Chương 5

Mối quan hệ của Mẫn Nguyệt Văn với ba mẹ không tốt.

Mẹ hắn là vợ đời thứ hai của ba Mẫn, bởi lẽ xuất phát từ tâm lý hổ thẹn, so với những đứa con do người vợ đầu đã mất sinh ra, yêu cầu của ba Mẫn đối với Mẫn Nguyệt Văn càng thêm nghiêm ngặt.

Mẫn Nguyệt Văn không thích thái độ nhu thuận của mẹ mình với ba, hắn hầu như sẽ nhớ đến những tiếng thét chói tai nổi điên cùng giọt nước mắt khi mình còn nhỏ, bà nói, con phải ưu tú, bởi vì chúng ta kém người kia, trong mắt ba con chưa bao giờ có hai mẹ con ta.

99 điểm chưa bao giờ là ưu tú nhất, là thất bại.

Điếu thuốc cháy hết, Mẫn Nguyệt Văn không rút ra, lặng lặng ngửi mùi thuốc lá một hồi, điều này khiến hắn tương đối bình tĩnh.

Tư Hằng đã được bạn cùng phòng đón về, mật khẩu điện thoại di động của cậu quá dễ đoán, là ngày sinh nhật cậu.

Hắn lưu lại số của bạn cùng phòng, ngồi bên hồ trong trường Tư Hằng chốc lát.

Trưởng thành đồng nghĩa với việc hắn có thể tự mình thoát khỏi tư bản, so với tiểu thiếu gia Mẫn gia, hắn càng nguyện ý làm Tư Hằng...

Bạn bè.

Hoặc là loại quan hệ càng thân mật hơn.

Hai chữ kia lật qua lật lại giữa hắn, nào dám hi vọng hết sức xa vời. Hắn dập tắt điếu thuốc, rút khăn giấy trong túi ra, nhặt đầu thuốc lá rồi ném vào thùng rác.

Xế chiều chủ nhật Tư Hằng gọi điện thoại tới, khi đó Mẫn Nguyệt Văn đã gửi 5 6 tin nhắn còn chưa nhận được hồi âm.

Câu đầu tiên của cậu là, "Tối qua uống bia tớ say như vậy hả?"

Mẫn Nguyệt Văn cười, "Đúng vậy."

"Bạn cùng phòng bảo tớ làm phiền họ cả đêm, tớ không ầm ĩ với cậu chứ. Nếu có thì thật xin lỗi, tớ mời cậu ăn cơm nhận lỗi nhé!"

Mẫn Nguyệt Văn mặt không đổi sắc, "Tối qua cậu nôn hết ra cả người tôi, đòi ôm thùng rác về nhà, còn nói muốn trở thành hàng hải gia vĩ đại nhất thế giới..."

Tư Hằng trực tiếp ngắt lời, "Cậu nói xạo."

Mẫn Nguyệt Văn: "Thật thông minh."

Họ trầm mặc, kỳ thực Tư Hằng chưa từng tiếp xúc với người bạn nào có tính cách như Mẫn Nguyệt Văn, không hiểu sao cậu luôn cảm thấy Mẫn Nguyệt Văn trông rất nặng trĩu, luôn có loại u buồn ướt đẫm khó tiếp cận.

Nếu như không đến cùng một thành phố, Tư Hằng chắc chắn rằng họ không thể trở thành bạn bè thân thiết hơn.

Nhưng họ vẫn cứ dần trở thành bạn bè đó thôi.

Cậu nghi hoặc, "Tối qua tớ có nói gì đó hay làm chuyện kỳ quái gì sao..."

Hắn đáp, "Cậu đừng lo lắng, cậu rất ngoan. Cậu vẫn luôn ngủ."

"Đúng rồi. Tớ biết một cửa hàng mới, chúng mình cùng đi nha, tớ không tìm được người ăn cùng."

Trọng tâm câu chuyện cứ mơ mơ hồ hồ trôi qua như thế, Tư Hằng cũng mơ mơ hồ hồ trôi qua đáp ứng Mẫn Nguyệt Văn cọ một bữa cơm.

Và vài bữa cơm sau này nữa.

Kỳ thực theo lý mà nói, trường họ đâu gần thế này, việc học cũng vô cùng bận rộn nên không nhiều thời gian để gặp nhau.

Thế nhưng gần đây Mẫn Nguyệt Văn đều đến vào cuối tuần.

Dù chậm chạp đến đâu Tư Hằng cũng nhận ra điểm không đúng, "Có phải cậu đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Mẫn Nguyệt Văn mở hộp đóng gói bánh dâu tây, "Cái gì?"

"Cuối tuần sao cậu cứ chạy qua đây, ở ký túc xa không vui sao?"

Động tác trên tay hắn tạm dừng, hắn nhìn chằm chằm Tư Hằng, "Không."

Đôi mắt Tư Hằng bị viên dâu tây đỏ chói hấp dẫn, sau đó tầm mắt lần thứ hai di chuyển, đối diện cùng Mẫn Nguyệt Văn, "Cậu không vui thì cứ nói với tớ ha."

Mẫn Nguyệt Văn nói, "Bạn bè chia sẻ?"

Tư Hằng khẳng định gật đầu, "Đúng."

Hắn không rõ hiện tại mình nên cao hứng hay khổ sở, hắn cầm dãy số của một người bạn, hắn chỉ cầm dãy số của một người bạn thôi.

Trong kinh nghiệm cuộc sống của hắn chẳng có khuôn mẫu nào để thăm dò cảm tình. Hắn không rõ cảm xúc hiện tại của mình là ảo giác do cô đơn lâu dài sinh ra hay đó chính là xác xác thực thực.

Hắn chỉ tuân theo bản tâm, muốn tới gần Tư Hằng.

Muốn gặp cậu ấy.

Mẫn Nguyệt Văn chỉ khóe miệng, "Bơ."

Tư Hằng hớn hở dùng đầu lưỡi liếʍ bơ nơi khóe miệng phải, cả người sung sướиɠ vì được ăn món yêu thích.

Mẫn Nguyệt Văn không nhịn được, nhẹ nhàng chạm vào tóc Tư Hằng, cậu không né tránh, cậu tưởng rằng Mẫn Nguyệt Văn muốn sờ đầu mình, thế nhưng hắn đã thu tay lại.

Tư Hằng thờ ơ nói, "Cậu muốn sờ thì sờ đi."

Cậu rất quen, không hiểu sao, những bạn tốt xung quanh cậu đều thích sờ soạng đầu mình.

Đáp án bởi vì chất tóc tốt, sờ tới sờ lui vô cùng thoải mái cậu đã nghe quá nhiều rồi.

Thế nhưng——

Mẫn Nguyệt Văn bất ngờ không kịp chuẩn bị hỏi một câu, "Đâu cũng được?"

Tư Hằng cả giận đáp, "Cậu bỉ ổi thế!"

Mẫn Nguyệt Văn khí định thần nhàn, "Cậu đang nói cái gì? Tôi hỏi đầu của cậu sờ 'đâu cũng được' sao, cậu nghĩ đến cấu tạo cơ thể con người, chẳng phải cậu mới là kẻ bỉ ổi hửm?"

Tư Hằng cũng hết sức bình tĩnh, mặc dù lỗ tai đỏ tưng bừng, "Tớ có nói gì về cấu tạo cơ thể con người sao? Tớ không có, rõ ràng là cậu."

Hắn đột nhiên nhéo nhéo vành tai của cậu, nóng muốn chết, "Cậu sắp chín rồi."

Tư Hằng phớt lờ hắn.

Mẫn Nguyệt Văn thì thầm, "Thật tốt."

Tư Hằng nghe không rõ, ngẩng đầu với vẻ mặt mờ mịt, "Cái gì?"

Mẫn Nguyệt Văn cười như gió xuân, "Không có. Cậu mau ăn đi, ăn xong chúng ta chơi game."

- --