Nhan Hoan nhìn bốn phía tối đen như mực, ánh mắt đối diện với người đàn ông toàn thân tỏa ra mùi nguy hiểm có thể dễ dàng khống chế cô, tim đập dồn dập, nói không sợ hãi là nói dối, cô hét lên ra lệnh Tiêu Trạch: “Anh buông tay.”
Tiêu Trạch rít qua kẽ răng, “Không buông.”
Nhan Hoan ra sức muốn rút tay về, cố gắng giật ra, giày đế bằng giẫm phải một hòn đá, chân trẹo một cái, cả người ngã ngửa ra sau.
“Cẩn thận!” Tiêu Trạch thả lỏng tay vốn định ôm lấy cô, nhưng khi thấy chiếc đồng hồ trong tay cô từ từ rơi ra, anh không quan tâm đến điều gì nữa, phản ứng đầu tiên là đỡ lấy đồng hồ.
“Cộp!”
Một tiếng va đập rất lớn.
Nhan Hoan ngã trên mặt đất, gáy đập vào đầu xe Aston Martin cứng như đá, đầu óc choáng váng, trông thấy Tiêu Trạch nâng chiếc đồng hồ chết dẫm trên tay tựa như một món bảo bối vô giá. Đáy lòng cô bỗng nhiên bừng lên một ngọn lửa vô danh, không có chỗ nào phát tiết, cô đứng dậy xông tới, giật lấy đồng hồ trong lòng bàn tay anh rồi không chút lưu tình ném xuống… dưới núi.
“Đừng…” Tiếng hét mãnh liệt của Tiêu Trạch không thể ngăn nó rơi vào vực thẳm tối tăm.
Thừa lúc anh đang tiếc nuối chiếc đồng hồ, Nhan Hoan nhíu mày tiến vào ghế lái của chiếc GTR, ra sức sập mạnh cửa.
Tiêu Trạch nhìn vách núi dựng đứng một màu đen kịt, đôi mắt đen như rực lên trong gió, nắm đấm cuộn chặt, không kiềm chế được cơn giận đi nhanh tới đập cửa sổ GTR, quát: “Cô xuống cho tôi, xuống, có nghe thấy không!”
Lực tay rất mạnh, tiếng hô rất lớn, vẻ mặt hung dữ, bộ dạng như muốn ăn thịt người, ai xuống xe thì đó là đồ ngốc, Nhan Hoan dứt khoát khởi động xe chạy đi.
Trong kính chiếu hậu, Tiêu Trạch nổi nóng giáng mạnh cú đấm xuống Aston Martin, hai con ngươi đầy phẫn nộ hung hăng trừng cô, nhìn mà giật mình khϊếp sợ.
Có lẽ chiếc đồng hồ kia có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt với anh ta.
Đầu vô cùng đau đớn, Nhan Hoan một tay giữ bánh lái, một tay sờ lên cục u lớn sau gáy. Hơi hối hận mình đã nhất thời xúc động, nhưng mà, làm đã làm rồi, đi tới nước này rồi có hối hận cũng vô dụng. GTR chạy rất nhanh, đi dọc theo đường núi, tiếng động cơ gầm gừ vang vọng vùng sơn cốc.
…
“Chị Hoan, chị xem bộ phận giảm xóc này có cần chỉnh cho chắc chắn hơn không.” Tiểu Thứ vừa cầm bộ phận giảm xóc đo vào trục bánh xe vừa nói với Nhan Hoan.
“Chạy đường gì?” Nhan Hoan hỏi.
“Đường núi là nhiều.” Tiểu Thứ nói.
Cái nắp trục bánh xe này cố ý đối địch với cô đây mà, Nhan Hoan cắn răng đập một cái thật mạnh, cố định xong, trầm mặt nói: “Về sau những việc đơn giản như vậy đừng hỏi tôi, tự giải quyết đi.” Đứng dậy tháo găng tay, cô đi về hướng phòng nghỉ.
Tiểu Thứ gãi gãi cái đầu tóc vàng, nhỏ giọng nói thầm: “Nóng tính thế, sao vậy nhỉ?”
A Hạ tới gần, huých khuỷu tay vào cơ thể phì nhiêu của cậu, “Hôm nay từ sáng đến giờ cứ mặt nặng mày nhẹ, tám phần là cái đó đã đến.”
“Cái nào!” Tiểu Thứ hỏi.
“Thì cái đó.” A Hạ nói.
“Cái nào?”
“Mấy ngày mỗi tháng đó…”
“Phụt…”
Suốt cả ngày, Nhan Hoan chẳng nói được mấy câu, sắc mặt tối tăm khiến Tiểu Thứ và A Hạ thở cũng không dám thở mạnh. Cặp con ngươi sắc lạnh của Tiêu Trạch như muốn ăn tươi nuốt sống cô, dáng vẻ hung dữ đó không ngừng tái hiện trong đầu cô, ra sức đuổi mà chúng cũng không đi.
Ánh mắt của người đáng sợ lúc tức giận lên cũng thật đáng sợ.
Ôi!
Không chiếm được xe của cô, bắt đầu chiếm lấy tâm tư của cô sao?
Thật đáng ghét.
Trời đã chạng vạng tối, Nhan Hoan vẫn không thể nào yên lòng, cô bấm điện thoại gọi Giản Ninh, đầu bên kia truyền đến tiếng ồn ào khiến cô phải nói to hơn, “Này, đã về chưa?”
“Về từ hôm qua rồi.” Lúc này Giản Ninh uống đã hơi say, nói chuyện mà đầu lưỡi cứ líu cả lại.
“Cậu uống rượu?” Nhan Hoan hỏi.
“Chỉ uống một chút, ha ha ha!”
“Cậu đang ở đâu?”
“T98, cậu tới đây đi, Hoan Hoan.”
T98.
Nhan Hoan trầm ngâm, không muốn đến cái nơi mà người kia hay qua lại, nhưng lại không yên tâm về Giản Ninh, sau nửa phút trầm mặc, mới nói: “Được, cậu đợi tớ.”
Trong T98 tràn ngập mùi rượu, ánh đèn mờ ảo, Nhan Hoan nhanh chóng tìm thấy Giản Ninh đang ngồi đổ rượu vào miệng ở bên quầy bar.
Nhan Hoan túm lấy ly rượu trong tay cô bạn, hỏi: “Về mà không gọi điện, chuyện ở nhà giải quyết xong chưa?” Tâm tình không tốt, nhớ món rượu mạnh nguyên chất, cô xoay ra phía người pha rượu gọi một ly Tequila.
“Giải quyết rồi.” Giản Ninh nói lớn.
“Giải quyết rồi mà còn uống đến mức này, cậu nói thật cho tớ, chuyện trong nhà rốt cuộc là thế nào, hay là cậu có chuyện gì phiền muộn.”
“Tớ có thể có chuyện gì phiền muộn chứ.” Giản Ninh với lấy ly rượu nhưng lại bị Nhan Hoan giơ lên cao, “Trước tiên nói cho tớ biết cậu làm sao.”
“Tớ có thể, làm sao chứ!” Ánh mắt Giản Ninh mơ màng, đã say mất rồi, “Chẳng lẽ cứ uống rượu là phải xảy ra chuyện gì đó ư! Hả?”
Nhan Hoan nhìn cô, ánh mắt như biểu thị tớ mà còn không hiểu cậu sao, nói: “Không có gì, vậy tại sao lại nốc thành ra thế này.” Nhận ly Tequila từ tay người pha chế, nhấp một ngụm, “Nói đi, chuyện gì?”
“Không có gì.” Giản Ninh gục xuống quầy bar, lắc đầu, dáng vẻ vô cùng khổ sở.
Nhan Hoan nhìn nhãn hiệu rượu nổi tiếng trên tủ rượu, một tay khoác lên vai cô bạn, ôm vào lòng mình.
“Còn coi tớ là bạn chứ?”
“Ừ.”
“Vậy thì nói.”
“Tớ…” Giản Ninh ngập ngừng. Nghĩ thầm: Được rồi, chuyện của mình tự mình giải quyết, đừng nên gây thêm phiền toái cho người khác.
“Vẫn không coi tớ là bạn bè.” Nhan Hoan uống hết chỗ rượu còn lại trong ly, chiếc ly rỗng nện xuống mặt bàn phát ra âm thanh nặng nề, nói với người pha chế: “Thêm một ly nữa.”
“Không phải như thế.” Giản Ninh giải thích: “Nhan Hoan, tớ chỉ không muốn tạo thêm phiền phức cho cậu.”
“…” Lại một ly chất lỏng chảy xuống cổ họng, cảm giác cay nóng từ từ uống lượn đi xuống dạ dày.
Người pha chế trông thấy cô cạn sạch ly rượu mà mặt không đổi sắc, bèn lấy cả chai Tequila đặt xuống trước mặt cô.
Nhan Hoan cầm chai rót rượu, chất lỏng trong veo chảy vào trong ly, những cục đá va chạm vào nhau tạo thành những tiếng vang. Cả ngày lăn lộn giữa đám đàn ông, không biết uống rượu thì sẽ thiệt thòi. Từng ly rượu mạnh trôi xuống dạ dày, không ngờ rằng, nhất cử nhất động của cô, toàn bộ đã rơi vào trong mắt một người đàn ông đứng trên tầng hai…
Bạch Diệc Phong cầm chiếc điện thoại mới nhất còn chưa có trên thị trường, nhìn chằm chằm người đang ôm chai rượu ở dưới lầu, bấm một dãy số. Chỉ một lát sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng va chạm trên bàn mạt chược, cùng với giọng nói lười nhác của Lý An Thần.
“Việc gì?”
Lúc này trong phòng đầy khói thuốc lượn lờ, Lý An Thần ngậm thuốc lá, một tay cầm điện thoại, một tay sờ bài.
“Không có gì, thử điện thoại thôi, xem cậu đã về chưa.” Bạch Diệc Phong nhìn cô gái dưới lầu không ngừng ngửa đầu nốc rượu, trong mắt hiện lên tia sáng gian xảo, hỏi Lý An Thần: “Chơi với ai vậy?”
Lý An Thần sờ sờ bài trong tay, cười sung sướиɠ, đập bàn một cái, đắc ý thét to, “Tự mạc, hồ [1], ha ha.” Sau khi ngửa bài trong tay mới nói: “Tối qua đã về rồi, đang chơi với bọn Tiêu Trạch.”
[1] Thuật ngữ trong mạt chược.
“Vậy à, không có gì, các cậu tiếp tục chơi đi.” Bạch Diệc Phong cúp điện thoại.
Bân Tử đứng bên cạnh nói: “Cậu, nghe nói máy này có thể chụp ảnh từ cự ly siêu xa, 2400 vạn pixel, kỹ thuật loại bỏ vỡ hình hạng nhất.”
“Vậy sao?” Bạch Diệc Phong bán tín bán nghi, điều chỉnh ống kính nhắm ngay người nào đó.
Ở quầy bar bên này, nửa chai Tequila đã bị Nhan Hoan nuốt chửng, Giản Ninh cắn môi dưới, muốn nói lại thôi, bắt chước Nhan Hoan ngửa đầu uống một ngụm rượu mạnh, vị cay xè đốt cháy cổ họng, bị kí©h thí©ɧ đến nỗi vành mắt hơi ươn ướt, phóng khoáng lau rượu còn dính bên miệng: “Tớ đã kể với cậu tớ có một ông bố là ma cờ bạc chưa.”