Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Truy Nã Vị Hôn Thê

» Tác Giả: An Tĩnh
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 4.33 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 3 Bình chọn
Editor: littlemoon1997, hoateng

Tình yêu, không phải chuyện quan trọng nhất, nhưng người duy nhất trong đời lại chỉ có em.

Tình yêu, không phải mãi mãi đơn giản, vững chắc, nhưng em là người duy nhất vĩnh viễn trong đời.

Long Tĩnh, thân là người đứng đầu Long Môn trong bóng tối, bình thường trầm mặc ít nói, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng

Nhưng nhất thời thấy được "sự vui vẻ" của anh, liền dễ dàng hù dọa mọi người đến rớt quai hàm

Lần đầu tiên gặp mặt, anh nói, bọn họ một Long Tĩnh, một Bích Loa Xuân, quả thực là một cặp trời sinh

Liền lập tức xác định Hàn Bích La đáng yêu! Nhưng đấng mày râu thẳng thắn như Long Tĩnh

Chỉ biết vụng về dùng phương thức "Ra tay chứ không mở miệng", để đối mặt với cô gái yêu dấu của anh

Lại không nghĩ rằng, "Làm" đã "Làm" đủ, Hàn Bích La thế nhưng lại không hề hiểu rõ tình yêu của anh.

Trái lại chỉ muốn tránh anh càng xa càng tốt

Hàn Bích La từ nhỏ không được cha mẹ thương yêu, vốn tưởng rằng sau khi có chồng chưa cưới là Long Tĩnh

Thì có thể vĩnh viễn trở thành một cô gái hạnh phúc, nhưng một câu nói "Ai cũng có thể làm chồng" của Long Tĩnh

Lại đẩy mạnh cô xuống vực sâu tuyệt vọng, khiến Hàn Bích La muốn yêu, nhưng lại mất đi dũng khí tiếp tục yêu

Nhiều năm sau gặp lại, anh cư xử dịu dàng với cô, nhưng cô chỉ hờ hững với sự ràng buộc của anh

Khiến cho cô vô cùng lúng túng, cô chỉ muốn nghe chính miệng anh nói yêu cô mà thôi

Vì sao người đàn ông này"Tiếc lời nói như vàng", lại không muốn mở miệng?

Chương 1: Mở đầu
Anh cảm thấy sợ hãi

Nhiệt độ cơ thể của cô gái trong l*иg ngực đang từ từ trôi đi, đầu ngón tay lạnh buốt, anh muốn ôm lấy cô thật chặt, để cho nhiệt độ cơ thể của chính mình truyền sang cô, nhưng anh lại sợ động tác quá lớn, sẽ làm tổn thương thân thể cô, như vậy cô càng đau đớn hơn.

"Đáng chết, chạy nhanh lên một chút!" Lý trí của anh hoàn toàn tan biến, mất khống chế rống to với thuộc hạ vô tội

Khi anh vén y phục của cô lên, nhìn thấy vết thương trên người cô thì tim anh đau đớn giống như bị người khác hung hăng cào xé, máu tươi đầm đìa

Lúc trước anh tàn nhẫn đến đau lòng, biết rõ nếu cùng cô hủy bỏ hôn ước, cô sẽ chịu tổn thương, cô sẽ hận anh, nhưng anh vẫn cố chấp như cũ, bởi vì anh rất rõ ràng, nếu như anh không làm vậy thì sẽ mang đến rất nhiều nguy hiểm cho cô

Anh, Long Tĩnh, nhị thiếu gia của Long Môn, nắm trong tay mọi quyền hành của Long Môn trong bóng tối, thứ anh có được, chính là tàn sát khốc liệt để tồn tại, anh không nghĩ tới, cũng không hi vọng cho cô đi theo anh bởi cuộc sống của anh trải qua hôm nay nhưng đến ngày mai cũng không biết còn nhìn thấy mặt trời hay không

Nhưng mà, anh đã sai lầm rồi sao? Bàn tay run rẩy, xoa nhẹ gương mặt không chút màu máu của người trong lòng ngực

Ai có thể nói cho anh biết, anh thật sự đã sai rồi sao?

"Nhị thiếu gia, đã đến bệnh viện"

Nghe vậy, anh không nói gì chỉ ôm lấy người trong lòng bước xuống xe, ở ngoài xe đã có các nhân viên chữa bệnh và chăm sóc chuyện nghiệp được bố trí ổn thỏa từ trước, không lãng phí từng giây từng phút chuẩn bị cấp cứu cho người bị thương

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường bệnh, nhìn cô bị đưa vào phòng phẫu thuật, hai cánh cửa ảm đạm chậm rãi đóng lại, ngăn cách ánh mắt của anh, tay anh nắm chặt thành quyền, đè xuống kích động muốn mở ra hai cánh cửa kia

Thời gian dường như không hề trôi qua, có một loại cảm xúc không thể gọi tên, hung hăng nhéo lấy tim của anh, làm cho anh không cách nào hít thở

Có người đi qua đi lại, có người khuyên anh nên nghỉ ngơi, lại có người vì anh mà đem cả thức ăn tới, nhưng anh cũng chẳng quan tâm, nhất quyết đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đèn đỏ vẫn chớp sáng

Không biết qua bao lâu, cuối cùng ánh đèn đỏ chói mắt kia cũng tắt, hai cánh cửa đóng chặt cũng được mở ra, anh theo phản xạ bước lên phía trước

Bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật đi ra với vẻ mặt mệt mỏi:" Yên tâm, phẫu thuật thành công, bệnh nhân không bị thương tổn đến nội tạng nhưng phải tịnh dưỡng một thời gian mới có thể tốt lên"

Nghe vậy, trong phút chốc Long Tĩnh còn tưởng rằng bản thân sẽ trở nên trống rỗng, sẽ khụy chân rồi ngã xuống, nhưng anh cũng không như thế chỉ vì anh muốn gặp cô, để xác định cô đã an toàn rời khỏi Quỷ môn quan, anh còn muốn xác định, anh không có mất đi cô

"Nhị thiếu gia, sau khi hết tác dụng của thuốc mê, bệnh nhân tỉnh lại có nói một câu". Bỗng nhiên, bác sĩ nói với sắc mặt như gặp nạn

"Cô ấy nói gì?" Giọng nói lạnh lùng, không có một chút dư thừa trong lời nói

" Cô ấy nói....." Đối diện là khuôn mặt cứng rắn, lạnh lùng giống như được điêu khắc, bác sĩ đã gặp qua không ít trường hợp như vậy nên cũng chỉ sợ hãi trong chốc lát

" Nói cái gì?"

Không hề đề cao nửa phần ngữ điệu trong giọng nói, nhưng không hiểu vì sao làm cho vị bác sĩ cảm thấy bị uy hϊếp, ông ta khϊếp đảm, cố hít một hơi nói:" Cô ấy nói, cô ấy không muốn nhìn thấy cậu."

🎲 Có Thể Bạn Thích?