Chương 7

Ngày thứ bảy tuần thứ hai của tháng 11, trong đầu Tư Hằng đột nhiên xuất hiện ý muốn đi leo núi. Đã mười rưỡi tối, cậu muốn ngắm bình minh.

Mẫn Nguyệt Văn vẫn đang ăn gà tổ đội hai người (DOU)* với cậu, nghe những lời này cũng chẳng ngạc nhiên mấy, hết sức bình thản, "Cậu muốn đi?"

*Gốc là 玩的双排, thuật ngữ game mình không hiểu nên chém gió

Tư Hằng lại cảm thấy buổi tối không an toàn, sau bị bắn tỉa trong game, cậu cầm di động xem Mẫn Nguyệt Văn một mình mai phục trong bụi cỏ.

Hồi lâu sau cậu nói, "Mẫn Nguyệt Văn, tớ vẫn muốn đi."

Mẫn Nguyệt Văn kiên định trả lời, "Đi thôi."

"Tôi cùng cậu."

Hơn nửa đêm, họ vốn định bắt taxi ngồi thẳng đến vùng ngoại ô, kết quả bị tài xế từ chối, mắt thấy sắp 11:30, cuối cùng cũng được tài xế thứ bảy đồng ý. Tư Hằng ôm chặt ba lô, trong ba lô chứa cái áo khoác dày và chiếc chăn cashmere mà Mẫn Nguyệt Văn đã chuẩn bị vì sợ gió rét trên núi. Mẫn Nguyệt Văn còn mang thêm cái ba lô lệch vai đựng nước, bánh mì, một lon nước tăng lực và hai cái đèn pin.

Khoảng bốn mươi phút sau, họ đến chân núi.

Tư Hằng giành trả tiền trước, cùng Mẫn Nguyệt Văn nhìn chiếc taxi rời khỏi.

Lúc này đã rạng sáng 12 giờ 10 phút.

Cần khoảng ba giờ để leo lên, Tư Hằng giơ nắm đấm nhỏ tay phải, mắt sáng long lanh, nhiệt tình bảo, "Cố lên!"

Leo đến đỉnh núi chậm hơn so với dự kiến, nguyên nhân do tốc độ của bọn họ không tính là nhanh. Cứ mỗi trăm mét, bậc thang bên đường sẽ có bảng chỉ dẫn, họ dừng ở giữa lưng chừng núi. Đây cũng không biết ngừng lần thứ mấy rồi đó.

Tư Hằng và Mẫn Nguyệt Văn cùng ngồi xuống uống miếng nước, cả ngọn núi yên tĩnh tối tăm, chỉ còn tiếng côn trùng và tiếng gió êm dịu thổi lá cây xào xạc.

Họ chẳng phải hai người duy nhất leo núi, người dừng lại ven đường, người tiếp tục tiến lên. Một ông chú trước mặt cất tiếng hát, lời ca là "Nam nhi chí tốt tại bốn phương."

Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra những vì sao còn đó, chẳng hề biến mất.

Tư Hằng nhắm mắt lắng nghe tiếng gió tiếng côn trùng kêu vang, hơi mát xua tan cơn mệt mỏi, "Thật hạnh phúc."

Mẫn Nguyệt Văn nhìn cậu đầy ẩn ý, "Đúng vậy, thật hạnh phúc."

Nửa sau đoạn lộ trình, họ lại hự hự leo lên, cậu nói, "Lần trước tớ leo núi tuyết Ngọc Long còn mệt hơn này nhiều, giờ tớ làm được rất nhiều việc, tớ luôn nghĩ, mình đã bò qua núi tuyết Ngọc Long rồi, còn cái gì tớ không làm được nữa."

——Dù vậy, chẳng thể che giấu sự thật rằng tiếng thở dốc của cậu còn lớn hơn Mẫn Nguyệt Văn.

Đây có lẽ do cậu chưa bao giờ ngừng nói, cũng có lẽ vì hoàn cảnh này, sự kỳ diệu vào giờ phút này, họ mới vừa trốn khỏi trường học, Tư Hằng hăng hái ghê gớm, chia sẻ rất nhiều chuyện của mình, bao gồm cả Tư Giai, Trạm Hành, chú Nhược Phong, Vạn Hạnh và Thường Nhạc, còn có vài kỳ tư diệu tưởng, chí khí hùng vĩ thời bé, chắc vì thế bọn họ càng đi chậm hơn.

Nhưng từng bước một đều rất ổn định.

Tư Hằng nói chuyện về mình xong, mới le lưỡi, hơi xấu hổ, "Tớ có nói nhiều hay không."

Mẫn Nguyệt Văn thành thật lắc đầu, chân thành đáp, "Cậu... lúc nhỏ rất khác với tôi, tôi vô cùng thích nghe những thứ này."

Tư Hằng ngượng ngùng xỉu, tò mò hỏi, "Cậu lúc nhỏ khác tớ thế nào? Khi còn bé cậu thích làm cái gì?"

Mẫn Nguyệt Văn nói, "Tôi thích ở một mình."

Lời này là hắn nói thật.

Tuổi thơ của hắn, là lớp học bổ túc, lớp học năng khiếu, học cách đối nhân xử thế, cách đối phó với những trường hợp khẩn cấp, đầy rẫy những lời đàm tiếu về mẹ hắn, cả người ba lãnh đạm thờ ơ.

Cậu sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, "Vậy cậu thật độc lập! Hiện tại tớ quấn quít lấy cậu, cậu đừng cảm thấy phiền nha."

"Sẽ không."

Rõ ràng là cậu cứu vớt Mẫn Nguyệt Văn đó chứ.

Hắn phải thừa nhận rằng, hắn đối với Tư Hằng là thích—— cái từ này quanh quẩn trong lòng hắn, pha chút ngọt ngào—— bắt đầu từ sự tò mò, từ sự hâm mộ khó che giấu, và từ mong muốn được bảo vệ.

Trước đây lòng thương yêu và sự mềm mại của hắn dành cho Tư Hằng chủ yếu xuất phát từ phần ngây thơ này, xuất phát từ sự trong sáng nhiệt tình hắn chứng kiến. Sau này ở chung, từ từ khắc sâu nhận ra cậu luôn mang thiện ý với mọi người, thích làm nũng cũng yêu dựa dẫm vào người khác, thuộc tính phức tạp khó tóm lược, rồi lại rất có nguyên tắc, cậu biết phân biệt thật tình giả ý, khinh thường cùng người ta lá mặt lá trái, quý trọng đôi bên cậu tới tôi đi sòng phẳng.

Cậu ghét lừa gạt, giả vờ, ra vẻ, thưởng thức sự chính trực*.

*Gốc là 直来直往: Trực lai trực vãng

Những thứ này—— Mẫn Nguyệt Văn đều không có.

Hắn hiểu cách duy trì vẻ quân tử chi giao nhạt như nước, làm thế nào giả vờ thành dáng vẻ đoan chính, làm con ngoan trò giỏi phù hợp trong cách đối nhân xử thế, trở thành "người thừa kế công ty" tốt nhất trong tương lai.

Năm ấy hắn chẳng có suy nghĩ thoát khỏi Mẫn gia, nếu không có Tư Hằng, hắn đâu dám có suy nghĩ khác.

Sau này hắn muốn. Đúng vậy, mình cũng muốn nghĩ như thế.

Tôi muốn sống thành chính tôi.

Mà hắn cũng làm như vậy.

Thế nên, Mẫn Nguyệt Văn trở thành cậu bạn học bởi vì "Áp lực học tập quá lớn, trở nên trầm mặc lãnh đạm", bị giáo viên gọi tới hỏi xem gần đây gia đình có xảy ra chuyện gì không.

Thế nhưng, đây mới là Mẫn Nguyệt Văn chân thật.

Sự dịu dàng của hắn, tới giờ chỉ thể hiện trước mặt Tư Hằng, mới vô cùng chân thật. Hắn không muốn để phần bén nhọn của mình đâm cậu bị thương.

Mà phần bộc bạch tâm lý về quá khứ của cậu khiến Mẫn Nguyệt Văn nhận thức sâu sắc được, Tư Hằng sống trong một khung cảnh tràn ngập yêu thương, những cái ôm cùng hoa tươi mà lớn lên.

Hoàng tử bé của hắn, thật sự vô cùng xinh đẹp đáng yêu. Nếu Tư Hằng biết, cậu nhất định sẽ phản bác "Dịu dàng" như vậy không phù hợp để chỉ mình đâu.

Cậu cũng sẽ tức giận, chẳng có chút khí thế hung dữ nào, uy vũ vung nắm đấm nhỏ của mình, như thể làm nũng khiến người ta khó kháng cự.

"Cẩn thận coi chừng tớ đánh cậu đó!"

- --

YAN: Bạn công cưng xĩu á trời!!! Mình còn muốn cưng chứ đừng nói đến bạn thụ trúng trực diện công kích

- --