Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Truỵ Lạc (Rơi Xuống)

Chương 27: Có muốn yêu đương, với tôi không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy đã đoán được điều này, nhưng lúc nghe chính miệng Lục Tây Kiêu nói ra, Chu Vãn vẫn giật mình.

Không ngờ anh sẽ nói trắng ra như vậy.

Chu Vãn mím môi, sau đó hỏi: "Vì sao?"

Xích đu khẽ đong đưa, Lục Tây Kiêu và Chu Vãn ngồi sóng vai nhau, thiếu niên mặc áo jacket màu đen cùng với thiếu nữ mặc đồng phục xanh trắng, trẻ tuổi tùy hứng như gió.

Dường như Chu Vãn nhìn thấy một cánh cửa, mở ra vì cô.

———

Vào hai mươi mấy năm trước, nhà mẹ của Lục Tây Kiêu là gia đình giàu có nức tiếng ở thành phố Bình Xuyên, sinh thời, ông bà ngoại của anh một người làm chính trị, một người làm nghệ thuật, cũng coi như có thể thẳng sống lưng nói là dòng dõi thư hương.

Mà nhà họ Lục dưới tay ông cụ Lục đã là một gia tộc lâu đời ở thành phố Bình Xuyên, có xí nghiệp phát triển mạnh mẽ.

Khi mẹ Lục là Thẩm Lam còn trẻ đã từng gặp Lục Chung Nhạc trong một hoạt động nào đó.

Không thể không thừa nhận, Lục Chung Nhạc còn trẻ có diện mạo rất tuấn tú và cường tráng, quả thật có không ít hoa đào.

Thẩm Lam vừa gặp đã yêu, âm thầm nhớ nhung, nhưng cũng nhanh chóng bị mẹ nhìn thấu tâm tư, biết được nhà họ Lục giàu có, tiền đồ vô lượng, quả thật Lục Chung Nhạc kia cũng tuấn tú lịch sự, nên mẹ Thẩm Lam đã cố ý tác hợp.

Thường xuyên qua lại, hai nhà cũng dần dần thân nhau.

Cuối cùng, ông cụ Lục là người đánh tiếng gắn kết sợi dây kia, nói hai đứa nhỏ hợp ý, không bằng kết thân với nhau.

Tuy thời đại đó đã thịnh hành tự do yêu đương từ lâu, nhưng hôn nhân của gia tộc lớn như vậy, ít nhiều gì vẫn là do trưởng bối giật dây, rồi thông qua sự đồng ý của hai bên.

Thẩm Lam lập tức đỏ mặt, vừa yêu kiều vừa thẹn thùng nhìn Lục Chung Nhạc.

Lục Chung Nhạc cũng đang nhìn bà, bốn mắt nhìn nhau, ông ta lập tức nở một nụ cười với Thẩm Lam.

Cứ như vậy, một hôn lễ lớn chưa từng có đã được tổ chức tại thành phố Bình Xuyên, ông cụ Lục cực kỳ vừa lòng với Thẩm Lam, rất thích tính tình của bà, cũng hiểu tính nết của con trai mình, biết Thẩm Lam là người thích hợp với ông ta nhất, nếu sau này có thể ở bên cạnh ông ta nói thêm vài câu, thì đứa con này cũng có thể thành một người tài giỏi.

Trong mắt những người khác, Lục Chung Nhạc và Thẩm Lam là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.

Trong mắt Thẩm Lam cũng là như thế.

Sau khi kết hôn, Lục Chung Nhạc tiếp quản công ty, Thẩm Lam nhàn rỗi ở nhà, thỉnh thoảng tham gia vài buổi triển lãm hội hoạ và thư pháp để gϊếŧ thời gian.

Ngày tháng trôi qua rất hạnh phúc.

Chưa đầy một năm, Thẩm Lam đã mang thai.

Ông cụ Lục rất vui mừng, tự mình tìm người chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ cho Thẩm Lam, khoảng thời gian ấy, công việc của Lục Chung Nhạc cũng rất bận, thường xuyên về khuya, nhưng Thẩm Lam vẫn vui vẻ, cảm khái sự kỳ diệu của cuộc sống.

Vì thế, dưới sự mong chờ của bà, Lục Tây Kiêu được sinh ra.

Cuộc sống mấy năm sau bình đạm nhưng cũng có tình cảm, Thẩm Lam là một người phụ nữ rất tinh tế.

Cậu bé Lục Tây Kiêu dưới sự dạy dỗ của bà lớn lên rất lễ phép, họ hàng bạn bè ai thấy cũng khen, Ông cụ Lục xưa nay uy nghiêm, nhưng ở trước mặt cháu nội chẳng bao giờ nổi giận, thường bị cậu nhóc Lục Tây Kiêu nắm râu tóc đau đến nhe răng nhếch miệng.

Tất cả mọi người đều nói Thẩm Lam may mắn, ai cũng hâm mộ cuộc sống hạnh phúc vô bờ của bà.

Nhưng sóng gió vẫn luôn nằm ngoài dự đoán mà ập đến.

Khi Thẩm Lam đang đắm chìm trong hạnh phúc của mình, chưa bao giờ nghi ngờ Lục Chung Nhạc, cũng chưa bao giờ suy nghĩ vì sao công việc của ông ta lại càng ngày càng bận, về nhà càng ngày càng muộn.

Mãi đến ngày đó, một người phụ nữ không mời mà đến đã đập nát ảo tưởng tốt đẹp của bà.

Lúc đi dạo trung tâm thương mại, bà nhìn thấy Lục Chung Nhạc và một người phụ nữ ở cửa hàng trang sức.

Thẩm Lam sững sờ tại chỗ, lúc đó, trong đầu bà hiện lên rất nhiều ý nghĩ.

Người phụ nữ này là ai? Có phải Lục Chung Nhạc nɠɵạı ŧìиɧ không? Nɠɵạı ŧìиɧ đến bước nào rồi? Bắt đầu từ khi nào? Bà có muốn ly hôn không? Tiểu Kiêu phải làm sao bây giờ?

Nhưng chân tướng mãi mãi còn hơn cả suy nghĩ của bà.

Một cậu bé bỗng nhiên chạy tới, ôm lấy chân của Lục Chung Nhạc, giọng nói non nớt, gọi "Bố".

Nhìn chiều cao kia, cũng sêm sêm với A Kiêu.

Thẩm Lam đột nhiên ngã ngồi xuống mặt đất, trong đầu trống rỗng, nhân viên trong trung tâm thương mại chạy tới đỡ bà, nhưng làm thế nào bà cũng không đứng lên được.

Đợi đến khi vất vả đứng lên, đã không nhìn thấy Lục Chung Nhạc và hai mẹ con kia đâu nữa.

Sau đó, Lục Chung Nhạc lấy cớ đi công tác, phải đi ba ngày, Thẩm Lam chưa nói ra.

Tối ba ngày sau, Lục Chung Nhạc về đến nhà, trong phòng khách chỉ có một mình Thẩm Lam, ông ta hỏi A Kiêu đâu, Thẩm Lam nói đưa đến nhà ngoại rồi, có chuyện muốn nói với ông ta.

Bà cực kỳ bình tĩnh lấy ra một phần giấy thỏa thuận ly hôn, cũng cực kỳ bình tĩnh nói muốn ly hôn.

Có lẽ là ba ngày kia bà đã dùng nước mắt rửa mặt, hốc mắt cũng khóc đến mức sưng đỏ, đời này chưa từng chật vật như vậy.

"Ly hôn?" Lục Chung Nhạc không thể tin nổi: "Em làm sao vậy?"

"Sau khi ly hôn, tài sản chia như thế nào, trong thỏa thuận đã viết rất rõ, tôi không muốn tranh với anh, cơ bản là tài sản chia đều, chỉ có một điều, A Kiêu thuộc về tôi."

Lúc này, Lục Chung Nhạc mới tin là Thẩm Lam đang nghiêm túc.

Người phụ nữ ngoan ngoãn từ khi kết hôn tới nay của ông ta, thật sự muốn ly hôn.

"Tại sao?" Lục Chung Nhạc hỏi.

Thẩm Lam giương mắt, hốc mắt đỏ bừng, đáy mắt là sự đau khổ quyết tuyệt: "Anh đã làm gì mà anh còn không biết sao?"

Trong lòng Lục Chung Nhạc rơi xuống lộp bộp, nhưng vẫn không thừa nhận.

Thẩm Lam tức đến l*иg ngực phập phồng, cả người trở nên run rẩy, rút một xấp ảnh chụp ở trong túi ra, ném lên người Lục Chung Nhạc.

Tất cả đều là ảnh chụp ông ta và một người phụ nữ, còn có một đứa bé ở bờ biển du lịch ba ngày qua.

Thẩm Lam nghĩ Lục Chung Nhạc nɠɵạı ŧìиɧ, lại không ngờ tất cả còn vượt qua khỏi sự tưởng tượng của bà gấp trăm ngàn lần.

——

Người phụ nữ kia tên Khương Văn Thịnh, là bạn gái lúc đại học của Lục Chung Nhạc.

Đứa bé kia tên Khương Ngạn, là con của người phụ nữ kia với Lục Chung Nhạc.

Còn sinh ra sớm hơn A Kiêu mấy tháng.

Đến lúc đó, Thẩm Lam mới biết được, công việc Lục Chung Nhạc bận bịu khi mình mang thai cuối cùng là cái gì.

Ông cụ Lục không hài lòng với Khương Văn Thịnh, nhưng không ai biết, Lục Chung Nhạc không chia tay với bà ta, thậm chí còn sinh con.

Vốn dĩ Thẩm Lam tưởng rằng cuộc hôn nhân của mình rất hoàn hảo, nhưng đến giờ phút này đã hoàn toàn vỡ nát, trở thành tình trạng không muốn xảy ra nhất.

Thậm chí, bà mới là người chen chân vào quan hệ giữa Lục Chung Nhạc và Khương Văn Thịnh.

Lục Chung Nhạc nhìn chằm chằm những tấm ảnh chụp đó hồi lâu, nói: "Anh không đồng ý ly hôn, anh có thể chia tay cô ấy."

Nếu Thẩm Lam chỉ là con gái của gia đình bình thường, cứ ly hôn như vậy, Lục Chung Nhạc cũng đồng ý, nhưng bà thì khác, huống chi nhà họ Lục còn có Lục Khải Lan lúc nào cũng nhìn chằm chằm chờ ông ta mắc lỗi.

Thẩm Lam được ông cụ Lục coi trọng như vậy, nếu thật sự ly hôn, đưa Lục Tây Kiêu đi, vậy thì thật sự sẽ bị Lục Khải Lan nắm thóp.

Thẩm Lam sụp đổ ngồi xuống mặt đất, cười châm chọc: "Anh có thể chia tay cô ta, nhưng hai người cũng đã có con rồi."

"Lam Lam." Lục Chung Nhạc: "Là do lúc cô ấy mang thai không nói cho anh biết, chờ đến khi anh biết thì đã không thể phá, cho nên không còn cách nào khác mới sinh ra, anh bảo đảm đứa bé kia mãi mãi sẽ không xuất hiện trước mặt A Kiêu."

Nghe thấy những điều này, quả thật Thẩm Lam rất muốn bật cười.

Vốn tưởng rằng, nhiều lần ngăn cản Lục Chung Nhạc ở bên người phụ nữ kia, nhất định là càng yêu cô ta.

Đến giờ phút này, Thẩm Lam mới hiểu được, Lục Chung Nhạc là một người quá lạnh nhạt vô tình, ông ta không yêu Khương Văn Thịnh, giống vậy, ông ta cũng không yêu bà.

"Anh giữ lại mấy cái đó để giải thích với bố của mình đi." Thẩm Lam lau sạch nước mắt, giữ lấy thể diện cuối cùng, để lại tấm giấy thỏa thuận ly hôn kia rồi rời đi.

Sau đó, nghe nói việc này đã làm ông cụ Lục nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa đã chặt tay của Lục Chung Nhạc.

Nhưng nhớ cháu nội, ông cụ Lục vẫn hạ mặt già, dắt Lục Chung Nhạc tới cửa nhà họ Thẩm thăm hỏi, níu kéo Thẩm Lam.

Tuy bố Thẩm và mẹ Thẩm đau lòng cho con gái, nhưng ở thời đại đó, trong mắt những thế hệ đi trước, ly hôn thật sự là một việc mất mặt, cũng có ý định cho Lục Chung Nhạc thêm một cơ hội.

Ông cụ Lục bảo đảm, đứa con riêng kia mãi mãi sẽ không bước vào cửa nhà họ Lục, cũng không cho Lục Chung Nhạc gặp lại hai mẹ con kia, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Lục Tây Kiêu vĩnh viễn là cháu nội duy nhất của ông ấy.

Thẩm Lam dựa vào sô pha, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không đáp lại, im lặng từ chối.

Mà ngay lúc đó, Tiểu Lục Tây Kiêu đã đứng ở ngoài cửa, nghe hết tất cả.

Lúc ấy, anh đã hiểu ra, Lục Chung Nhạc phản bội Thẩm Lam, còn có một đứa con riêng.

Thẩm Lam kiên quyết muốn ly hôn, nhưng vận mệnh trêu ngươi, nửa tháng sau, bà đột nhiên buồn nôn khó chịu, đi bệnh viện kiểm tra thì mới biết được bà đã mang thai được ba tháng.

Cơ thể của bà vốn gầy yếu, nếu đã ba tháng mà đã phá thai thì rất dễ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Bố Thẩm và mẹ Thẩm không đồng ý sinh non, nhà họ Lục lại nhiều lần tới cửa cầu tình giữ lại.

Cuối cùng, một người cứng cỏi như Thẩm Lam vẫn bị khuất phục.

Chỉ là cuối cùng, bộ dáng khuất phục này đã phạm vào tấm lòng của bà, toàn bộ thời gian mang thai bà đều buồn bực không vui, mười tháng hoài thai, sau khi sinh lại bị băng huyết, khó sinh, khó khăn lắm mới cứu được một mạng.

Thẩm Lam dạo qua quỷ môn quan một chuyến, hoàn toàn biến thành một con người khác, hoàn toàn không có sinh khí.

———

Nghe được chuyện xưa như vậy, trong lòng Chu Vãn bỗng chua xót.

Cô là một người sống trong khổ cực, trong trí nhớ, những kí ức chẳng qua cũng chỉ là khoảng thời gian ở bên cạnh bố khi còn bé.

Nhưng Thẩm Lam thì khác, sinh ra đã vượt trội, không lo cơm áo, bố mẹ yêu thương, nhận hết sự yêu chiều, là một người hạnh phúc đủ đầy trong mắt mọi người, lại lâm vào hoàn cảnh như vậy, thật đúng là thăng trầm.

"Sau đó thì sao?" Chu Vãn nhẹ giọng hỏi.

Lục Tây Kiêu uống một hớp nước: "Tuy cứu được một mạng, nhưng sức khỏe của mẹ và em gái của tôi đều không tốt, sau này hay bị bệnh."

Chu Vãn khựng lại, đây là đầu tiên cô nghe được Lục Tây Kiêu còn có một người em gái.

"Khi đó tôi học tiểu học, em gái của tôi 4 tuổi, nhưng bởi vì sức khỏe không tốt nên không thể đi học, do đó ông nội đã mời gia sư."

Hai tay anh cầm chai nước, giọng điệu bình tĩnh, chỉ có chút khàn: "Chỉ là mẹ tôi càng ngày càng chán nản, có khi mấy ngày cũng không ra khỏi phòng ngủ, Lục Chung Nhạc chịu không nổi bộ dáng này của bà ấy nên cảm thấy áp lực, rồi dần dần không về nhà nữa, mẹ tôi cũng không quan tâm."

Chu Vãn không biết nên nói gì, chỉ là cảm thấy quá đáng thương, cũng quá bi ai.

Bất lực bi ai.

Vận mệnh không ngừng đẩy Thẩm Lam đầy mệt mỏi về phía trước, từng bước từng bước đẩy bà ấy về phía vực sâu.

Lục Tây Kiêu nhìn khe hở của đèn đường chiếu xuống đất ở trước mắt: "Mãi đến một ngày tôi về nhà, nhìn thấy mẹ bóp cổ em gái tôi."

"Cái gì?"

Trái tim Chu Vãn nặng nề, ngổn ngang trăm mối, dường như nói không nên lời: "Tại sao?"

"Không biết, hình như là bị tâm thần."

Lục Tây Kiêu trước sau như một rất bình tĩnh, nhưng loại bình tĩnh lại càng làm cho người khác cảm thấy sợ hãi: "Tôi bước lên ngăn cản, bà ấy nhanh chóng buông tay, sau đó khóc lóc đánh chính mình, nói mình sai rồi."

"Bà ấy... bị bệnh à?"

"Có lẽ vậy."

Lục Tây Kiêu dừng một chút, tiếp tục nói: "Nhưng cũng chỉ có một lần đó, ít nhất tôi chỉ phát hiện một lần đó."

"Lại sau này nữa, em gái tôi phát sốt lúc năm tuổi, bốn mươi mấy độ, sốt cao gần như hôn mê, nằm viện hai ngày rồi đột ngột đi mất."

Chu Vãn thở nhẹ ra một hơi.

Lục Tây Kiêu giật giật khóe miệng: "Mẹ tôi không chấp nhận được chuyện này nên ôm tro cốt của em gái tôi, nhảy lầu, rồi cũng đi mất."

Bụi đất tung bay, lại trần ai lạc định[1].

[1]: Ý chỉ kết quả của sự việc nào đó khi đã trải qua nhiều sóng gió.

Tất cả oán hận và khúc mắc chờ đợi bấy lâu nay đều nhảy xuống theo sự dứt khoát này.

"Ngày kia Lục Chung Nhạc mới về nhà, có lẽ là lúc ấy tôi đã không gặp ông ta mấy tháng rồi, nhưng tôi không ở đó tiếp nữa, ý của ông nội là muốn tôi đến ở nhà cũ, nhưng tôi không muốn, tôi đến nhà ông ngoại."

Lục Tây Kiêu nhìn đám mây u ám trên bầu trời: "Nhưng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông bà ngoại của tôi cũng từ từ gầy đi, hai năm sau, hai người cũng lần lượt đi mất."

"Sau khoảng thời gian đó, tôi đã một mình dọn tới chỗ bây giờ, là nơi mẹ tôi thích ở nhất trước khi kết hôn."

Dường như Chu Vãn khó có thể tưởng tượng được, ngay lúc đó, làm thế nào mà Lục Tây Kiêu có thể chấp nhận tất cả.

Lúc anh còn nhỏ như vậy.

Em gái, mẹ, bà ngoại, ông ngoại, tất cả đều đi mất.

Mà anh cũng lăn lộn đây đó, chưa từng có một chỗ dừng chân thật sự.

Trước những biến cố đó, anh cũng từng là con cưng của trời trong một gia đình hạnh phúc, nhận được tất cả sự yêu chiều, tiền đồ vô lượng.

Không biết vì sao, giờ phút này, Chu Vãn lại nghĩ đến lần đầu tiên mình đến nhà anh tìm anh.

Một ngày trước đó chính là ngày giỗ của mẹ anh, anh ở nhà một mình, không muốn gặp ai, không muốn ra ngoài.

Bởi vì cô nhắc đến mẹ anh, chọc anh nổi giận.

Anh cũng sớm biết mục đích cô chủ động tiếp cận anh không hề đơn giản, khiến cho cô rời đi.

Lúc ấy, quả thật Chu Vãn đã quyết định kết thúc trò khôi hài này, xin lỗi anh, đi đến cạnh cửa, khi ấn tay nắm cửa, Lục Tây Kiêu bỗng nhiên gọi cô lại.

"Chu Vãn." Giọng nói của anh vừa trầm lại vừa khàn, như là cỏ dại trong mảnh sân hoang vu kia.

Anh dựa vào sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà, nhắm mắt, thỏa hiệp nói: "Chu Vãn, tôi đói bụng."

Có lẽ anh cô đơn.

Cũng sợ bị bỏ rơi lần nữa.

Cho nên, Lục Tây Kiêu kiêu ngạo như vậy, mới có thể mở miệng nói câu này.

Chu Vãn hít mũi vài lần, im lặng duỗi tay nắm lấy tay anh, rất lỏng, nhẹ kéo ra là có thể thoát, nhưng Lục Tây Kiêu không nhúc nhích, để cho cô nắm.

"Lục Tây Kiêu." Cô nhẹ giọng: "Trước kia bố từng nói với tôi, người thiện lương đi rồi sẽ được lên thiên đường, mẹ cậu sẽ nhìn cậu, cũng sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Cô lại nhắc đến mẹ của anh lần nữa.

Nhưng lần này, Lục Tây Kiêu không nổi giận.

Nói như vậy có lẽ chỉ có thể lừa con nít, nhưng Chu Vãn thật sự không biết an ủi anh bằng cách khác.

Lục Tây Kiêu cười khẽ: "Thôi bỏ đi, bộ dáng của tôi bây giờ, mẹ mà thấy được lại càng thêm phiền lòng."

Chu Vãn im lặng.

Cô nghĩ, nếu những lời này là thật, bố nhìn thấy cô như vậy cũng sẽ đau lòng.

Cô học cách gạt người, học cách lợi dụng, học cách ngụy trang.

Nhưng sau khi cô chết đi, có lẽ sẽ không lên thiên đường được, không gặp được bố, cũng có thể làm cho ông ấy bớt đau lòng.

Xích đu đong đưa, Lục Tây Kiêu đứng dậy: "Đi thôi."

Đêm khuya yên tĩnh, cành cây trơ trọi.

Lục Tây Kiêu không gọi xe, Chu Vãn cũng đi theo anh, đi qua trạm xe buýt, cô kéo kéo cổ tay áo của anh: "Bắt xe không?"

"Không có tiền xu."

Chu Vãn sờ túi: "Tôi có."

Phía sau biển quảng cáo là một cơ sở huấn luyện nào đó, ánh sáng xanh trắng chiếu lên người Lục Tây Kiêu, làm cho cả người anh nhuộm một quầng sáng, phác họa khí chất đĩnh đạc của thiếu niên.

Đợi mười phút, xe buýt tuyến 52 cũng tới.

Chu Vãn bỏ hai đồng tiền xu vào máy thu tiền.

Chuyến xe cuối không có bao nhiêu người, hai người ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên, Chu Vãn dựa vào cửa sổ.

Trong xe rất yên tĩnh, Chu Vãn nhớ lại những lời anh vừa nói, vẫn cảm thấy đau lòng.

Cô nhớ tới ngày đó nhìn thấy dáng vẻ lúc Lục Tây Kiêu gặp ác mộng, nhíu chặt chân mày, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lớn, sắc mặt tái nhợt, tay nắm chặt chăn, gân xanh nổi lên, trong miệng là tiếng nói mớ run rẩy.

"Mẹ, đừng." Giọng nói của anh yếu ớt: "Xin mẹ...... Đừng nhảy......"

Sau này, lúc anh bị chọc giận, Chu Vãn có ý muốn nhớ lại lời anh nói lúc ấy.

Hình như câu cuối cùng là...... Mặc kệ bây giờ thân xác của bà ấy ở nơi nào, ít nhất là bà ấy yêu cậu.

Vào lúc cô nói ra những lời này, sắc mặt Lục Tây Kiêu thay đổi.

Chu Vãn giật mình.

Xe buýt chạy qua bốn trạm, rồi dừng lại.

Lục Tây Kiêu đứng dậy, xuống xe đầu tiên.

Chu Vãn đi theo phía sau anh, bỗng nhiên, cô cất giọng gọi: "Lục Tây Kiêu."

Anh quay đầu lại, đáy mắt rất tối.

"Tôi biết những lời tôi sắp nói có lẽ không không quá phù hợp..." Chu Vãn nhấp môi: "Nhưng tôi vẫn muốn hỏi cậu, có lẽ lúc đó cậu biết mẹ của mình bị bệnh, đúng không?"

Anh không lên tiếng.

"Mẹ cậu chỉ là bị bệnh, cho nên mới không thể kiềm chế mà thiếu chút nữa làm hại em gái của cậu, cũng là vì bị bệnh, nên bà ấy rất đau khổ, cho nên mới có thể để cậu lại một mình, tất cả những thứ này đều không thể chối cãi, bà ấy vẫn yêu cậu."

Chu Vãn nhìn anh, nghiêm túc nói: "Chỉ là có một cái cái l*иg nhốt bà ấy lại, mà bà ấy không thoát ra được, cũng không nhìn thấy cậu ở bên ngoài cái l*иg đó, cho nên quyết định làm như vậy."

Trong lúc bà ấy quyết định nhảy xuống, không có người xuất hiện ở phía sau gọi bà ấy lại, giống như Tiết Tích hôm nay.

Nếu lúc đó có người xuất hiện, gọi tên Lục Tây Kiêu bên tai bà, Chu Vãn tin nhất định bà ấy sẽ không nhảy xuống như vậy.

Chỉ là bà ấy đã đi vào ngõ cụt, trước mắt đã trở thành màu đen, không nhìn thấy bất cứ điều gì.

Lục Tây Kiêu nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó dời tầm mắt đi, giọng nói nhàn nhạt: "Ừ, tôi biết."

Có lẽ là do bản thân cô suy nghĩ nhiều, nhưng Chu Vãn vẫn cảm thấy nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Đi đến cửa tiểu khu, Chu Vãn vẫy tay với anh: "Tôi vào trước đây."

"Ừ."

Gió rất lạnh, Chu Vãn dặn anh cũng mau chóng về nhà, sau đó mới chạy chậm vào trong.

Bỗng nhiên, Lục Tây Kiêu ở phía sau chợt gọi: "Chu Vãn."

Cô dừng lại, lúc quay đầu lại thì bị gió thổi rối tóc, dính lên mặt: "Sao vậy?"

"Có muốn yêu đương..."

Đôi mắt của Lục Tây Kiêu đen nhánh, nhìn thẳng vào cô, ánh đèn đường mờ nhạt làm mờ đi sự sắc bén quanh người anh, kéo dài ra sự dịu dàng lưu luyến.

"Với tôi không?"

Chu Vãn sửng sốt, vẻ mặt ngây ngốc.

Không nghe thấy cô trả lời, Lục Tây Kiêu cũng không vội, đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn cô.

Cô nghĩ như thế nào cũng không ngờ, Lục Tây Kiêu sẽ nói những lời này với cô.

Nghe những nữ sinh kia nói, từ trước đến nay, Lục Tây Kiêu chưa từng chủ động tỏ tình với bất kỳ ai, những cô bạn gái cũ kia của anh đều là người theo đuổi anh, xinh đẹp thì đồng ý, không xinh đẹp thì từ chối.

Cho nên Chu Vãn cho rằng, bọn họ sẽ luôn như vậy.

Mãi đến ngày nào đó, Lục Tây Kiêu chán ghét cô, hoặc là có bạn gái mới.

Lý trí nói cho Chu Vãn biết, có lẽ cô nên từ chối Lục Tây Kiêu.

Bọn họ là người của hai thế giới, khác nhau một trời một vực.

Cô không ngăn cản được Lục Tây Kiêu, không thể chịu được Lục Tây Kiêu.

Cô mới 16 tuổi, còn phải chuẩn bị thi Vật lý, phải chuẩn bị thi đại học, phải kiếm tiền, phải cho bà nội một cuộc sống yên ổn, không được bước sai dù chỉ một bước.

Huống chi, bà nội lại không thể làm phẫu thuật, cô không cần gấp 30 vạn kia, cũng không cần phải lợi dụng Lục Tây Kiêu uy hϊếp Quách Tương Lăng.

Nhưng Chu Vãn lại nghe chính mình hỏi:

"Nếu tôi yêu đương với cậu, cậu có vui không?"

Lục Tây Kiêu nhướng mày, đứng cách cô năm mét, hai tay đút vào túi quần, bộ dạng lười nhác lại ngạo mạn, cười khẽ: "Không chừng là vậy."

Chu Vãn có thể nhìn thấy vực sâu vạn trượng chạy qua trước mắt.

Chỉ cần cô gật đầu, thì sẽ rơi xuống.

Mục đích cô tiếp cận Lục Tây Kiêu không đơn giản, đây là chuyện mãi mãi không thể thay đổi.

Một khi bị phá vỡ, cô sẽ vạn kiếp bất phục.

Lục Tây Kiêu sẽ nổi giận, sẽ giống như trước kia anh từng nói, nếu có người phản bội anh, anh sẽ gϊếŧ chết người đó.

Không thể yêu đương với Lục Tây Kiêu.

Không thể yêu đương với Lục Tây Kiêu.

Tuyệt đối không thể.

Trong lòng Chu Vãn nhấn mạnh nói với chính bản thân mình.

———

"Được." Cô nhẹ giọng.

Nhưng cô vẫn muốn làm cho Lục Tây Kiêu vui vẻ.
« Chương TrướcChương Tiếp »