Chương 2: Ồ lại mô tuýt cũ!
À, hiện tại ta bị lôi đến một nơi, cái gì í nhỉ...um..um Âm phủ điện.
Đúng đấy là âm phủ.
Hầy ta biết là chết là phải tới đây nhưng có ai cho ta biết người phụ nữ đang nằm... trên thiên tọa kia là ai không ? Hương khói lượng lờ khắp âm điện u tối này làm người ta cảm thấy huyền ảo, không khí âm trầm, lãnh thấp làm người khác phải rung mình, khắp âm điện được mang một màu sắc u tối nhưng không kém phần ảo mị làm người khác phải tò mò và rùng mình trước áp lực của nó.
Trên thiên tọa một người phụ nữ mãnh khảnh, đôi mắt phượng cau tình đang hờ hẫn nhìn về phía nào đó, mái tóc bạc kim sáng chói đang được xõa tung tự do bay nhe nhẹ, da thịt trắng mịn trong suốt ẩn sâu dưới lớp y phục màu đen, đôi tay dài xinh đẹp đang cầm lấy một cái tẩu hút thuốc.....thật là một người phụ nữ yêu mị quyến rũ trời sinh.
Đôi môi mỏngđỏ như máu phà ra một ngụm khói trắng, giọng nói lười biếng nhưng mị vang lên : -" Lạc Ngân Kỳ, số ngươi đã tận còn lưu luyến chi hồng trần, dãy dụa chỉ làm hồn phách của ngươi thêm thê thảm mà thôi". Hoa Thiên Hy ta có nhầm không nhỉ ? Âm phủ điện? Địa chỉ nhà đúng nha, mà có ai nói cho biết rằng ở dưới âm phủ có phẫu thuật chuyển giới rồi ? Hay Thái Lan phát triển đến nổi mở chi nhánh xuống đây rồi nhỉ ? Thường thường phải là hắn chứ sao lại là nàng ??????????. -" Xin hỏi nàng là ai ? " Tò mò ta ngước nhìn lên hỏi. -" To gan thường ma khốn kiếp, có mắt không tròng à, còn không mau dập đầu xin gia tha thứ".
Giọng nói vang to như sấm vang lên làm ta giựt mình. Ô hay, tên mặt râu này hay nhỉ ta chỉ hỏi có chút xíu à mà hắn nạt ta.
Ô ô.. -" Mễ, đừng làm nàng sợ".
Giọng nói vang lên trong không khí làm người khác mê mẫn. Đôi mắt phượng nhìn ta ẩn ẩn ý cười và có một tia.....thương hại. Hoa Thiên Hy ta đang đấm chìm trong vẻ đẹp yêu mị thì bị cho ánh mắt thương hại của nàng làm mất hứng...
Ta sống trên đời..à mà không giờ đã chết ghét nhất là người khác thương hại...Lòng tự trọng của ta cao lắm à. -" Nhân sinh là do ý trời cớ sao ngươi còn lưu luyến nhân gian gây hại cho loài người..
Hử? Lạc Ngân Kỳ.......
". Ùm..um...
cái cô Lạc Ngân Kỳ đó thật kỳ quái chết là hết sao cứ gây nên tội đồ....
Uả? Mà cái cô Lạc Ngân Kỳ đó thì liên quan gì đến ta chứ...hay là..... -" Xin lỗi...Nhưng Lạc Ngân Kỳ là ai vậy...?".
Ta nói làm cả Diêm điện im bậc, chúng yêu ma quỷ quái trố mắt ra nhìn ta...như thấy cái gì nhỉ?..Ta cũng không biết.
Nàng ấy nhìn ta mang theo vẻ nghi ngờ nhìn ta rồi lại cười lớn lên, tiếng cười lãnh lót vang ra khắp cung điện âm u lạnh lẽo này.. -" Lạc Ngân Kỳ ngươi đang giả vờ hay ngu ngốc thiệt vậy, ta nói cho ngươi nhân sinh ......".
Nàng thao thao bất tuyệt về nhân sinh gì gì đó. Ta trố mắt ra nhìn bộ dạng diễu cợt cười cười, trong mắt lộ rõ vẻ thương hại kia...cộng thêm cái miệng xinh đẹp đang thao thao bất tuyệt kia làm cho người khác muốn mau mau bịch miệng nàng lại nhưng lạ không nỡ .
( Không nghĩ bậy à nha ) Hầy, theo như ta thấy chắc không phải là cái mô tuýt cũ kỹ trong truyên xuyênkhông ta từng đọc chứ... -" Diêm..à mà không..
nữ Diêm vương, ngài nhầm rồi ta tên là Hoa ...". -" Lạc Ngân Kỳ,thật tội nghiệp..
chậc chậc để ta nói cho ngươi nghe......" Ê đừng dùng ánh mắt người mẹ hiền nhìn ta chứ, đôi mắt cứ như nói " Ta hiểu mà" Hoa Thiên Hy ta tự nhận mình là một người vô lo vô nghĩ, vô tâm vô phế, sức chịu đựng của ta vô cùng lớn, kể cả khi cái chết cận kề ta còn không quan tâm..,nhưng khi ta lại gặp phải nàng người đẹp tuyệt trần nhưng bị cũng bị nó đè bẹp cái nết, người gì đâu mà cứ nhảy vào họng người ta "ngồi" hoài, còn nữa cái ánh mắt thương hại kia là sao trông bộ dạng của ta đáng thương lắm à ( Con lạy má, má đang ở dưới âm phủ à nhoa )..
Hừ hừ..
dây thần kinh mang tên "vô phế" đã đứt mất đây là lúc ta bùng nổ trông hai mươi bốn năm đầy uất ức của ta... -" TA TÊN LÀ HOA _ THIÊN _ HY_ ". End chap 2.