- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Truy Đuổi
- Chương 55
Truy Đuổi
Chương 55
Lúc Nhan Hoan tỉnh lại thì thấy mẹ đang ngồi bên cạnh giường nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, cô chống người ngồi dậy, vành mắt thoáng chốc đỏ hoe.
Diêu Bội Bội ghé lại, xót xa vuốt ve gương mặt sưng tấy của con gái, nói: “Hôm đó nhìn con kéo đàn, mẹ cảm thấy thật mừng vì quyết định trở lại thành phố C của mình, nhưng bây giờ, mẹ không nghĩ như vậy nữa.
Vì chuyện giữa người lớn mà liên lụy tới con thế này, thật sự mẹ đau lòng lắm, cũng may không sao cả, nếu không thì mẹ sẽ gϊếŧ người. Hoan Hoan, thực ra con không biết, trước đây mẹ cũng không hề muốn nhằm vào Lãnh Thị, đã dự định quay về nước Anh, nhưng bọn họ đã có lòng muốn giữ mẹ lại như vậy, mẹ cũng sẽ theo hầu đến cùng.”
“Mẹ!” Nước mắt lã chã tuôn rơi, Nhan Hoan nhào vào lòng mẹ, không ngừng nhỏ lệ, “Con rất hận họ, hận không thể gϊếŧ chết bọn họ.”
“Gϊếŧ người rất dễ dàng, nhưng chúng ta không thể làm như vậy, làm vậy thì hời cho bọn chúng quá.”
Bây giờ Diêu Bội Bội đã không còn là người phụ nữ yếu đuối dễ dàng bị người ức hϊếp năm xưa.
Tiêu Trạch về rồi, Diêu Bội Bội mới đi.
Lúc Tiêu Trạch tiễn bà xuống xe, Diêu Bội Bội hỏi: “Quyết định chưa?”
Tiêu Trạch hạ quyết tâm trịnh trọng gật đầu: “Đã quyết định.”
*
Tiêu Trạch đẩy cửa phòng ngủ, trông thấy Nhan Hoan đang quay lưng về phía anh, thân mình co ro trên giường như con tôm nhỏ. Anh cởϊ áσ khoác, đi tới ôm cô vào lòng.
“Anh đi đâu vậy?” Nhan Hoan hỏi.
Tiêu Trạch gạt lọn tóc dài dính bên má cô, khẽ thổi vào vết sưng đỏ tấy, “Đi trả thù giúp em.”
Nhan Hoan quay đầu nhìn anh, “Anh đã làm gì cô ta?”
“Em nghĩ anh sẽ làm gì cô ta?”
“…” Nhan Hoan xoay người, giữ im lặng, căm hận những kẻ hãm hại cô đến tận xương tủy.
Tiêu Trạch ôm chặt cô, chăm chú nhìn vết thương trên mặt, nói: “Ăn miếng trả miếng, kẻ nào làm tổn thương em anh cũng sẽ không bỏ qua.”
“Tiêu Trạch, lúc đó em vô cùng sợ, sợ mình thật sự sẽ bị…” Nhan Hoan rưng rưng nước mắt, sụt sịt mũi, “May là Hạ Thiệu Nhiên xuất hiện kịp thời, không thì em đã xong rồi.”
Tiêu Trạch vuốt nhẹ lưng cô, nói: “Anh phải cảm ơn cậu ta tử tế, đợi khi nào cậu ta lấy vợ sinh con, chúng ta sẽ tặng họ một bao lì xì thật lớn, bà xã!”
Nhan Hoan nín khóc mỉm cười, Tiêu Trạch thận trọng nâng khuôn mặt cô trong lòng bàn tay, “Xin lỗi, đã để em phải sợ hãi.”
“Nói xin lỗi làm gì, đâu phải lỗi của anh.”
“Nhưng anh đã không bảo vệ em cho tốt, bà xã, rất xin lỗi.”
Nhan Hoan rúc vào lòng anh, áp sát lên l*иg ngực, rầu rĩ hỏi: “Nếu như em thật sự bị hai tên súc sinh kia làm gì đó, anh có ghét bỏ em không?”
“Tại sao lại ghét bỏ em?”
“Bẩn!”
Tựa cằm lêи đỉиɦ đầu cô, Tiêu Trạch nói: “Đó chỉ là suy nghĩ của em, nhưng anh có một cách rất hay để giảm bớt tâm lý chán ghét sự dơ bẩn của mình và sợ người khác chê mình bẩn.”
“Cách gì?”
“Tìm hai người phụ nữ cưỡng bức anh, hai chúng ta đều bẩn, sẽ không ai ghét bỏ ai.”
“Anh, đừng nói đùa nữa được không?” Nhan Hoan vung tay đánh nhẹ vào ngực anh, Tiêu Trạch buông cô ra, hôn lên môi cô, nghiêm mặt nói: “Ma lem, có cần anh làm sạch cho em một chút không?”
Anh cởi cúc áo ngủ của cô, cho đến khi cô không một mảnh vải che thân, từng nụ hôn nhỏ nhẹ rơi từ đỉnh đầu xuống tận ngón chân, từng tấc da thịt, từng lỗ chân lông đều vương vấn hương vị của riêng anh. Hai chân bị nhấc lên cao, Nhan Hoan căng thẳng toàn thân cứng đờ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ga trải giường.
“Bà xã, đừng sợ!”
Chiếc lưỡi đa tình như lông vũ vừa gãi ngứa vừa khıêυ khí©h nơi ngọt ngào, hết sức dịu dàng, cảm giác vui thích khó cưỡng lại, nỗi sợ hãi tích tụ dưới đáy lòng dần dần bị xua tan…
Tiêu Trạch ngẩng đầu, đôi môi mỏng dính vì một chút nước mật của cô mà càng trở nên quyến rũ mê hoặc lòng người, cặp mắt anh mơ màng nhìn đôi má cô ửng hồng, giọng nói khàn đυ.c, “Muốn không?”
Nhan Hoan đỏ mặt vừa xấu hổ vừa e sợ, nhẹ nhàng gật đầu.
Ngoài cửa sổ, hoa tuyết múa lượn, phiêu diêu, trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã tới đúng hạn…
*
Sự kiện Nhan Hoan bị hãm hại đã thúc đẩy Tiêu Trạch và Diêu Bội Bội liên kết với nhau. Cùng một thời gian, Lãnh Thị quốc tế và tập đoàn Tần Vũ tổ chức họp ban giám đốc khẩn cấp tại trụ sở chính của mỗi bên, Lãnh Thế Hùng bất ngờ ra quyết định cách chức Tổng giám đốc của Lãnh Ngự Thần, tuy rằng trong lòng hiểu rõ đá Lãnh Ngự Thần đi trong thời điểm này là việc làm không sáng suốt, nhưng chỉ cần nghĩ đến mục đích cuối cùng của Lãnh Ngự Thần là độc chiếm Lãnh Thị, Lãnh Thế Hùng lại sinh lòng căm hận, dứt khoát ra quyết định trục xuất anh khỏi Lãnh Thị.
Tại một nơi khác, Tiêu Trạch đã liên hệ với nhiều cổ đông lớn của tập đoàn, dự định lật đổ Tiêu Kiến Đông. Không ngờ, trước hội đồng quản trị, Tiêu Kiến Đông lại tuyên bố muốn từ chức, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty giao cả cho con trai là Tiêu Trạch tiếp quản. Khi đó Tiêu Trạch vô cùng kinh ngạc, tan họp anh đuổi theo Tiêu Kiến Đông tới văn phòng, hỏi rõ ông tại sao lại làm như vậy.
Tiêu Kiến Đông nói: “Nếu như anh vẫn còn là thằng phá gia chi tử chỉ biết chơi xe, không hề nỗ lực như trước kia, ta nhất định sẽ bắt anh phải cưới Lãnh Tiểu Mạn bằng mọi giá, bởi vì hai đứa thuộc cùng một loại người. Thiên kim tiểu thư ngang ngược kiêu căng cùng với thiếu gia ăn chơi không học vấn không nghề nghiệp, cực kỳ thích hợp để thông qua quan hệ thông gia mà củng cố sự nghiệp của gia tộc.
Nhưng bây giờ ta không nghĩ như vậy nữa, bởi vì anh đã tìm được mục tiêu của mình. Những cố gắng và thành tích của anh trong thời gian qua ta đều theo dõi, tuy muộn một chút, nhưng tâm lý kẻ làm cha như ta đã rất nhẹ nhõm. Bây giờ anh có xin ta đồng ý cho kết hôn với Lãnh Tiểu Mạn ta cũng không chấp nhận, bởi vì nó đã không còn xứng với anh nữa rồi.
Về phần Nhan Hoan, ta rất thích cô bé này, không kiêu ngạo, không hấp tấp, bình tĩnh và biết tự kiềm chế, còn kéo đàn rất hay, hai đứa đứng cạnh nhau vô cùng xứng đôi, có điều quan hệ giữa con bé và Lãnh Thị khiến ta phải kiêng dè, nhưng lần này ta quyết định tôn trọng sự lựa chọn của anh, sẽ không ép buộc anh, công ty đã giao vào tay anh rồi, anh muốn làm thế nào thì làm, cắt đứt với Lãnh Thị cũng được, liên kết với Hoa Thần cũng được, ta sẽ không hỏi tới nửa câu. Nhưng ta phải nhắc nhở anh một điều, Tần Vũ và Lãnh Thị dây dưa rất sâu sắc, tốt nhất anh nên chuẩn bị tư tưởng về phương diện này.”
Tiêu Trạch đột nhiên ý thức được điều gì đó, lông mày chau lại, chưa bắt kịp tư duy thì Tiêu Kiến Đông đã lại hỏi: “Tiêu Trạch, anh đã bao giờ nghĩ tới chưa, nếu công ty sụp đổ trong tay anh thì thế nào?”
Tiêu Trạch không có thứ tự tin một trăm hai mươi phần trăm rằng công ty sẽ mãi mãi không phá sản trong tay mình. Cái gì gọi là trước khi mạo hiểm đầu tư phải tính đến khả năng tổn thất lớn nhất, nếu không có khí phách và can đảm chấp nhận thất bại thì căn bản không có tư cách chơi trò mạo hiểm.
“Nếu như Tần Vũ thực sự sụp đổ trong tay con, con sẽ xây dựng lại một Tần Vũ còn lớn mạnh hơn.”
Nghe anh nói vậy, rốt cuộc Tiêu Kiến Đông cũng yên lòng…
*
Ngôi sao màn ảnh Lãnh Tiểu Mạn mới nổi chưa được bao lâu đã bị tụt dốc, quảng cáo, phim điện ảnh, lễ trao giải, tất cả đều bị hủy bỏ tư cách, mà trên báo chí cũng không thấy bất kì một tin tức nào có liên quan tới cô ta. Trước đây vẫn luôn là Lãnh Ngự Thần giúp nâng đỡ cô ta phía sau giới giải trí đen tối và đầy nước sôi lửa bỏng, bây giờ Lãnh Ngự Thần đã rời khỏi Lãnh Thị, Lãnh Thế Hùng phải đối phó với Tiêu Trạch và Diêu Bội Bội, không rảnh rỗi để bận tâm đến cô ta. Tình yêu không có, sự nghiệp cũng không, Lãnh Tiểu Mạn chỉ biết ở nhà than khóc với Từ Giai Oánh, vì chuyện con trai bị đuổi khỏi Lãnh Thị mà tâm tình Từ Giai Oánh vô cùng bực bội, đang chiến tranh lạnh với Lãnh Thế Hùng.
Hiềm nghi, tranh cãi, thù hận bao phủ biệt thự của Lãnh gia.
Đối với Từ Giai Oánh, mẹ con Diêu Bội Bội là ôn dịch giáng xuống, không chỉ đạp đổ gia đình êm ấm của bà ta, mà ngay cả tương lai của con gái bà ta cũng bị phá hoại. Lãnh Thị đang ở vào hoàn cảnh rối ren, bị kẻ địch đả kích, khó có thể hoạt động bình thường, Lãnh Thế Hùng nhu nhược không chỉ không phản kích mà còn muốn bồi thường cho Diêu Bội Bội, một kẻ tham vọng như Từ Giai Oánh sao có thể để yên cho ông ta làm như vậy, bà ta phải ra tay trước mới đúng. Nhân lúc Lãnh Thế Hùng đi làm, Từ Giai Oánh vào thư phòng, xê dịch bức tranh treo tường, để lộ một hốc tối đằng sau, bà ta mở tủ sắt, lấy ra một thứ có thể tống Lãnh Thế Hùng vào ngục giam…
*
Lúc Tiêu Trạch nhận được điện thoại báo tin Lãnh Tiểu Mạn tự sát, anh đang ở xưởng sửa chữa khôi phục Reventon cùng với Nhan Hoan, nghe được chuyện cô ta cắt cổ tay tự sát, mắt anh không chớp lấy một cái, nói như thể việc chẳng hề liên quan tới mình, “Không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây.” Chưa đợi đối phương trả lời, anh đã khép điện thoại ném sang một bên, tiếp tục làm việc.
“Sao vậy?” Nhan Hoan hỏi.
“Lãnh Tiểu Mạn cắt cổ tay tự sát.” Một chuyện chấn động mà anh nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay.
Nhan Hoan kinh ngạc thốt lên một tiếng sau đó vòng qua hỏi: “Cô ta tự sát, là vì anh đó! Một người ngạo mạn như cô ta gặp phải chuyện này tâm lý sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, nói gì thì nói cô ta vẫn chỉ là một cô nhóc.”
“Vậy em thì sao, đến bao giờ mới có thể loại bỏ hết ảnh hưởng của chuyện đó đối với em, bao giờ mới thôi run rẩy sợ hãi khi anh chạm vào?” Tiêu Trạch dừng tay, nhướng mày nhìn cô cười trêu chọc: “Theo lý thuyết thì khả năng chịu đựng tâm lý của cô vợ nhỏ phải mạnh mẽ hơn một con nhóc mới đúng!”
“Nếu thật sự nói như vậy thì cô ta đã bị kích động không hề nhẹ. Tiêu Trạch, anh có thể giúp em giáo huấn cô ta, em rất vui, nhưng đúng là hơi tàn nhẫn quá, dù gì anh vẫn là người mà cô ta thích. Bị người mình thích đối xử như vậy, đổi lại là bất kỳ ai cũng không thể chịu nổi.”
“Ý em là muốn anh đến thăm cô ta sao?” Tiêu Trạch liếc cô, “Nói cho em biết, khả năng chịu đựng tâm lý của một con nhóc có thể còn mạnh hơn cả cô vợ nhỏ. Cô ta tự sát không phải vì bị người ta ức hϊếp, mà là vì anh không yêu cô ta, nếu anh đi chính là cho cô ta hi vọng, cho nên anh không thể đi, không thể cho cô ta bất cứ tia hi vọng nào.
Vả lại bây giờ Tần Vũ và Lãnh Thị từ đồng minh đã trở thành hai bên đối địch như nước với lửa, ai biết được cô ta có tự sát thật hay không, anh thấy không chừng chỉ là thủ đoạn nào đó mà Từ Giai Oánh bày ra.”
“Tiêu Trạch, em cảm thấy thật sự mình đã làm liên lụy đến anh, nếu không thì Tần Vũ cũng sẽ không cứng rắn trở mặt với Lãnh Thị như vậy.”
“Trong lòng cảm thấy áy náy sao?”
Nhan Hoan gật đầu.
“Muốn đền bù không?”
Nhan Hoan giương mắt nhìn anh, con ngươi sáng long lanh.
Tiêu Trạch nhếch khóe miệng, “Vậy thì hôn anh một cái.”
Nhan Hoan mím môi cười, nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng đưa môi tới, hai tay dính đầy dầu của Tiêu Trạch ôm lấy khuôn mặt cô, anh cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô, hôn mãi cho đến khi mặt cô đỏ bừng, thở không ra hơi mới buông ra.
Thè đầu lưỡi liếʍ lên viền môi đang tê dại, Nhan Hoan chớp chớp mắt nói: “Lòng tham không đáy.”
“Làm sao bây giờ, càng ngày càng nghiện em.” Tiêu Trạch lại hôn chụt một cái nữa lên môi cô.
“Anh Tiêu, chị, ăn cơm thôi.” Tiểu Thứ lắc lư thân hình đồ sộ xách mấy hộp cơm đi tới.
“Đến ngay đây.” Nhan Hoan kéo Tiêu Trạch, “Đi, đi rửa tay.”
Ăn xong cơm trưa, Tiêu Trạch rời khỏi xưởng sửa chữa, về công ty. Ỡxưởng, Nhan Hoan được đón tiếp một người mà cô không muốn gặp nhất.
Lãnh Thế Hùng đến đây là vì chuyện của Lãnh Tiểu Mạn, gặp vẻ mặt lạnh lùng của Nhan Hoan, ông ta cũng ngại nói ra kịch bản đã được sắp sẵn trong bụng. Nhan Hoan nói: “Lãnh tiên sinh hạ cố tới xưởng sửa chữa, muốn sửa xe sao?”
“Không, Tiểu Hoan…” Lãnh Thế Hùng khẽ cắn răng, nói: “Tiểu Mạn tự sát, ta muốn con nói Tiêu Trạch đi thăm nó một chút, nếu được thì, xin con hãy nhường Tiêu Trạch lại cho nó.”
Một ngọn lửa bùng cháy từ nơi ngực trái, dần dần lan tỏa, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu đốt tâm can, Nhan Hoan nhăn mày rống lên: “Ông nói cái gì? Dựa vào đâu mà tôi phải nhường Tiêu Trạch lại cho cô ta, vì cô ta là con gái quý báu của ông, còn tôi chỉ là kẻ qua đường không ai hỏi đến?”
“Con cũng là con gái của ta.” Lãnh Thế Hùng hoàn toàn không muốn đến tìm Nhan Hoan vì chuyện như thế này, cũng biết yêu cầu như vậy rất vô lý, nhưng ông ta không chịu nổi tiếng khóc lóc của Từ Giai Oánh và lời đe dọa tự sát của Lãnh Tiểu Mạn. Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, ông ta không muốn thấy ai phải hi sinh hạnh phúc. Nhưng ông ta cho rằng tính cách Nhan Hoan rất kiên cường, dù cho không có Tiêu Trạch thì cô vẫn có thể sống tốt, Lãnh Tiểu Mạn thì không như vậy, một cô bé được nuông chiều từ nhỏ, tâm hồn yếu đuối không thể chịu nổi đả kích lớn.
Đáy mắt Nhan Hoan lộ ra sự căm ghét, cô tuyệt tình bác bỏ lời ông ta, “Nếu tôi là con gái của ông, tại sao ông lại vứt bỏ tôi, ông dồn toàn bộ tình thương của người cha cho đứa con gái bảo bối của ông và Từ Giai Oánh, cho cô ta một cuộc sống vô ưu vô lo, lớn lên như một nàng công chúa. Còn tôi thì sao, ông đã cho tôi cái gì, ngoại trừ sinh mạng, chính là hận thù vô tận. Lãnh Thế Hùng, ông biết không, từ tận đáy lòng, tôi khinh thường loại đàn ông bội tình bạc nghĩa, không có trách nhiệm với gia đình, không có lập trường, không kiên định, suốt đời bị người ta sắp đặt như ông!”
Bị con gái xem thường, khỏi phải nói tâm trạng Lãnh Thế Hùng khó chịu đến mức nào, ông ta vội vàng giải thích: “Ta đã ân hận, đã đi Anh Quốc tìm con, muốn cho hai người cuộc sống sung túc, nhưng chính con và mẹ con đã không theo ta trở về.”
“Đúng là ông đã tới tìm tôi, nhưng giây trước ông vừa đi thì giây sau Từ Giai Oánh đã đuổi đến, với tính cách như bà ta mà có thể chấp nhận được chúng tôi sao? Ông muốn có được chuyện tốt như Nga Hoàng Nữ Anh [1] à? Ông nghĩ ông là ai, một người đàn ông vô trách nhiệm, lại càng không xứng làm ba của tôi. Nói cho ông biết tôi sẽ không nhường Tiêu Trạch cho bất cứ kẻ nào, con gái quý báu của ông nếu không muốn sống nữa thì đi chết đi, có chết một trăm lần tôi cũng sẽ không bảo Tiêu Trạch liếc nhìn cô ta một cái. Phiền ông từ nay về sau đừng tới tìm tôi nữa, tôi với ông chẳng có bất cứ quan hệ nào hết, không gặp lại, không tiễn.”
Nhan Hoan thở hồng hộc bỏ đi, Lãnh Thế Hùng đứng nguyên tại chỗ. Bị hạ thấp, chế nhạo thậm tệ, tất cả cũng đều do ông ta tự mình chuốc lấy.
Nhan Hoan đi vào phòng nghỉ, ngồi phịch xuống ghế, tay cầm cốc cũng run lên, cô vội vã uống một ngụm nước lớn, yết hầu bị nghẹn, “Khụ khụ khụ…”
Phun nửa chỗ nước ra khỏi miệng, Nhan Hoan không ngừng ho khan. Cô cầm khăn mặt lau vết nước trên khóe miệng, lau đi vành mắt không biết là bởi ho khan dữ dội hay vì cái gì mà đã ướt nhòe…
[1] Nga Hoàng là một nhân vật nữ sống vào thời Ngũ Đế trong lịch sử Trung Quốc, theo nhiều thư tịch cổ ghi chép thì bà và Nữ Anh đều là con gái của đế Nghiêu Y Kỳ Phòng Huân và cùng là vợ của đế Thuấn Diêu Trọng Hoa. Nga Hoàng là chị làm chính thất còn Nữ Anh là em thì làm thứ thϊếp, tuy nhiên hai chị em không bao giờ cãi vã ăn ở đoàn kết đoan trang hiền thục nhường nhịn nhau từng cử chỉ hành động khiến người ngoài đều phải mến mộ. Đọc thêm: https://vi.wikipedia.org/wiki/N%E1%BB%AF_Anh
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Truy Đuổi
- Chương 55