tuyết lên, ấn lên trên ghế, cơ hồ là hận sắt không thành thép nói*: “Ai nói ngươi làm sai? ngươi thích nhận sai đến thế sao?”

*hận sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

“Ta…..” Nhạn Tuyết chần chừ một chút, nghiêm túc trả lời: “Nên nhận sai lúc cần nhận sai.”



“Là chính ngươi cho rằng nội tâm ngươi sai, hay là do nguyên nhân bên ngoài?”

Điều này…..

Nhạn Tuyết cũng không rõ lắm, bởi vì nếu đúng là tác động bên ngoài, thì cũng mang đến phiền toái cho Thẩm Truy Phong, vậy nên hắn mới cho rằng chính mình sai rồi.

Hai cái này có gì khác nhau ư?

Nhạn Tuyết lộ ra biểu tình hoang mang, hàng mi xinh đẹp lại chớp chớp.

Thẩm Truy Phong chỉ biết thở dài nói: “ai nha, thật là hết cách với ngươi.”

“Lúc trước sư phụ nói, nếu ngươi muốn biết bí mật của sư phụ, thì phải lấy bí mật của ngươi ra trao đổi, ngươi còn nhớ không?”

“Ừm”

“Ngươi nghĩ kĩ chưa?”

Nhạn Tuyết gật đầu, bất quá hắn lại nói: “Nhưng mà sư phụ phải nói trước.”

“Ai da, sao ngươi lại thế này, ở trước mặt sư phụ một chút cũng muốn hơn thua à?”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong giọng điệuThẩm Truy Phong lại tràn đầy sủng nịnh, cũng không có một chút bất mãn hay trách cứ nào.

“Vậy thì, đầu tiên ta muốn nói cho ngươi hai việc, một là Diễm Huyết kiếm, hai là Nhất Phẩm Truy Phong, ngươi muốn nghe việc nào trước?”

Diễm Huyết kiếm là bội kiếm của mình, theo lý thuyết trước hết nên nghe việc này, nhưng mà cuộc đối thoại hôm trước của Thẩm Thất với Thẩm Truy Phong cứ quanh quẩn trong lòng Nhạn Tuyết, khiến cho hắn thập phần chú ý.

“Vậy trước tiên nói chuyện gần nhất đi.”

Thẩm Truy Phong nghe vậy từ bên hông lấy ra một khối eo bài* có ghi ba chữ ‘Truy Phong lệnh’, sau đó đem lệnh bài đặt ở trên bàn, nghiêm trang nói: “Vậy thì, tiểu đồ đệ chú ý nghe. Kế tiếp, ngươi sẽ nghe được một câu chuyện xưa, một câu chuyện xưa về mộng tưởng của rất nhiều rất nhiều người, nhưng trước tiên ta phải nói rõ, cái mộng tưởng này không phải để ngươi gánh vác.”

*eo bài: 腰牌 là lệnh bài thường được móc vào thắt lưng

Sau đó, thiếu nhiên Nhạn Tuyết sinh sống ở nơi trấn nhỏ xa xôi, trà trộn với bình dân Hoàng tịch đã được nghe một câu chuyện khiến sóng lòng trào dâng.

Nhạn Tuyết biết được, thế giới nơi hắn chia làm 4 giai tịch Thiên –Địa –Huyền –Hoàng.

Đại biểu cho Thiên tịch là Hoàng triều Thiên môn là giai cấp thống trị, do hoàng thất Mộ Dung gia thành lập vương triều.

Đại biểu cho Địa tịch là thần quân địa phủ là bộ máy vương triều, do quân sĩ thần quân doanh thống lĩnh tạo thành.

Đại biểu cho Huyền tịch là tổ chức môn phái Huyền Minh võ lâm, do các môn phái lớn nhỏ kết thành hội minh.

Mà đại biểu cho Hoàng tịch chính là các bá tánh thường dân, bọn họ mỗi người sinh hoạt trên đất của mình, phụ thuộc vào người môn phái cùng triều đình, thân là tầng thấp nhất, chỉ có thể sống trong khó khăn, cũng không hình thành tổ chức thống nhất.

Nhạn Tuyết đã từng nghe nói vào lâu thật lâu trước kia, đại lục này không hề phân chia cấp bậc, chỉ có gia tộc và môn phái.

Người muốn làm quan thì đi đọc sách, muốn đầu quân thì đi triệu tập dự thi, muốn tu luyện thì đi bái sư, thập chí có thể tán tu*, không cần phải thay đổi cấp tịch, phân chia các tịch rõ ràng như hiện tại.

*Tán tu: là chỉ những người tu luyện mà không theo tông phái nào cả.

Nhưng bây giờ thế giới này đã qua rất nhiều thời đại, từ khi Nhạn Tuyết được sinh ra đã chịu đựng chế độ không công bằng, tận mắt nhìn thấy vô số thường dân Hoàng tịch như hắn chịu đủ loại khi dễ.

“Sư phụ, người ở tổ chức…..Nhất Phẩm Truy Phong kia….là đại biểu cho tịch nào?”



Vào thời điểm Nhạn Tuyết hỏi câu này, kỳ thực là trong lòng có mong đợi, hắn hy vọng sư phụ hắn cũng cùng tịch với hắn, hắn không hy vọng sư phụ nói chính y thật ra là Huyền tịch, là người đứng đầu môn phái nào đó.

Điều này….. cũng không phải là không tốt, chỉ là Nhạn Tuyết sẽ cảm thấy trong lòng mình như mất mát thứ gì.

“Ngươi nói xem?”

Nhìn thấy biểu tình của Thẩm Truy Phong, Nhạn Tuyết liền lập tức hiểu ra, Thẩm Truy Phong- Nhất Phẩm Truy Phong nhất định đại biểu cho Hoàng tịch bọn họ.

“Mấy năm nay ngươi cũng thấy tình cảnh mọi người, ta không cần nhiều lời, tên nhóc nhà ngươi không thích nói chuyện, nhưng chuyện ở trong lòng lại không ít.” Thẩm Truy Phong chậm rãi nói, “Có lời sư phụ có thể nói cho ngươi, nhưng cũng có chuyện, không thể

nói cho ngươi.”

“Nhưng, bất luận thế nào sư phụ biết một điều.” ánh mắt Thẩm Truy Phong ôn nhu hạ xuống, “Ngươi là một đứa trẻ phi thường thiện lương, lại có tinh thần trọng nghĩa, điểm này, sư phụ luôn luôn cảm thấy tự hào về ngươi.”

“Tiếp theo, sư phụ muốn nói, chính là điều ngươi muốn biết, Nhất Phẩm Truy Phong là làm việc gì.”

Ở 3 tầng giai tịch bên trên đều có tổ chức lãnh đạo, khoảng cách phân chia tài nguyên càng lúc càng lớn, vì vậy vào rất nhiều rất nhiều năm trước, Nhất Phẩm Truy Phong thành lập.

Tình hình hiện tại của đại địa này vô cùng phức tạp, không ai nghĩ có thể thay đổi hiện tại ngay lập tức, Nhất Phẩm Truy Phong cũng không thể hy vọng phá hủy hoàn toàn chế độ như vậy, những người tiên phong đem mục tiêu nhắm đến một cơ hội duy nhất —thắng cuộc Tứ tịch so tuyển

“Tứ tịch so tuyển nghe như có liên quan đến 4 tịch Thiên Địa Huyền Hoàng?” Nhạn Tuyết tò mò hỏi.

Điều này hình như tên Thẩm Thất kia có nói qua.

“Không sai, Tứ tịch so tuyển chính là mỗi tịch trong bốn tịch phái ra một người tham dự tỷ thí,mà người này bắt buộc phải là con cháu đời sau trong tịch được cho là người có khả năng nhất đại biểu cho hy vọng quê hương, lấy hai mươi tuổi làm hạn định.” Thẩm Truy Phong dừng lại một chút, lại nói, “Kỳ thật, Tứ tịch so tuyển cũng không tạo ra được thay đổi đáng kể nào, nói đúng hơn là tỷ thí, chứ chưa hẳn là thịnh hội*”

*thịnh hội: hội họp lớn; hội họp long trọng

Nhạn Tuyết nghe xong, khó hiểu nói: “Nếu không có ý nghĩa thực tế, vậy thì vì cái gì….”

Vì cái gì mà tên Thẩm Thất kia nói rằng nó là mục tiêu của mọi người?

“Bởi vì mọi thứ trên đời này vốn không có ý nghĩa, chỉ có hành động của con người mới có thể mang lại ý nghĩa.”

Thẩm Truy Phong nói rồi rót cho Nhạn Tuyết một ly trà.

Trong nhà bọn họ, cho dù Nhạn Tuyết đã thành niên, Thẩm Truy Phong vẫn như cũ không cho phép hắn uống rượu.

“So tuyển đã qua trăm năm, Hoàng tịch không có một lần lấy được thắng lợi.”

Ngoại trừ thứ tự thắng thua của Huyền- Địa đôi khi sẽ biến hóa, Thiên- Hoàng trước nay chưa từng thay đổi.

Thiên tịch thắng lợi đại biểu cho hoàng thất quyền uy chí cao vô thượng, mà Hoàng tịch thất bại giống như là theo lẽ thường vốn là như vậy.

“Vậy nếu đại diện Hoàng tịch có thể thắng một lần…. có phải là…..có phải là mọi thứ đều sẽ lập tức trở nên khác đi?”

Nhiều năm bị khinh nhục như vậy, nhiều năm bị áp bức như vậy, thường dân Hoàng tịch bị làm nhục trên đầu.

“Sẽ không.” Thẩm Truy Phong lắc đầu.

Đúng vậy, hắn hơi nóng vội, thế giới này sẽ không bởi vì một kết quả thi đấu là có thể thay đổi hoàn toàn.

Nhạn Tuyết nghe vậy thất vọng cúi đầu, lại nghe thấy Thẩm Truy Phong nói tiếp: “Nhưng chỉ có thắng, mọi thứ mới có thể có một khởi đầu mới.”

Nhạn Tuyết chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời, hắn đã mở miệng, thanh âm kiên định.

“Sư phụ…..ta muốn dự thi…. Để ta….để ta thay mặt Hoàng tịch xuất chiến đi!”