- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- [Harry Potter] Truy Đuổi
- Quyển 2 - Chương 38: Bờ biển Puerto Rico
[Harry Potter] Truy Đuổi
Quyển 2 - Chương 38: Bờ biển Puerto Rico
Edit: Huyết Mạc Hoàng.Bắc Mĩ, Puerto Rico.
Hoàng hôn, ánh hoàng hôn màu đỏ dần buông xuống phía tây, toàn bộ hòn đảo nhỏ đều bị nhuộm thành một màu đỏ như máu. Dumbledore đứng bên vách núi, chau mày thật sâu.
“Vẫn không tìm thấy sao?” Grindelwald cẩn thận gõ đũa phép vào vách đá gần đó, hỏi.
“Không.” Dumbledore lắc đầu “Hoa văn trên tấm bia đá đã mờ đến nỗi không thể thấy rõ, dù thứ chúng ta muốn tìm thật sự là ở bờ biển Puerto Rico, nhưng địa điểm cụ thể thì chỉ có tìm từng chỗ một. Dù sao thì cái gọi là ‘Nơi ngôi sao tỏa sáng rự rỡ, bến cảng phong phú, bờ biển, huyết sắc sâu đậm, thấy được chân ngôn’ chỉ là một phần được khắc. Mà Puerto Rico là bến cảng giàu có và đông đúc nhất ở Tây Ban Nha, dựa theo những lời trên thì đây là nơi có khả năng nhất. ”
“Albus, cậu vẫn giỏi giải đố như vậy.” Grindelwald nói “Nhưng đôi khi tôi thật sự không hiểu nổi, các cậu…Hogwart…hay là cách làm việc dựa vào trực giác của Gryffindor các cậu, ngay cả khi cậu thường suy nghĩ dựa trên cơ sở các hành động, nhưng chúng cũng không thật sự logic với nhau.”
“Logic a.” Nhìn ánh hoàng hôn từ từ hòa vào biển, Albus thở dài “Kỳ thật Gellert, tôi vẫn đặc biệt không hiểu vì sao cậu lại hứng thú với những Muggle như vậy, mặc dù cậu cũng biết trên quan điểm, tôi vẫn luôn hướng đến việc chung sống hòa bình của Phù Thủy và Muggle, nhưng Gellert…cậu thì khác, cậu càng cố chấp xem Muggle thành một loại…”
“Đối tượng nghiên cứu.”
“Đúng, đối tượng nghiên cứu.” Dumbledore gật đầu “Có vẻ đây là một từ ngữ của Muggle.”
“Muggle a, thực ra là một sự tồn tại kỳ lạ.” Grindelwald thu hồi đũa phép, nếu mặt trời đã xuống núi thì có tiếp tục điều tra cũng chẳng thu hoạch được gì thêm, nên ông thu hồi đũa phép và ngồi xuống một tảng đá, động tác nhanh nhẹn hoàn toàn không giống một lão nhân bị nhốt suốt vài chục năm.
“Kỳ lạ sao?” Dumbledore gật đầu “Quả thật, những Muggle thiếu sức mạnh lại luôn sáng tạo ra những kỳ tích.”
“Bất quá, tôi chưa bao giờ biết là sẽ có một ngày, tôi buông tha cho việc thống trị thế giới.” Grindelwald trượt từ trên tảng đá xuống đất, chân lộ cả ra ngoài vách núi “Kỳ thật Albus, nếu cậu càng hiểu về Muggle thì cũng càng hiểu được, thực ra việc thống trị Muggle về bản chất là không cần thiết. Cậu còn nhớ lần đầu tiên tôi tìm hiểu về Muggle là vì lý do gì không?”
“Thân ái Albus.”
“A?” Grindelwald sửng sốt một chút.
Dumbledore không dừng lại, tiếp tục nhớ: “Thân ái Albus, như cậu đã từng nói với tôi, Muggle cũng không nông cạn như những gì chúng ta nghĩ. Đúng vậy, không cần kinh ngạc, tôi đồng ý với quan điểm của cậu. Trong một đêm hè này, tôi vốn có thể chọn một đề tài thú vị để cùng thảo luận với cậu, nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế được ý nghĩ của mình. Chúng ta đã từng thảo luận vì sao phải tranh giành sự thống trị, đó là do chúng ta có năng lực, mà chúng ta có năng lực thì ắt có quyền thống trị, đúng là như vậy. Tuy tôi chưa từng hoài nghi về việc chúng ta có đủ năng lực dành được quyền thống trị thế giới hay không, nhưng thực tế thì điều này thôi vẫn không đủ.
Albus, có lẽ cậu sẽ muốn hỏi tôi chúng ta còn thiếu cái gì. Kỳ thật tôi nghĩ, ở phương diện này cậu sẽ thấu đáo hơn tôi nhiều, đúng vậy, nếu cậu thực sự nghĩ đến thì đó chính là tương lai.
Tương lai của chúng ta, tương lai của thế giới.
Có lẽ cậu sẽ nói, bản chất của việc sắp đặt nhưng không đạt được cũng chẳng khác gì một tên ngốc, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được những ý nghĩ đang chạy lung tung trong đầu mình, cậu nhất định cũng hiểu.
Tương lai là một loại khả năng, nó bao hàm cả dòng chảy thời gian, đó là lĩnh vực mà sợ ngay cả pháp thuật cũng chẳng đυ.ng vào được, nhưng…con người có thể sáng tạo ra tương lai. Chúng ta muốn dạng tương lai thế nào thì dùng năng lực của chính mình để dành lấy, để phát triển, thế nên tôi tin rằng chúng ta có thể đạt được địa vị mà mình muốn.
Nhưng sau khi nhận được thì sao?
Tôi luôn suy nghĩ về vấn đề này, chúng ta dành được quyền thống trị, chúng ta có quyền quyết định tất cả, nhưng sao đó thì sao? Cậu hy vọng về một thế giới như thế nào? Albus?
Tôi không biết cậu sẽ có tôi một đáp án thế nào, và làm sao để thống trị thế giới này. Giữa chúng ta vẫn có những bất đồng không nhỏ, tôi tin vào sức mạnh tuyệt đối, tất cả đều khuất phục dưới sức mạnh, nhưng cậu thì khác, cậu tin vào sự khai sáng và lý giải. Dù cậu cũng đồng ý sức mạnh là trụ cột của tất cả, nhưng cậu lại càng tin vào việc lý giải mới là cầu nối quan trọng nhất.
Chúng ta đã từng nói, muốn để Phù Thủy nắm trong tay thế giới này, và làm cho tất cả Muggle đều biết đến sự vĩ đại của Phù Thủy, vậy Muggle sẽ tồn tại thành cái dạng gì? Chúng ta thật sự đã hiểu?
Một chính trị gia có trình độ nhất định phải có một tư duy sáng suốt, chúng ta không thể không hiểu về kẻ địch của mình. Đúng vậy, kẻ địch, Muggle là một sự tồn tại thấp hơn nhưng cũng không có nghĩa họ vốn không có giá trị gì, chúng ta không thể tàn sát tất cả Muggle mà chỉ có thể khiến họ khuất phục, thế nên tôi quyết định tìm hiểu về Muggle ”
“Đủ rồi!” Grindelwald thô lỗ cắt ngang sự ngâm nga của Dumbledore.
“Có chuyện gì sao?” vẻ mặt Dumbledore lãnh đạm “Cậu còn nhớ không, vì cái gì?”
“Albus, cậu thuộc lòng cả sao?” Grindelwald bỗng mở miệng.
“Tôi……” Dumbledore đột nhiên không biết nói gì, nhắm hai mắt, lúc mở ra, sau cặp kính đã khôi phục lại vị thủ lĩnh Bạch phù thủy vĩ đại “Đó không phải vấn đề cậu nên quan tâm, đúng không?”
“Đúng vậy, quả thật không phải.” Grindelwald gật đầu “Chúng ta đều hiểu đã không thể quay lại.”
“Bất quá Albus.” Grindelwald nói “Thiếu chút nữa tôi đã cho rằng cậu vẫn còn đang lẩn quẩn với vấn đề ở quá khứ. Tôi nhớ chúng ta đang thảo luận về lý do tôi thay đổi cái nhìn với Muggle đúng không?”
“Cùng với việc cậu sẽ thay đổi cái nhìn của Muggle, không bằng nói, cậu không thể không thay đổi cái nhìn.” Dumbledore ngồi cạnh Grindelwald, khoảng cách giữa hai người lúc đó khoảng 1 thước Anh.
“Đúng.” Bất cứ ai bị giam vài chục năm cũng đều thực sự học được cách bình tĩnh suy nghĩ, nếu ngươi không muốn nổi điên.
“Gellert, cậu luôn làm tôi kinh ngạc.” Dumbledore nhìn sóng biển nhấp nhô, mở miệng “Những lúc tôi cảm thấy cậu hết thuốc chữa thì cậu lại cho tôi một kinh hỉ mới.”
“Đây có lẽ là nguyên nhân cho việc bất phân thắng bại nhiều năm qua của chúng ta.” Grindelwald trả lời.
“Đúng vậy, thấy tình hình ở Đức không tốt, liền viện cớ quyết đấu với tôi để trốn khỏi sự trừng phạt của chiến tranh?” Dumbledore châm chọc.
“Nhưng cậu cũng có cho tôi đạt được ý đồ đâu?” Grindelwald hỏi vặn “Trong Nurmengard do tôi tự tay xây dựng có bố trí rất nhiều pháp thuật cao thâm, khi tôi bước vào chân đầu tiên thì cũng như cá trong chậu, không thể trở mình.”
“Chẳng lẽ tôi sẽ cho cậu khả năng trở mình lần nữa?” Vẻ mặt Dumbledore thoải mái “Thời điểm khi cậu thất bại, cậu cũng biết kết cục của mình rồi chứ.”
“Đúng vậy.” Grindelwald gật đầu “Tôi biết, nhưng tệ nhất là tôi không còn lựa chọn nào khác.”
“Nếu đã ngầm hiểu thì cần gì phải nhiều lời?” Dumbledore đứng lên, dùng một ‘Scourgify’ để làm sạch bụi trên áo chùng.
Grindelwald nhìn Dumbledore xoay người, cuối cùng cũng đứng lên, mở miệng “Albus, cậu vẫn nhẫn tâm hơn cả tôi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mỗi lần viết về hai người này ta đều muốn hỏng.
Ngày hôm nay còn có 1 giờ nữa thôi, hai người kia làm ta mất thời gian cả một ngày, rối rắm muốn chết.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- [Harry Potter] Truy Đuổi
- Quyển 2 - Chương 38: Bờ biển Puerto Rico