"Yo, tiểu nương tử ra ngoài mua rượu à, còn có đồng nào không? Không có tiền có thể mượn ông đây một ít, trả không nổi thì lấy thân chuộc nợ"
"Nói đúng lắm, hahahaha"
Lại nữa rồi, lại bị đám người này chặn đường
Nhạn Tuyết thần sắc không đổi, lẳng lặng đứng, sắc mặt tái nhợt bị gió bắc thổi qua. Tựa hồ không trụ nổi trong gió.
Hắn siết áo choàng của mình chặt hơn một chút.
"Lại đến lấy rượu cho sư phụ uống à?" Dì Hoắc đi ra từ tiệm rượu âu yếm nhìn Nhạn Tuyết, lại trừng mắt liếc đám du côn một cái, nhưng không dám nói gì.
"ừm"
"Mau mau mang đi đi, đừng ở đây lâu" Hoắc đại nương lải nhải mà rót đầy rượu vào bình cho Nhạn Tuyết, giục hắn mau rời đi.
Nhạn Tuyết cùng sư phụ hắn đã chuyển đến trấn Tây Bắc này nhiều năm trước, cũng không biết họ sống thế nào, dù sao thì tên sư phụ ma men kia ngày nào cũng uống rượu, vừa không đàng hoàng lại không đáng tin.
Đồ đệ Nhạn Tuyết diện mạo tú mỹ, xinh đẹp đến mức không giống như người có thể được nuôi lớn ở mảnh đất hoàng thổ* này, rất giống tiểu thần tiên.
*Hoàng thổ: tên của 1 loại đất sét màu vàng hoặc vàng cam; khi khô thì cứng, nát thì bả bột hạt mịn, mùa mưa thấm nước thì trơn trượt bả bùn (còn có tên là đất chuối) -> Ý nói mảnh đất xấu
Tuy là thiếu niên ,nhưng hắn luôn bị bọn lưu manh không biết giữ mồm giữ miệng ở đây khi dễ, gọi hắn là "Tiểu nương tử".
May mắn thay, lần này những tên du côn lưu manh ngoài miệng chỉ muốn trêu chọc Nhạn Tuyết, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nhịn là được.
Mấy ngày trước, chúng đã trực tiếp xông vào một trang trại ở trấn Nam, đem tiểu nữ nhi còn chưa lớn của nhà kia hung hăng bạo d*m.
Đây không phải là lần đầu tiên, không biết bao nhiêu gia đình có con gái đều bị chúng làm nhục.
Aizz... nghĩ liền hận.
Hoắc đại nương nhìn bóng dáng Nhạn Tuyết rời đi, trong lòng mới có chút yên tâm.
Nàng lại oán hận nhìn chằm chằm vào đám du côn khinh nam bá nữ, nhưng bọn này là lưu manh Huyền tịch*, có Võ Lâm Huyền Minh chống lưng .
Những người như nàng đều là tiện dân Hoàng tịch*, nếu xảy ra chuyện thì làm gì còn có ai đứng ra chống đỡ?
* Dịch giả giải thích: có 4 tịch theo cấp bậc từ cao đến thấp: Thiên - Địa - Huyền - Hoàng. Đám lưu manh ở tịch Huyền, cao hơn Hoắc đại nương ở tịch Hoàng.
Nếu Diễm Huyết Tội Nhân năm xưa còn sống, nhất định sẽ vì bọn họ mà ra mặt, hung hăng giáo huấn đám người "thượng đẳng" tự cao tự đại này, nhưng ai đã khiến Diễm Huyết Tội Nhân bị bao vây đến chết?
Nghĩ đến đây, Hoắc đại nương thập phần khó hiểu, thiếu niên xinh đẹp Nhạn Tuyết như thần tiên đầu thai sao lại có thể là Hoàng tịch.
Tên sư phụ nát rượu của hắn, sao không tìm một môn phái gia nhập, để Nhạn Tuyết thoát khỏi Hoàng tịch, trở thành Huyền tịch, tương lai cũng coi như có cái thân phận, rồi mới tính chuyện cưới xin.
Hoắc đại nương lắc đầu, trong lòng kinh thường, lão già này nuôi hài tử, quả thực không đáng tin.
Nhạn Tuyết bước đi chậm rãi, tốc độ của hắn trước giờ không nhanh, nhưng lại bình tĩnh, bước chân ổn định.
Đầu của hắn luôn hơi cúi xuống, như thể đang suy nghĩ điều gì, lại như bị một thứ gì nặng đè lên.
Tóc mái mỏng thưa che khuất đôi mắt, không lộ rõ biểu cảm.
Đột nhiên, Nhạn Tuyết dừng lại.
Chẳng mấy chốc, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
"Nha, tiểu nương tử đây là đang đặc biệt chờ bọn ta sao?"
"Vậy ngươi có muốn làm quý nhân Huyền tịch không, ca ca sẽ yêu thương ngươi thật tốt."
"hahahaha"
Bọn lưu manh khệnh khạng bước tới, hiển nhiên là bộ dáng đã uống nhiều.
Bọn chúng một đám lưng hùm vai gấu, tên nào cũng to gấp 3 lần Nhạn Tuyết.
Cứ vậy đi tới vây quanh, Nhạn Tuyết tựa như giọt nước hòa vào đại dương mênh mông, bị che đến sắp không nhìn thấy.
Nhạn Tuyết như cũ không nhúc nhích, tựa hồ không vội.
Môi răng hắn khẽ mở:"....có việc gì sao?"
Một tên có sẹo trên đầu nắm lấy bả vai Nhạn Tuyết, đem hắn hung hăng đẩy vào cái cây, khóe mắt muốn nứt ra mà lớn tiếng quát: "Ngươi nói có việc gì sao hả? Một đứa nhóc Hoàng tịch như ngươi lấy đâu ra can đảm để nói chuyện với ông đây như vậy? HẢ?"
Nhạn Tuyết bị đập vào cây, lảo đảo vài bước, thần sắc không đổi, tóc trên trán lung lay, ánh mắt tối sầm, thanh âm cực nhỏ: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ ở trấn Nam là bị ngươi khinh nhục sao?"
"Yo, còn có tâm tư quan tâm đến người khác, là ông đây làm đó, làm sao? Ngươi muốn báo thù cho ả, hay là chuẩn bị thay ả đến làm với ông mấy cái ..."
Tên đầu sẹo vẻ mặt xấu xa kéo quần áo Nhạn Tuyết lên, đột nhiên một tảng đá từ trên trời giáng xuống đập vào đầu gã, máu tươi lập tức chảy ròng, tên đầu sẹo mờ mịt sờ vào vết máu trên đầu, nổi giận lôi đình chửi bậy: "Tiểu tử thối, ngươi dám!?"
Lại thấy Nhạn Tuyết như cũ vẫn nhìn hắn không nhúc nhích, trên tay còn cầm bầu rượu, cũng không hề có động tác nào.
Sau đó, một khối đá vụn như điện quang hỏa thạch bay vào miệng tên đầu sẹo, tức khắc miệng hắn như bị lưỡi đao cắt xén, răng rụng lả tả, máu đầy một miệng, nói không thành tiếng “Ngươi…… ngươi….. ng..ng…ng.ng!”
Đám du côn phía sau muốn chạy lại kéo tên đầu sẹo đi, bỗng một cơn gió mạnh bất ngờ thổi tới trên mặt đất.
Gió xào xạc, như lưỡi đao, mạnh đến mức làm người ta không mở nổi mắt
Trời đột nhiên tắt nắng, cát vàng nổi lên một góc trời!
Đám du côn ngao ngao hét lớn: “Mẹ nó, là ai đang giả thần giả quỷ? Bọn ta chính là người của Huyền Minh đó! Ngươi thế mà …..AAA!”
Còn chưa nói xong, gió cát bay đầy trời, che khuất mắt bọn chúng.
Đá bay trúng vào chân đám lưu manh, bọn chúng không kìm được mà quỳ xuống.
Mấy phen lăn lộn, bọn lưu manh đã sợ tới mức hồn phi phách tán, tè ra quần, không khỏi quỳ xuống van xin ông bà cô bác rủ lòng thương xót.
Tên đầu sẹo răng rụng đầy miệng cũng liều mạng dập đầu: “Thần tiên hiển linh! bọn ta không dám, không dám nữa! tha cho bọn ta đi!”
Điều đáng sợ nhất khi chạm trán với địch cũng chỉ có vậy, căn bản không biết đối phương là ai.
Bọn chúng dập đầu đến mức trán sắp nứt toạc ra.
Bão cát dừng lại.
Bọn lưu manh thấy thế, lập tức bò dậy chạy như bay.
Nhạn Tuyết đứng dưới tàn cây nhìn gió cát ngừng thổi, ngước mắt lên nhìn ánh dương lần nữa xuất hiện.
Lúc này trời thu trong xanh, vừa rồi gió cát đột nhiên nổi lên, cũng đột nhiên tan đi.
Nhạn Tuyết vươn tay phải che đi ánh nắng trước mắt, lại xoay người đem tầm mắt dời lên cây trước mặt.
Trên cây tùng trăm năm tuổi này có một nhánh cây nhô ra, rậm rạp uy quyền, vừa vặn đón ánh nắng.
Nơi này, có thể hưởng thụ ánh nắng chiếu rọi, còn có lá cây che đầu, không đến mức quá nóng.
Tóm lại, là một chỗ tuyệt vời để tranh thủ chợp mắt.
Trên cành cây có một người nằm, hắn mặc một thân màu nâu, quần áo không quá đẹp nhưng cũng không có vẻ xấu, đầu gối lên trường đao mà ngủ ngon lành.
Người nọ hẳn là một thanh niên, cực kì lôi thôi lếch thếch, nhưng không giấu được khuôn mặt tuấn tú, tư thế tự nhiên, tùy ý rũ một chân xuống lộ ra phong thái ung dung tự tại.
Khí chất tiêu sái kia là xuất phát từ bên trong, mà không có vẻ ngoài lôi thôi nào có khả năng che giấu được.
Nhạn Tuyết ngửa đầu nhìn thanh niên đang ngủ trên nhánh cây, khẽ gọi : “Sư phụ, Sư phụ!”
Không ai đáp lại.
Nhạn Tuyết cười cười, đây là vẻ mặt hiếm thấy trên khuôn mặt tái nhợt của hắn, Nhạn Tuyết mở nắp bầu rượu, ném nắp lên không trung.
Hương rượu cứ thế tỏa ra, phảng phất mùi thơm như cỏ bạc hà mèo hấp dẫn thanh niên đang chìm trong mộng, thanh niên kia như mèo ngửi thấy mùi, đầu động đậy, chậm rãi rời khỏi nhánh cây, sau đó không vững mà từ trên cây rơi xuống.
Nhạn Tuyết luống cuống, vội vàng đưa tay chụp lấy: “……Sư phụ!”
Ngay lúc người kia sắp ngã xuống, trường đao rơi theo hắn vừa vặn cắm thẳng vào thân cây, thanh niên xoay người ngồi lên mép bao của trường đao, tiện tay chộp lấy bầu rượu trong tay Nhạn Tuyết xách lên.
Sau đó hắn dựa vào thân cây, dương dương tự đắc mà uống rượu.
Lúc này, thanh niên rốt cuộc cũng mở mắt, đôi mắt kia dưới ánh mặt trời lộ ra kim quang mờ mờ ảo ảo.
Thẩm Truy Phong lau vết rượu trên khóe miệng, hướng về phía Nhạn Tuyết dưới tàn cây mà ngoắc tay, cười đến nỗi ngày thu cũng tươi đẹp lên:” bảo bối đồ đệ ngoan ~”
Nhạn Tuyết nhìn sư phụ hắn Thẩm Truy Phong, âm thầm thở dài.
“Sư phụ, sao người lại không chải đầu, người xuống đi, ta giúp người chải đầu”
Nhạn Tuyết được Thẩm Truy Phong nuôi dưỡng từ nhỏ, chỉ là có đôi khi Nhạn Tuyết cảm thấy kỳ thực là chính mình đang nuôi hắn.
Đối với vấn đề thân phận, hắn cũng không nghĩ nhiều, vì nếu Thẩm Truy Phong là Hoàng Tịch, vậy hắn cũng là Hoàng Tịch, Thiên-Địa-Huyền-Hoàng hắn nguyện ý làm tịch kém cỏi nhất trong 4 tịch, chưa từng nghĩ đến việc thay đổi.
Không cần biết là thân phận gì, chỉ cần có thể cùng sư phụ sinh hoạt bên nhau, trên trời hay dưới đất đều là đào nguyên*, tha hương cũng là cố hương.
*đào nguyên: nơi tiên cảnh, thiên đường
Thẩm Truy Phong tóc dài rối tung, một tay ôm rượu, một tay đem trường đao vác lên vai, nhảy từ trên cây xuống.
“Không sao cả, ta cũng không gặp ai, lẽ nào còn phải giống như đại cô nương rửa mặt chải đầu sửa soạn sao?”
Nhạn Tuyết nghe vậy mặt không biểu tình: “cho nên ngươi thậm chí không rửa mặt chải đầu?”
“Ách..aiz, ngôn đa tất thất, ngôn đa tất thất*”
*Ngôn đa tất thất: Nói nhiều lời thì sẽ sai lầm; nói nhiều tất có lỗi lầm. Chê người ngoa ngoắt, lắm điều, làm mất lòng người khác.
Thẩm truy phong lắc đầu, uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, đem bầu rượu treo trên trường đao, tay còn lại nhàn rỗi ôm lấy bả vai Nhạn Tuyết: “Ngoan nào, đừng bắt lỗi sư phụ, sư phụ không phải đã nói với ngươi, làm người phải ‘nghiêm dĩ luật dĩ,…..’”
“Khoan dĩ đãi nhân” Nhạn Tuyết tiếp được câu này, lại thì thầm: “nhưng người không phải là người ngoài”
*Nghiêm dĩ luật dĩ, khoan dĩ đãi nhân : Lấy nghiêm khắc làm kỉ luật cho mình, lấy khoan dung rộng lượng để đối xử với người khác.
Hai người cứ như vậy sóng vai cùng đi, Nhạn Tuyết âm thầm so đo vóc dáng.
Hắn năm nay đã qua mười tám, nhưng vẫn không thể cao bằng Thẩm Truy Phong.
“Sư phụ” Nhạn Tuyết nhẹ giọng nói, “Vừa rồi cảm ơn người đã cứu ta.”
“Hả? cái gì?”
“Vừa rồi đám người đó, là sư phụ đánh chạy đi đúng không?”
Thẩm Truy Phong biểu lộ vẻ mặt ngươi đang nói cái gì đó: “Ta mới tỉnh ngủ, căn bản không biết xảy ra việc gì.”
Hắn dừng lại một chút, nghiêm túc nói: “Nếu lúc nãy ngươi thật sự gặp chuyện tốt, vậy cũng là do ông trời làm, ngươi xem, sư phụ thường thường nói với ngươi…..”
“Ông trời sẽ chiếu cố người tốt, cho nên phải làm người tốt.” Nhạn Tuyết tiếp tục tiếp lời.
“Biết thì tốt rồi” Thẩm Truy Phong đem Nhạn Tuyết siết chặt thêm một chút, vỗ vỗ vai hắn, tựa hồ ai ủi nói: “Bất quá nếu là gặp chuyện gì thật, cũng không thể lúc nào cũng chịu đựng, đôi khi cũng cần phải phản kháng.”
Nhạn Tuyết ngẩn đầu lên, ánh mắt dịu dàng mà nhìn sư phụ, nhưng miệng hắn thì chẳng hề mềm mại: “Chẳng phải sư phụ dạy ra phải biết khoan dung với người sao? Cho nên ta mới không phản kháng.”
“Này….” Thẩm Truy Phong bị Nhạn Tuyết nói cho nghẹn lại, gãi gãi đầu: “Đã nói không cần bắt lỗi sư phụ mà.”
“Aiz… Không ngoan rồi, không ngoan rồi” Thẩm Truy Phong lắc đầu duỗi một ngón tay chọc vào trán Nhạn Tuyết.
“Trẻ con lớn rồi, liền không ngoan nữa~”
Thẩm Truy Phong làm bộ không nhìn thấy, Nhạn Tuyết cúi đầu xuống, trong mắt chứa đựng một tia u ám.
Dưới ánh mặt trời, bóng Thẩm Truy Phong cùng Nhạn Tuyết in trên mặt đất thật dài, rất dài.
Hình bóng thoạt nhìn từ xa như thể là của một người.
Ban đêm.
Yên tĩnh.
Quạ đen kêu khàn khàn.
Trong rừng cây, tên mặt sẹo vừa đi vừa mắng chửi: “Đ**/ mẹ nó hôm nay thật xui xẻo”
Hôm nay gã gặp Nhạn Tuyết liền thấy sắc nổi lòng tham, vốn định bắt nạt một phen, kết quả lại bị đá giáng bể đầu, còn bị gió cát thổi mấy cái răng.
Gã tức không chịu nổi nhưng không dám đi tìm Nhạn Tuyết trút giận, tránh việc lại bị thần tiên vô danh chỉ trích.
Gã đi đến trang trại phía nam, nữ nhi Tiểu Ngọc nhà kia cũng không tồi, tay chân mềm mại, có thể cho gã xả giận.
Nghĩ vậy, gã giống như quên mất chuyện xui xẻo hôm nay, hét lớn: “Tiểu Ngọc cô nương, ca ca đến thương ngươi đây, hắc hắc.”
“Cô----“
Tiếng của gã làm cả bầy chim giật mình, trong đêm tối lá rừng đυ.ng vào nhau phát ra âm thanh sóng to gió lớn.
Tên đầu sẹo hoảng sợ, nghĩ đến lúc sáng, tên tiểu tử Nhạn Tuyết ánh mắt chất vấn có phải gã bắt nạt Tiểu Ngọc hay không, lạnh băng như thể muốn gϊếŧ chết gã.
Tên đầu sẹo ngừng bước, phi một ngụm, mắng: “Một đám súc sinh!”
Gã tiếp tục đi về hướng nông gia, trong đầu tưởng tượng ra thân hình thiếu nữ nuột nà, nghĩ lại chính mình được Võ Lâm Minh Huyền chống lưng, so với tiện dân nông gia Hoàng tịch này, gã chính là người bề trên!
Nghĩ đến đây, gã không kìm được tinh thần háo hức của mình sục sôi, sải bước càng nhanh.
Chỉ là, trong màn đêm tĩnh lặng, chim lại kêu không ngừng.
“Kêu gì mà kêu!”
Tên đầu sẹo ngửa mặt định chửi bậy, đột nhiên cảm thấy phần cổ chợt lạnh, gã đưa tay sờ lên cổ, sờ vào một cổ chất lỏng nóng ẩm.
Còn đang nghi hoặc, phong cảnh trước mắt lại thay đổi.
Trên cây vang lên tiếng xào xạc, hình như có người đang đứng.
Tên đầu sẹo híp mắt nhìn, đột nhiên kinh hãi, người này không có mặt!
Chẳng lẽ gặp quỷ rồi?
Tên mặt sẹo lùi liên tiếp hai bước.
Đột nhiên người không mặt kia thả người nhảy từ trên cây xuống, đứng trước mặt tên đầu sẹo.
Hơi thở hai người gần trong gang tấc.
Lúc này gã mới thấy rõ, người không mặt này là bị một tầng mặt nạ mỏng che đi cả khuôn mặt, trên mặt mắt cùng miệng đều là những lỗ máu!
Người này cả người tản ra một bầu khí u mị quỷ dị, tứ chi di chuyển phi thường vặn vẹo, quả thực rất giống diễm quỷ!
Tại thời điểm đó, tên mặt sẹo cùng người không mặt dán đến cực gần, gần đến mức tên đầu sẹo loáng thoáng nhận ra bóng dáng của người này----- thập phần quen thuộc, hắn không tin nổi mà mở to mắt: “…Tiểu tử là ngươi?!"
Tên đầu sẹo ý thức được gì đó, xoay người muốn chạy, lại cảm giác toàn thân như bị thứ gì vây khốn, căn bản không thể động đậy, tiếp đó, diễm quỷ trước mặt cất lên âm thanh khàn khàn như đến từ địa ngục—
“ Thiên….Tru….Nhữ….Tội….”*
* Nôm na là trời trách tội ngươi, thiên tru trong “trời tru đất diệt”, nhữ là nhân xưng đại từ ngôi thứ 2
----
Tác giả có lời muốn nói: văn mới nha, mong các bạn sưu tầm và ủng hộ ~