Chương 39

Nhan Hoan không muốn nhắc tới chuyện trước kia của mình, sợ Tiêu Trạch biết cô là con gái của Lãnh Thế Hùng, sợ Tiêu Trạch sau khi cân nhắc những lợi và hại của việc làm ăn sẽ chọn lợi ích mà từ bỏ tình yêu. Trong quan niệm của rất nhiều đàn ông, đã có tiền thì dạng phụ nữ nào cũng có thể tìm được. Cho nên tình yêu thường bị xếp sau lợi ích của gia đình.

Tối hôm qua, chuyện đang nói một nửa bị Tiêu Trạch cắt ngang, sau đó không nhắc lại nữa. Cảm giác yêu đương như thế này thật tốt, cô không muốn phá hỏng sự ngọt ngào đó, những chuyện phiền lòng hãy cứ để nó thuận theo tự nhiên.

Tối nay, sau khi ăn cơm chiều, Nhan Hoan thử tự ăn diện một lần, cô mặc chiếc áo khoác màu tím có quân hàm kiểu quân trang, xỏ đôi giày cao cổ da, đi đến trước mặt Tiêu Trạch, hỏi: “Nhìn được không?”

Tiêu Trạch nghịch nghịch một lọn tóc bên má cô, nói: “Có thể còn đẹp hơn nữa, Hoan Hoan, thực ra em là một cô gái lười biếng.”

Nhan Hoan bĩu môi không thừa nhận.

Tiêu Trạch không đưa cô tới thẳng T98 mà ghé qua một studio rất có tiếng. Phụ nữ trang điểm rất phiền phức, Tiêu Trạch đợi hơn một tiếng mới thấy người trong phòng trang điểm đi ra, một khắc vừa nhìn thấy Nhan Hoan anh đã hồn xiêu phách lạc.

Tóc vốn thẳng nay biến thành những lọn sóng lớn, gương mặt trang điểm sơ sài giờ được hóa trang rực rỡ, cặp mắt được đánh đậm hớp hồn người đối diện, đôi má hồng khiến cho đường cong trên gương mặt trở nên sắc nét, cặp môi đỏ mọng như lửa cháy, vô cùng nữ tính. Nhưng thứ bóp nghẹt hô hấp của Tiêu Trạch lại là dáng người hoàn mỹ dưới lớp váy màu đen bó sát, cổ áo thấp lộ ra khe sâu, gấu váy vừa vặn che đi cặp mông, quần tất ren đen, giày cao gót, quyến rũ không ai có thể cưỡng lại được.

Nhan Hoan hơi căng thẳng, lòng bàn tay nắm chặt túa mồ hôi, thầm đoán cách ăn mặc trang điểm chưa từng thấy ở cô như thế này, trong mắt Tiêu Trạch phải chăng xinh đẹp đến mức khiến tim anh đập rộn.

Ánh mắt Tiêu Trạch sáng quắc, chầm chậm đi tới, giống như hoàng tử nắm lấy tay cô, nói: “Anh biết tại sao em lại lười biếng rồi, hóa ra nếu cần mẫn thì em chính là một sát thủ, có thể lập tức cướp đi hô hấp của anh. Hoan, lòng anh xao động vì em.”

Nhan Hoan cúi đầu hé miệng cười, trong lòng như nở hoa.

Ra khỏi studio, Tiêu Trạch cảm thấy có gì đó bất thường, vừa lái xe anh vừa không ngừng nhìn chiếc xe tải [1] màu đen xuất hiện trong kính chiếu hậu. Nhan Hoan cũng nhận ra điều gì đó, chăm chú quan sát chiếc xe màu đen, nói: “Chúng ta bị theo dõi sao? Cắt đuôi họ đi.”

[1] Xe tải hàng hoặc người loại nhỏ:

Reventon không tăng tốc, ngược lại đi chậm hơn, chặn đầu chiếc xe màu đen. Tiêu Trạch xuống xe đi đến bên cạnh chiếc xe tải, gõ gõ cửa sổ, người trong xe hạ cửa kính xuống, giọng nói dữ dằn: “Lái xe giỏi quá nhỉ, tùy tiện chắn đường người khác.”

Tiêu Trạch giơ tay túm cổ áo tên lái xe, kéo nửa cái đầu ra khỏi cửa sổ, hỏi: “Đám chó săn?”

“Chó săn gì, anh nói cái gì tôi nghe không hiểu.” Tên lái xe ra vẻ trấn tĩnh cãi lại.

Nam thanh niên đội mũ lưỡi trai ngồi bên ghế lái phụ giải thích: Anh à, anh hiểu lầm rồi.”

Tiêu Trạch quan sát cậu ta, vô cùng khẳng định nói: “Tuần san X.”

Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, nam thanh niên không dám nói dối, rụt rè gật đầu, “Tiêu tiên sinh, chúng tôi chưa chụp được gì cả, thật đấy.”

“Lấy máy ảnh ra đây.” Tiêu Trạch nói.

“…” Nam thanh niên không dám động đậy.

“Lấy ra!” Tiêu Trạch sẵng giọng lớn tiếng khiến cậu ta sợ run người, ngoan ngoãn giao máy ảnh giấu dưới chân ra. “Tiêu tiên sinh, máy ảnh này rất quý, mấy tháng tiền lương của tôi cũng không đền nổi! Xin ngài nương tay!”

Tiêu Trạch mở từng bức ảnh chụp anh và Nhan Hoan suốt dọc đường từ studio đi ra. Anh hỏi nam thanh niên: “Chụp cận cảnh thì thế nào?”

“Dạ?” Nam thanh niên bị hỏi ngây ra.

Tiêu Trạch ném máy ảnh vào lòng tên lái xe, đi đến trước mặt Nhan Hoan đang tựa vào Reventon xem náo nhiệt, cười nói: “Bà xã, em phải làm nhân vật nữ chính rồi.”

Nhan Hoan chớp chớp mắt, còn chưa hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh thì một đôi môi nóng rực đã phủ lên môi cô.

Tên lái xe tải huých huých người cộng sự, “Cậu là tên ngốc à, mau chụp đi!”

“Hả, à!” Nam thanh niên cầm máy ảnh nhảy xuống xe nhắm ngay ống kính vào hai người đang ôm hôn nồng nàn, đèn flash kêu lên tanh tách, lấy cảnh ở các góc độ khác nhau.

Tiêu Trạch rời khỏi môi Nhan Hoan, mỉm cười đỡ lấy cằm cô xoay về phía ống kính: “Nhìn rõ chưa, người đẹp này là vợ của tôi.”

Đèn flash lại chớp nháy liên tục, Tiêu Trạch buông Nhan Hoan ra, giật lấy máy ảnh trong tay người thanh niên, mở ảnh ra xem, tán thưởng: “Chụp không tồi, nhớ gửi cho tôi một bộ.”

Nam thanh niên ngại ngùng gãi gãi đầu.

Lúc quay vào trong xe, Nhan Hoan mới hỏi: “Vừa rồi sao phải làm như vậy?”

“Tuyên bố khắp thiên hạ Nhan Hoan là người phụ nữ của Tiêu Trạch anh, không sợ chết thì cứ đến cướp đoạt.” Tiêu Trạch giương cằm nhìn cô cười nói, “Anh sẽ liều mạng với bọn họ.”

“Ha ha, nói nghe dọa người quá.” Nhan Hoan nghiêng đầu hỏi: “Tuyên bố thiên hạ rồi kế tiếp phải làm gì?”

“Bắt cóc lên giường, cưới về nhà.”

T98, sau cánh cửa lớn chạm trổ là không gian rất yên tĩnh, chỉ có Bạch Diệc Phong và Lý An Thần, một người ngồi trên ghế sô-pha uống rượu giải sầu, một người tựa vào quầy bar dáng vẻ thờ ơ.

Bạch Diệc Phong trông thấy Nhan Hoan quá khác so với mong đợi thì ngạc nhiên, trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khoa trương thắc mắc: “Kia chính là cô gái dũng mãnh lái GTR có thù oán với cánh cửa này đấy ư?”

Nhan Hoan liếc nhìn cánh cửa xa hoa sau lưng, nhếch cằm nói: “Hay là tôi đạp lại hai cái cho anh nghe tiếng động, xem có phải là tôi hay không nhé?”

Bạch Diệc Phong cười cười, khoác tay lên vai Tiêu Trạch, bộ dạng như người anh em tốt, bắt đầu trêu chọc, “Được, người anh em, mới có mấy ngày đã bị dạy dỗ thành như thế này. Một cô gái nam tính biến thành người đẹp phong tình vạn chủng [2], đều do anh bạn tưới tắm phải không.”

[2] Quyến rũ, mê hoặc với nhiều diện mạo, nhìn mãi không chán.

Nhan Hoan liếc xéo Bạch Diệc Phong chẳng nói được câu nào đứng đắn.

“Biến, xéo đi.” Tiêu Trạch phẩy tay nhìn Lý An Thần đang ngồi uống rượu giải sầu, hỏi: “Tên kia làm sao vậy?”

“Bị thương.”

“Bị thương ở đâu?”

Bạch Diệc Phong đưa tay đấm ngực, mặt mày nhăn nhó, “Tổn thương tình.”

Tiêu Trạch nhướng mày, nhìn quanh gian phòng hơi có vẻ trống trải, hỏi: “Nhiên đâu?”

Tiểu Bạch giơ hai tay lên trời, “Bốc hơi khỏi nhân gian.”

Trong bốn người thì Hạ Thiệu Nhiên là thần bí nhất, thỉnh thoảng sẽ mất tích một thời gian, ít thì dăm ba ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng, chẳng ai nghe ngóng được cậu ta đã đi đâu làm gì. Miệng Hạ Thiệu Nhiên kín như bưng, không ai có thể moi ra hành tung của cậu ta.

Tiêu Trạch treo áo khoác của hai người lên, kéo Nhan Hoan ngồi xuống ghế sô-pha, đưa cho cô một quả táo đỏ lớn, thân thể ngửa ra sau, cánh tay vẫn vòng quanh người cô, chân dài đá đá Lý An Thần chỉ biết cắm cúi uống rượu giải sầu. “Có tâm sự?”

Lý An Thần cầm một chai rượu đặt mạnh lên bàn, nói: “Uống rượu.”

Tiêu Trạch nghiêng người về phía trước cầm chai rượu, đưa lên miệng uống một ngụm.

“Hình như tôi thích nữ cảnh sát giao thông kia rồi.” Lý An Thần đột nhiên nói ra một câu khiến Nhan Hoan kinh hãi “á” lên một tiếng.

Tiêu Trạch sờ sờ đầu cô, hỏi: “Sao vậy?”

“Cắn phải lưỡi.” Nhan Hoan đau đến nhe răng trợn mắt xuýt xoa.

“Đưa anh xem xem.” Tiêu Trạch nắm cái cằm nhỏ của cô kiểm tra.

Tiểu Bạch cầm điện thoại xông tới, gấp gáp hỏi: “Cần gọi 120 không?”

Tiêu Trạch lườm anh ta. Tiểu Bạch khinh thường bĩu môi, bắt đầu chế giễu Lý An Thần, “Khuyên cậu, thích thì theo đuổi, uống rượu buồn bực làm gì.”

“Cậu không hiểu.” Lý An Thần nói.

“Tôi không hiểu.” Tiểu Bạch chỉ vào mặt mình lặp lại câu nói, “Bạch gia của cậu kết giao bạn gái còn nhiều hơn cậu ăn muối đấy, có tin không.” Anh ta nắm bả vai Lý An Thần, đưa ra những chủ ý xấu, nói toàn những lời lẽ thô tục. Nhan Hoan nghe được cảm thấy không thoải mái, cô cầm quả táo đứng dậy đi về phía bàn bi-a.

Tiểu Bạch đang giáo dục Lý An Thần, nhưng ánh mắt lại dán vào cặp đùi đẹp đến mất hồn, không khỏi cảm thán, “Chậc! Chậc! Chậc! Kẹp chặt chắc sẽ căng lắm.”

Tiêu Trạch cười hỏi anh ta: “Nói cái gì vậy?”

“Căng lắm.” Tiểu Bạch cười gian xảo.

“À!” Tiêu Trạch nhìn lướt qua cặp mông được bao bọc dưới lớp váy màu đen, bắt đầu nghĩ đến chuyện không trong sáng, càng nghĩ người càng nóng rực. Quả nhiên, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, ở lâu ngày cùng người như thế nào thì sẽ giống dạng người đó. Trong đầu anh toàn là những suy nghĩ đen tối.

“Bạch Diệc Phong.”

“Hả?”

“Vợ của bạn không được đυ.ng tới, sau này không cho phép có ý nghĩ đồϊ ҍạϊ với vợ của tôi nữa.”

“Người anh em à, cậu nghiêm túc quá rồi đấy.”

“Tôi lúc nào cũng nghiêm túc.”

Tiểu Bạch ôm cổ Lý An Thần, túm cằm anh ta quay sang gương mặt đang ngập tràn ý cười của Tiêu Trạch, nói: “Cậu nhìn xem, nhìn đi, chậc chậc, xem tính tình cậu ta kìa, cười đê tiện như vậy, ai yêu đương vào cũng thành đồ ngốc, nhìn cậu ta đi để mà biết tương lai cậu sẽ biến thành cái dạng gì. Vì một cô gái mà nóng ruột nóng gan, vì một cô gái mà trở nên dịu dàng, vì một cô gái mà thấp thỏm lo lắng, hao tổn tâm trí. Chắc cậu không biết, cô gái nhỏ kia bị thương ở tay, cậu ta gọi hẳn chuyên gia khoa ngoại của bệnh viện, chỉ là cảm mạo phát sốt mà gọi điện hẳn cho nhân vật quan trọng, kinh động đến cả nội khoa hô hấp!”

“Ha ha.” Tiêu Trạch nhìn Nhan Hoan đang cúi người đánh bóng, đáy mắt dâng lên một ngọn lửa, giọng nói trầm xuống vài phần. “Chỉ cần là chuyện liên quan tới Nhan Hoan, dù nhỏ cỡ nào, đối với tôi cũng đều là chuyện lớn.”

Tiêu Trạch cầm chai rượu đi về phía Nhan Hoan.

“Tẩu hỏa nhập ma rồi.” Nhìn tấm lưng kia, ánh mắt Tiểu Bạch đầy vẻ khinh thường, cảnh cáo Lý An Thần, “Cậu mà yêu đương tuyệt đối không được chiều phụ nữ như vậy, cô ta sẽ lên tận trời, dẫm nát cậu dưới lòng bàn chân, khiến cậu cả đời không thể nào thoát được.”

Phụ nữ đẹp đánh bi-a có một vẻ thú vị gấp bội, mà phụ nữ đẹp mặc đồ gợi cảm đánh bi-a lại cực kỳ hấp dẫn đối với đàn ông. Lần đầu tiên Tiêu Trạch nhìn Nhan Hoan đánh bi-a, cặp đùi đẹp hơi giang rộng ra, người cúi thấp, tay cầm gậy, nửa bên mặt với đường cong tuyệt đẹp, đôi má hồng nhạt dưới ánh đèn trở nên rực rỡ khiến ai nhìn cũng phải choáng váng.

Anh đứng ngay phía trước, thỏa sức thưởng thức vẻ đẹp của cô, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào bóng cái và một mảnh tươi đẹp trước ngực. Cánh tay khẽ nâng lên, chai rượu kề bên miệng, rượu màu vàng nhạt óng ánh chảy vào trong đôi môi mỏng, theo dòng rượu trôi xuống, yết hầu cũng chuyển động, ánh mắt nhìn ai đó càng chuyên chú, đánh giá rượu, cũng đánh giá người.

Đôi khi, dáng vẻ đàn ông uống rượu vô cùng gợi cảm.

“Cạch cạch” vài tiếng, bóng cái va chạm với bóng màu phát ra tiếng kêu vui tai, bóng màu lăn nhanh rồi vững vàng rơi xuống lỗ. Đặt vỏ chai sang một bên, ánh mắt Tiêu Trạch sáng rực tỏ ý thách thức. “Có dám cược với anh một ván không?”

“Cược cái gì?” Nhan Hoan thuận tay vén một lọn tóc quăn, quyến rũ vạn phần.

Tiêu Trạch không nói, chỉ cười vô cùng, vô cùng mờ ám.

Nhan Hoan ngầm hiểu, ngượng ngùng nhếch môi như cười như không, móc trong túi lưới ra quả bóng màu xếp lại vị trí.

Tiêu Trạch nhìn cô xếp bóng, mở miệng nói: “Nếu em là công chúa bi-a, đàn ông chơi bóng sẽ không thể tập trung tinh thần.”

“Tại sao?” Nhan Hoan nhướng mày hỏi.

Tiêu Trạch một tay cầm lấy cây cơ dựng ở cạnh đó, dựa trán mình vào vầng trán nhẵn mịn của cô, ánh mắt dọc theo sống mũi chậm rãi dời xuống nơi khe sâu mê người, đôi đồng tử như thẫm lại, tiếng nói khàn khàn: “Thật đẹp, khiến người ta không thể nào rời mắt được.”

Ngón tay di chuyển chạm vào cây cơ, Nhan Hoan cười nói: “May là em không như vậy.” Cặp môi đỏ mọng đầy đặn mấp máy, “Anh trước hay em trước.”

“Ưu tiên phu nhân.”

Nhan Hoan khai bóng, các quả bóng đầy màu sắc va chạm vào nhau phát ra tiếng lạch cạch, cô giống như một nàng bướm xinh đẹp nhảy múa vòng quanh, từng quả bóng màu dưới cán cơ của cô đều rơi xuống lỗ, Tiêu Trạch ở bên cạnh đuổi theo bước chân cô, thưởng thức vẻ đẹp của cô ở mọi góc độ. Một gậy đánh vào không khí, Nhan Hoan đi tới trước mặt anh, hất cằm, ánh mắt khıêυ khí©h, “Chờ mong sự thể hiện của anh.”

“Nhất định sẽ không để em thất vọng.” Tiêu Trạch nghiêng người phía bên kia bàn bóng, sau khi ngắm chuẩn, một tay anh nắm cán cơ nhẹ nhàng đưa bóng nhập cuộc, động tác dứt khoát.

Nhan Hoan nhướng mày, trong mắt ngập tràn vẻ tán thưởng, “Khá lắm!”

Tiêu Trạch nhếch môi, nở nụ cười như dĩ nhiên phải thế. “Đâu chỉ khá.” Anh cúi người, ngắm bóng, ánh mắt vừa chăm chú vừa sắc bén, khuỷu tay đập một lực mười phần, bóng va vào nhau lúc đó phát ra tiếng rất lớn, như thể đang reo hò cổ vũ anh.

Nhan Hoan thích nhất nhìn dáng vẻ anh khi tập trung làm việc, cô cũng bắt đầu bị cuốn vào sự chăm chú đó của anh. Không phải sợ mình thua, mà là gặp được đối thủ, trò chơi cũng trở nên đặc biệt thú vị, thế nhưng mới chỉ vài đường bóng mà cô đã ở vào thế yếu. Cô nhíu mày phá giải chướng ngại anh vừa tạo ra, Tiêu Trạch nhân lúc đó đi tới quầy bar lấy hai chén rượu. Bóng lăn rồi dừng lại cách lỗ chỉ một centimet, Nhan Hoan chán nản vỗ trán, sau đó nhận lấy ly rượu mạnh Tiêu Trạch vừa đưa tới, uống một ngụm lớn.

Hương rượu nồng hòa lẫn vào vị táo trong veo, Tiêu Trạch ngửi thấy mùi hương đó thì đầu nóng rực, không còn muốn quanh co nữa, anh quyết đoán vung cán cơ dài, dưới cái nhìn chằm chằm vừa thẹn thùng vừa không phục của Nhan Hoan, anh nhấc mông ngồi lên cạnh bàn bóng.

Anh bắt chéo hai chân, nhấp một hớp rượu mạnh cay nồng, con mắt đen bóng sâu thẳm bị nhuốm màu cồn trở nên sáng ngời khác lạ, anh ngoắc ngoắc tay về phía cô.

Nhan Hoan không tình nguyện đứng vào giữa hai chân anh, anh cúi đầu ghé sát bên môi cô ngửi ngửi, nói: “Em có mùi Tequila, thứ hương vị khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.” Khép chặt hai chân giam cô vào giữa, anh cúi đầu, áp sát, ngậm lấy môi cô, thả ra, lại ngậm lấy, một lần, hai lần, động tác thăm dò vừa chậm chạp vừa nhẹ nhàng. Hai người tách ra, nhìn đối phương, đáy mắt đều nhuốm màu du͙© vọиɠ. Lúc hai đôi môi lại một lần nữa chạm vào nhau, động tác rõ ràng kịch liệt hơn trước, Tiêu Trạch gấp gáp tìm kiếm hương vị khiến người ta muốn ngừng mà không được, đầu lưỡi nóng như lửa bá đạo xâm nhập, mà Nhan Hoan cũng không chịu yếu thế đáp lại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt áo sơ mi của anh, ngẩng đầu cùng anh dây dưa.

Bên ngoài bức rèm màu tím mộng mơ, Lý An Thần đã uống quá chén, Bạch Diệc Phong ôm đàn ghi-ta, vừa gảy đàn vừa hát một ca khúc tiếng Anh không biết tên. Tiếng đàn ghi-ta trầm thấp phối hợp với giọng ca thâm tình chậm rãi bay bổng, không khí trong gian phòng vừa vặn rất phù hợp.

Tiêu Trạch lưu luyến rời khỏi cánh môi hấp dẫn, Nhan Hoan nheo nửa đôi mắt long lanh phủ một lớp sương mù nhìn về phía Bạch Diệc Phong đang đàn hát, không keo kiệt lời khen, “Hát hay quá.”

“Ưu điểm duy nhất của tên đó.” Tiêu Trạch bổ sung: “Đối với phụ nữ mà nói.”

“Rất tốt trong đám các anh.”

“Đối với đàn ông mà nói, Tiểu Bạch coi trọng nhất là tình nghĩa anh em.” Tựa trán mình vào trán cô, con ngươi sâu thẳm nhuốm màu du͙© vọиɠ nhìn vào đôi đồng tử long lanh nước, Tiêu Trạch nói: “Hoan, chúng ta về nhà đi.”

Reventon phóng nhanh xuyên qua các con phố.

Xuống xe, Tiêu Trạch vẫn luôn ôm Nhan Hoan, từ lúc vào thang máy cho đến khi vào phòng, hai người vẫn dính chặt vào nhau, ngay cả lúc tìm chìa khóa mở cửa chưa từng tách rời. Cửa chống trộm nặng nề khép lại, Tiêu Trạch ấn cô lên cánh cửa, vội vã hôn.

“Cho anh?” Anh để lại một dấu hôn màu hồng trên cổ cô, hơi thở gấp gáp, “Không nói gì coi như em đồng ý.”

Trong chuyện này Tiêu Trạch quá quân tử, luôn vô cùng tôn trọng hỏi ý kiến cô, đôi khi Nhan Hoan hi vọng anh có thể bản năng hơn một chút.

Không chỉ đàn ông mới có du͙© vọиɠ, phụ nữ có khi cũng rất muốn được gắn bó thân mật với người đàn ông mình yêu.

Nhan Hoan bị anh hôn liên tục gấp gáp, vừa hào sảng vừa ngại ngùng thốt ra một câu, “Sẵn sàng đánh cược chấp nhận chịu thua.”

Tiêu Trạch dừng lại, gương mặt ngập tràn ý cười. “Hoan, anh sẽ thương em thật tốt.”

Anh cởϊ áσ khoác của hai người, bế cô vào giường, vừa hôn vừa âu yếm vuốt ve, chiếc váy bó sát dễ dàng bị kéo xuống để lộ nội y họa tiết da báo miễn cưỡng che khuất nơi đầy đặn, lần đầu tiên nhìn thấy thứ đồ này trong nhà tắm, hình ảnh chân thực bao bọc lấy nơi mềm mại thật giống như đúc trong tưởng tượng của anh hôm ấy.

Lửa nóng, nhanh chóng lan tràn khắp mọi nơi trên cơ thể, gấp gáp muốn được thêm nhiều nữa.

Vải ren đen bị kéo rách vài lỗ lớn để lộ làn da màu lúa mạch gợi cảm, dáng vẻ khêu gợi khiến adrenalin tăng vọt. Tiêu Trạch lật thân thể lười biếng của cô lại, nằm phủ lên lưng cô, anh ngậm lấy vành tai cô, hôn lên bờ vai cô, bộ phận nào đó đã căng lên cách một lớp vải ma sát với cặp mông tròn xinh xắn.

Nhan Hoan bị anh liên tục trêu đùa, vùi đầu vào gối cắn chặt môi. Tiêu Trạch nâng khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng bừng của cô lên, nói: “Để anh nghe tiếng của em.” Hai tay anh luồn xuống dưới đệm vuốt ve nơi mềm mại, cảm giác hơi đau nhức và kí©h thí©ɧ lạ lẫm khiến Nhan Hoan cắn môi rên khẽ, mồ hôi túa ra phủ trên chóp mũi.

Một chuỗi những nụ hôn ẩm ướt kéo dài từ tấm lưng trơn bóng xuống phía dưới, Tiêu Trạch dùng răng cởi bỏ móc khóa nội y, lật người cô lại. Cảnh tượng khıêυ khí©h thị giác cướp đi hô hấp của người ngắm, anh giơ lòng bàn tay hướng về phía khuôn mặt cô, hơi thở hỗn loạn: “Không phải em nói anh trời sinh đã có một đôi bàn tay của nghệ thuật gia sao, vậy bây giờ hãy để nghệ thuật gia đến cảm nhận tác phẩm nghệ thuật của em.”

Đầu gối chen vào giữa hai chân cô, ngón tay thon dài viền từ lông mày đến mắt, từ mắt đến mũi với tốc độ từ tốn khoan thai mài mòn ý chí, tay anh chậm rãi dời xuống, đầu ngón tay thô ráp xẹt qua điểm mềm mại khiến Nhan Hoan rùng mình, Tiêu Trạch cúi đầu ngậm lấy một bên đùa giỡn, đầu ngón tay lại chu du nơi vòng eo mảnh khảnh, rồi từ từ trượt xuống dưới, lướt theo đường nét của cô cách một lớp ren đen và nội y họa tiết da báo.

Loại cảm giác hư không này khiến người ta vừa ngứa ngáy vừa khó kìm nén, Nhan Hoan lắc lư thân mình né tránh sự đυ.ng chạm của anh. Ngón tay dính một chút ẩm ướt, dưới tiếng kêu hoảng sợ của cô, Tiêu Trạch kéo xuống vật che chắn cuối cùng, cơ thể cô hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.

Nhan Hoan theo bản năng khép chặt hai chân.

“Sợ sao?” Tiêu Trạch hỏi.

Nhan Hoan e lệ gật đầu, lại lập tức lắc đầu.

Tiêu Trạch hôn lên môi cô, thầm thì: “Làʍ t̠ìиɦ cũng giống như đua xe, lần đầu tiên bao giờ cũng vừa sợ vừa căng thẳng.”

“Anh thường xuyên đi đua xe sao?” Nhan Hoan hỏi.

“Rất ít, em cũng biết anh rất quý chiếc xe đó, mà anh cũng là người hơi thích sạch sẽ.”

“Em thích sự thích sạch sẽ của anh.” Nhan Hoan cười khanh khách ôm cổ anh hôn, Tiêu Trạch thở hổn hển cắn cắn vành tai cô: “Nhớ lần đầu tiên gặp nhau em đã làm gì với anh không?”

“Làm gì?”

“Cái này…” Ngón giữa thon dài trượt xuống phía dưới cô, hơi dùng sức, đâm vào, Tiêu Trạch nhếch khóe môi xấu xa nói: “Trả lại cho em.”

“A…” Ngón tay đột nhiên xâm nhập khiến Nhan Hoan đau đớn rên khẽ, “Anh, sao có thể như vậy! Quá hẹp hòi!”

“Trước khi đua xe bao giờ cũng phải thăm dò đường, chạy đường núi em giỏi, nhưng chạy đường bằng chưa chắc em đã thắng anh.” Ngón tay không an phận theo lời nói của anh tiếp tục làm loạn bên trong cô, gợi ra tràn trề mật ngọt. “Con đường này vừa chật hẹp vừa trơn trượt, bắt đầu cuồng nộ chắc hẳn sẽ rất kí©h thí©ɧ, anh đã không thể chờ đợi để được truy tìm loại cảm giác kí©h thí©ɧ này.”

Lúc anh đưa vật to lớn ngạo nghễ kia nhắm vào cô, Nhan Hoan âm thầm nuốt nước miếng không hiểu cô có thể bị anh xé rách hay không.

Tiêu Trạch nhẫn nại đến cực độ vuốt ve nơi eo mềm mại của cô: “Biết không, mỗi ngày ôm em ngủ đối với anh chính là một loại tra tấn, em nhìn xem đã nghẹn thành cái dạng gì rồi.” Không thể chờ đợi được nữa dùng đỉnh ma sát cô, nhờ vào chất mật từng chút từng chút đẩy mạnh. Sự nóng bỏng căng cứng khiến Nhan Hoan cảm giác như mình bị dồn đến giới hạn, cô cắn răng túm chặt ga giường chịu đựng. Sau một hồi cọ sát, Tiêu Trạch dùng sức đẩy hông phá tan cánh cửa cuối cùng.

Rốt cuộc anh vẫn đã xé rách cô.

Cảm giác đau đớn như thiêu đốt nhanh chóng lan tràn, hơi thở Nhan Hoan nghẹn lại trong cổ họng, mắt ngân ngấn nước, cô cắn môi nhìn anh, tủi thân nói: “Anh nói sẽ thương em là thương thế này ấy hả?” [3]

[3] Chữ “疼” vừa có nghĩa là thương yêu, vừa có nghĩa là đau. Trong câu trước đó thì ý của Tiêu Trạch là thương yêu, còn câu này ý Nhan Hoan là sự đau đớn.

Tiêu Trạch cố gắng kiềm chế bản thân không chuyển động, cúi đầu hôn lên mắt cô, vừa xót xa vừa hơi buồn cười, anh nói: “Xin lỗi, làm em đau, nhưng mà anh bảo đảm, chỉ đau một lần này.”

Nhan Hoan xuýt xoa chau mày, “Nói lời giữ lời, nếu không em sẽ hủy xe của anh, cho anh sau này không có cách nào mà bão tố nữa! Cho anh… Ưm…” Nửa câu nói còn lại bị đã ị anh nuốt trọn.

Đường núi quá hẹp, mặt đất lại trơn, dã thú hung hãn hơi chuyển động, khiến cô bật ra những tiếng rên mê hoặc…