Thẩm Truy Phong bước một bước uống một ngụm, đầu tóc được buộc lỏng lẻo, không phân biệt được có say hay không.
Nếu nói không say, tư thái cũng quá mức tùy ý; nếu nói say, thế gian này thực sự nó dáng vẻ nát rượu phong lưu như vậy sao?
Nhạn Tuyết thấy Thẩm Truy Phong trở về, phát hiện những người trong viện đều dồn ánh mắt lên người Thẩm Truy Phong, hắn thầm kêu không ổn, nhảy xuống khỏi đao của Thường Hận Ca, phóng đến trước mặt Thẩm Truy Phong, làm ra tư thế bảo hộ.
Những người trước mắt im lặng không nói trong giây lát, Thường Hận ca cũng không còn nói nữa, tên dẫn đầu mang theo đám người đi tới, nhìn như muốn bao vây .
Nhạn Tuyết thấy tình hình như vậy, vội vàng nhẹ giọng nói với Thẩm Truy Phong: “Sư phụ, lát nữa ra ngăn bọn họ lại, người đi trước.”
Thẩm Truy Phong không hề lên tiếng, vẻ mặt y thoạt nhìn không hòa nhã như thường lệ, có chút giống với ngày đó khi ngồi dưới ánh trăng, mang theo vẻ lãnh đạm và tiêu điều không ai phải cũng thấu được.
Nhưng đối mặt ánh mắt Nhạn Tuyết, Thẩm Truy Phong vẫn mỉm cười.
Đám người trước mắt càng lúc càng gần, Nhạn Tuyết lần nữa đưa tay vào sau áo choàng, đặt lên Diễm Huyết kiếm.
Từ sau, Thẩm Truy Phong đột nhiên đè tay hắn lại.
Nhạn Tuyết kinh ngạc, lúc đang muốn quay đầu lại, bỗng sửng sốt thấy đám người trước mặt làm động tác đều nhịp---
Người ngựa vây quanh trước mặt đều quỳ xuống tập thể, đồng thanh nói: “Thuộc hạ bái kiến Truy Phong lệnh chủ.”
……Truy Phong lệnh chủ?
Nhạn Tuyết mờ mịt.
Thẩm Truy Phong vẫy vẫy tay, giống như đã quen với cảnh tượng trước mặt.
Tên dẫn đầu quỳ một gối xuống đất, cung kính nói: “Lệnh chủ, ngài hôm nay cũng không thể lại làm như không thấy Thẩm Thất.”
……Người này trong miệng nói lệnh chủ là chỉ sư phụ sao? Người này tên Thẩm Thất? Bọn họ không phải người Huyền Minh võ lâm phái tới đuổi gϊếŧ thầy trò bọn họ sao?
Thẩm Truy Phong nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Lui ra đi”
Thẩm Thất: “…Vâng” Thẩm Thất phất tay ra hiệu đám người rời đi trước, còn hắn thì ở lại.
Đám người lúc rời đi, đồng loạt hành lễ quỳ bái Thẩm Truy Phong, thậm chí bao gồm cả tên Thường Hận Ca kia vừa đòi đánh đòi gϊếŧ Nhạn Tuyết.
Thẩm Truy Phong không tỏ ý kiến gì về thỉnh cầu ở lại của Thẩm Thất, y thoải mái khoác lên bả vai Nhạn Tuyết.
Duỗi tay ra, chú chim nhỏ ngậm lá phong kia liền thoăn thoắt nhảy lên ngón tay y cất tiếng hót.
Thẩm Truy Phong sủng nịnh nói: “Chú chim non này cho ngươi, thích không?”
“Ta….” Nhạn Tuyết hoàn hồn sau tình thế hỗn loạn vừa rồi, nhìn chú chim mập trước mắt, “Đây là tặng cho ta sao?”
“Đương nhiên.” Thẩm Truy Phong giật giật ngón tay, chim nhỏ kia liền vui sướиɠ nhún lên nhún xuống, như thể đang muốn giành lấy sự ưu ái của Nhạn Tuyết.
Lúc này nội tâm Nhạn Tuyết có rất nhiều vấn đề muốn hỏi: Những người này là ai? Truy Phong lệnh chủ là cái gì? Vì sao bọn họ lại xưng với sư phụ là thuộc hạ? Sư phụ rốt cuộc là người nào? Tại sao hắn là đồ đệ mà cái gì cũng không biết?
Nhưng nhìn chú chim nhỏ mà Thẩm Truy Phong đưa cho mình, nhất thời Nhạn Tuyết cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn hắn.
Thẩm Truy Phong thấy thế, âu yếm mà vuốt ve vầng trán Nhạn Tuyết, giọng nói ôn nhu như nước sông lẳng lặng chảy xuôi bên cạnh: “Biểu tình này của đồ đệ ngốc, là đang nghĩ cái gì vậy?”
Dáng vẻ không coi ai ra gì của hai người, dường như làm cho cảnh vật bốn phía có một bầu không khí khó xử.
Thẩm Thất ho khan một tiếng, xấu hổ mở miệng nói: “Lệnh chủ……ta còn ở đây…..”
Thẩm Truy Phong cười: “Ta cũng đâu có bắt ngươi ở lại .”
Sắc mặt Thẩm Thất cứng đờ, không dám nói tiếp.
Thẩm Truy Phong ôm lấy Nhạn Tuyết đi vào trong nhà, khi đi ngang qua Thẩm Thất, tùy ý gật đầu , nói: “Ngươi cũng theo lại đây đi.”
Sau khi vào phòng, chú chim nhỏ kia còn đứng ở trên vai Thẩm Truy Phong, Thẩm Truy phong liền nói: “Đồ đệ đi tìm cho chim nhỏ một cái nhà đi”
“Là nói muốn ta làm cho nó cái tổ sao?”
“ Ừ, tùy tiện lấy cái hộp nào đó chắp vá một chút cũng được.”
Nghe Thẩm Truy Phong nói vậy, chim nhỏ không vui mà vỗ cánh.
Nhạn Tuyết gật gật đầu: “Được”. Duỗi tay ôm chim nhỏ đi về phòng mình.
Thật ra Nhạn Tuyết biết, sư phụ là đang khiến hắn rời đi.
Mỗi lúc sư phụ có chính sự cần xử lý, sẽ luôn tìm cớ cho hắn như thế, có khi là bảo hắn đi lấy rượu, có lúc thì bảo hắn đi nấu cơm.
Nhạn Tuyết cũng không có nghe lời như vậy, nếu hắn thật sự nghe lời như thế, thì đã không bắt chước Diễm Huyết Tội Nhân mờ ám đi làm việc chính nghĩa rồi.
Nhạn Tuyết cực kì cẩn thận, trước tiên hắn dựng một cái cầu* gỗ ở mép giường của mình, đặt chim nhỏ lên đó.
*Cầu: cầu đứng cho chim, giống như cattree nhưng dành cho chim ấy.
Sau đó hắn lén lút đi ra khỏi phòng, từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc lá , dùng miệng thổi lá bay ra ngoài.
Chiếc lá kia phấp phới phấp phới bay, bay đến đại sảnh nhà chính, lặng yên không một tiếng động mà bám lên trên khung cửa.
Nhạn Tuyết khẽ kết ấn trong tay, thanh âm trong sảnh cứ như vậy mà vang bên tai hắn.
“……Lệnh chủ biến mất lâu như vậy, thật sự đối với Nhất Phẩm Truy Phong không hề lưu luyến sao?”
Hẳn là giọng của Thẩm Thất, Nhạn Tuyết tò mò lặng lẽ viết ra những từ ngữ hắn nghe không hiểu.
Ngay sau đó, tiếng của Thẩm Truy Phong cũng truyền đến.
Thẩm Truy Phong nghe có vẻ vẫn lười biếng tùy ý như thế , như thể đối với người khác nói thế nào đều không cảm thấy hứng thú: “Nếu ta đã biến mất lâu như vậy, tại sao Nhất Phẩm Truy Phong còn không chịu tự giải tán?”
“Lệnh chủ chớ nói đùa” Thẩm Thất nghe có vẻ hình như hơi bất lực.
Trong bất lực lại lộ ra một tia thói quen cùng sự thuần thục.
Không biết làm sao, cái thói quen cùng sự thuần thục này lại khiến nội tâm Nhạn Tuyết hơi hơi cảm thấy có chút không thoải mái.
Sư phụ lại có một người thân thuộc với y như vậy, mà chính mình lại không hề biết người này.
Nhạn Tuyết lại tiếp tục nghe, hai người tựa hồ đang đàm luận một chuyện rất quan trọng.
“…..Lệnh chủ, bọn ta sớm đã xây lại Nhất Phẩm Truy Phong, chỉ là hiện tại như rắn mất đầu, rất cần ngài đứng ra lãnh đạo. Hơn nữa Tứ Tịch So Tài mười lăm năm một lần cũng sắp diễn ra, thuộc hạ lần này đến đây, chính là đến tìm ngài thương lượng về chuyện này.” ngữ khí Thẩm Thất nghiêm túc lên, “Trước khi ta đến, còn tưởng rằng lệnh chủ có thể sớm đã không thèm để ý việc này, không thèm để ý chúng ta thành bại, nhưng tận mắt thấy được tên hài tử thiên phú cực cao kia, không phải đã chứng minh ngài chưa từng quên mất việc này, thậm chí còn chọn được người thích hợp để thi đấu rồi sao?”
Thẩm Truy Phong lạnh lùng nói: “Ta nuôi hắn, không phải là để hắn đi hoàn thành mộng tưởng của người khác.”
Nhạn Tuyết lần đầu tiên nghe thấy thanh âm của Thẩm Truy Phong lạnh lùng như vậy, kháng cự như vậy.
Ý cười như ngày xuân vốn có vẫn thường mang theo trong thanh âm của Thẩm Truy Phong đã biến mất.
“Vậy làm sao ngài có thể chắc chắn, đây không phải mộng tưởng của hắn?” Thẩm Thất theo lý tranh luận, “Nếu ngài thật sự không hề có ý nghĩ đó, hôm nay ta đã không thấy được một đứa nhóc con thiên phú tuyệt cao như vậy rồi.”
Lúc này đây, Thẩm Truy Phong không có nói tiếp, tựa hồ qua thật lâu, hắn mới mở miệng: “Ngươi cũng nói rồi, hắn vẫn là nhóc con.”
“Ai mà chẳng là nhóc con? nào mà không phải?” Thẩm Thất ép giọng nói đến rất thấp, mơ hồ còn có một tia tức giận, “Thiếu niên bị hắn đánh bại hôm nay kia cũng là một đứa nhóc. Tất cả chúng ta đều đang nỗ lực vì mục tiêu chung, lệnh chủ, ngài không thể quên mục tiêu thành lập của Nhất Phẩm Truy Phong.”
Nội tâm Nhạn Tuyết phát lạnh, nhanh chóng sắp xếp lại ý của cuộc đối thoại mà hắn nghe thấy.
Người đó đến từ một tổ chức tên là Nhất Phẩm Truy Phong, sư phụ của mình Thẩm Truy Phong dường như đúng là người đứng đầu tổ chức này, mục đích thành lập tổ chức hình như là muốn giành chiến thắng cuộc so tài Tứ Tịch gì đó.
Mà tên Thẩm Thất này có vẻ cho rằng chính mình là người sư phụ đặc biệt chọn bồi dưỡng để tham gia tỉ thí.
Lòng của Nhạn Tuyết đang bồn chồn.
Hắn biết, người này nói hẳn là sự thật.
Bởi vì hắn hiểu quá rõ Thẩm Truy Phong, nếu như người nọ có một câu nói dối, thì ngữ khí của Thẩm Truy Phong đã không như vậy, càng sẽ không để người nọ nói tiếp.
Kỳ thật, Nhạn Tuyết vẫn luôn biết sư phụ mình không phải người bình thường, tuy rằng sư phụ yêu rượu, thích ngủ, không đáng tin cậy, mỗi lần xuống bếp đều làm nổ bếp….
Nhưng mà ở trong lòng Nhạn Tuyết, sư phụ hắn nhất định không phải người bình thường.
Hoặc là nói, cho dù là một người như thế nào đi chăng nữa, sự kính yêu của Nhạn Tuyết dành cho y cũng sẽ không giảm đi một chút nào.
Nhưng nếu sư phụ không phải người bình thường, hơn nữa là một người có mục đích, vậy bản thân có thể giúp gì cho mục đích này của sư phụ đây?
Nhạn tuyết sốt sắng muốn nghe thêm nhiều tin tức, nhưng lá cây truyền âm có hạn chế khoảng cách nhất định.
Lúc này Thẩm Truy Phong cùng Thẩm Thất đều đã ra khỏi nhà, cự ly càng cách xa nhau, Nhạn tuyết đã bắt đầu nghe không rõ âm thanh.
Nhạn Tuyết lập tức đi theo ra ngoài, kết quả vừa đến góc cua liền đâm phải một người, còn rắn rắn chắc chắc mà va vào l*иg ngực ấm áp dày rộng của đối phương.
“Sư….”
Bị Thẩm Truy Phong bắt được , Nhạn Tuyết có chút hoảng loạn, hắn không biết có thẩm truy phong có phát hiện hắn đang nghe lén hay không, hay là đúng lúc trở về đυ.ng phải hắn.
“Hoảng cái gì? A? Có phải là… đã làm chuyện xấu đúng không?
Thẩm Truy Phong cười hì hì đặt tay lên vai Nhạn Tuyết, dùng một chút lực, liền nhấc bổng thiếu niên này vác lên vai mình.
Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên đong đưa: “Thả ta xuống! Sư phụ thả ta xuống dưới!”
“Có phải ngươi đã làm chuyện gì xấu không?”
“Không có!”
Nhạn Tuyết cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên.
Lá cây bị hắn đính trên khung cửa chậm rãi bay trở về, bay đến bên cạnh hắn phấp phới lên xuống.
"Chứng cứ phạm tội" ở phía trước, Nhạn Tuyết không thể không nhận.
Thẩm Truy phong dùng tay kẹp lấy chiếc lá đang lơ lửng kia, thản thiên nói: “Ngươi biết cái gì mà ta không dạy ngươi vậy hả? Tuy rằng dạy cho đồ đệ, đói chết sư phụ, nhưng mà ngạn ngữ cũng nói rồi, gừng càng già càng cay, phải không?”
Thẩm Truy Phong nghênh ngang khiêng Nhạn Tuyết đi vào phòng của đồ đệ, tinh thần sảng khoái.
Vào phòng, Thẩm Truy phong đem Nhạn Tuyết thả xuống dưới. Nhạn Tuyết lúc này mới lấy lại được giọng nói của mình, ồm ồm nói: “…..Không đúng.”
“ Không đúng chỗ nào?” Thẩm Truy Phong hỏi.
“Người….. không có già” Nhạn Tuyết kiên trì nói, “Cho nên không thể dùng câu ‘gừng càng già càng cay’ được”
Rõ ràng thoạt nhìn so với chính mình dáng vẻ cũng chỉ lớn hơn vài tuổi.
Thẩm Truy Phong nghe vậy sửng sốt, lại bật cười haha.
Tiếng cười cuốn đi hết chút mù mịt cuối cùng trong lòng Nhạn Tuyết.
Chim nhỏ màu lá phong trên cầu đang lặng lẽ rỉa lông của mình, nhìn thấy Thẩm Truy Phong bước vào, lập tức vui sướиɠ nhảy dựng lên.
Nó bay lại với cái bụng tròn vo, đậu trên đỉnh đầu Nhạn Tuyết như cũ, dường như so với cầu chim, nó ở chỗ này càng hài lòng hơn.
Thẩm Truy Phong thấy thế lại cười: “chú chim nhỏ này rất khả ái nhỉ? Nhặt đường trên đường đó,liền mang về nhà nuôi, giống như ngươi vậy.”
Nhạn Tuyết vừa nghe, trong lòng lại không vui nữa: “Vì vậy, ta cũng là được sư phụ nhặt được ở ven đường, mang về nhà nuôi…..”
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy?” Thẩm Truy Phong bật cười, “Là nói ngươi với nó khả ái như nhau.”
Chim nhỏ ríu rít hai lần, tựa hồ tỏ vẻ tán đồng.
Nhạn Tuyết cảm thấy thẹn thùng: “……..Vậy sư phụ đã đặt tên cho nó chưa?”
“Đặt rồi, gọi Gà Nướng”
“Gà Nướng?(1)” Nhạn Tuyết sau khi nghe được có chút kinh ngạc, nghĩ Thẩm Truy Phong chắc là sẽ không đặt cho con chim như vậy như vậy đâu, hẳn là bản thân mình hiểu sai rồi, vì thế hắn hơi suy tư, nói, “Là ‘Thiếu Cơ(1)’ sao? Lấy từ ý nghĩa ‘Thiếu Ngôn Nhi Huyền Cơ(2)’ trong《 Phong Hoa Kinh Văn 》?
(1) Gà Nướng là Thiêu Kê (shāo jī) đọc gần giống với Thiếu Cơ (shǎo jī)
(2) 少言而玄机
Tròng mắt Nhạn Tuyết giật giật, nội tâm phút chốc hiểu rõ: Sư phụ là mượn việc đặt tên cho chim nhỏ để nhắc nhở bản thân khi gặp chuyện không cần nóng vội đặt câu hỏi, phải tự ngẫm nghĩ về ẩn ý trong đó trước.
Hắn nghĩ là như vậy, càng thêm xấu hổ hơn về hành vi nghe lén của mình, vội vàng khẩn thiết nói: “Sư phụ, ta biết rồi….ta nhất định sẽ chăm sóc Thiếu Cơ thật tốt, sửa lại tính tình nóng vội của mình, không phụ lòng mong đợi của sư phụ dành cho ta, ta….”
Hắn chưa nói xong, đã bị Thẩm Truy Phong cắt ngang.
“Ngươi xem màu lông của Gà Nướng, trông có giống như bị lửa nướng thành màu kho tàu không? Tên Gà Nướng sư phụ đặt cho nó cũng khá sinh động, đúng không?” Thẩm Truy Phong cười tủm tỉm mà duỗi tay sờ sờ chim nhỏ.
Sau đó, y hình như chợt nhớ ra điều gì đó, nghiêm túc nói, “Nhắc đến gà nướng, sư phụ thực sự đói rồi, vừa khéo hôm qua vừa đánh chết hai con gà lôi rừng, không bằng bữa tối ngươi liền làm cánh gà kho tàu đi.”
Nhạn Tuyết: “………”
Thẩm Truy Phong: “Làm sao vậy? Ngươi không muốn nấu à?”
Nhạn Tuyết: “………”
Nhạn tuyết đem chim nhỏ đang mê mang từ tren đỉnh đầu ôm xuống, nhát thời cảm thấy khó có thể nhìn thẳng.
Cuối cùng, hắn gian nan đấu tranh nói: “……..Sư phụ người không cần phải ở trước mặt chim nhỏ nói ăn cánh gà kho tàu gì đó……”
Có lẽ điều hắn nên sửa lại nhất là không cần nghĩ nhiều về lời sư phụ nói.