Sau khi cuộc gọi kết thúc, Kiều Chanh trả lời Phạm Vi: [Cháo.]
Sau đó, cô lại bấm vào đường link kia, ngồi dựa vào cửa kính trong suốt lướt xem một hồi lâu, trong video, người đàn ông mặc vest đen, dáng người cao ráo, đứng ở xa xa, còn rực rỡ hơn so với ánh đèn.
Anh nghiêng người, cổ áo vest hơi hé mở, để lộ áo sơ mi đen bên trong, anh mặc đồ đen trông rất bảnh bao, tỏa ra vẻ cấm dục, rất quyến rũ.
Cô chưa nhìn thấy anh đeo chiếc cà vạt kia bao giờ, nhưng chiếc kẹp cà vạt đó thì cô đã từng nhìn thấy.
Chiếc kẹp cà vạt đó là quà sinh nhật Kiều Chanh tặng cho Tạ Chu năm ngoái, vì anh đã mang món quà sinh nhật của cô đến tham dự buổi tiệc từ thiện, điều đó có nghĩa là những hành động kia của anh với người phụ nữ gợi cảm kia chắc hẳn là không có quan hệ gì.
Kiều Chanh tự an ủi mình, cởi dép đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, một tiếng rưỡi sau mới ra khỏi phòng tắm.
Phạm Vi đặt cháo lên bàn, nói: "Chị Kiều Chanh, đến ăn sáng nào."
Kiều Chanh lắc lắc mái tóc chỉ mới khô một nửa đi tới bàn ăn, vừa ngồi xuống thì điện thoại reo lên, là tin nhắn từ Tạ Chu.
Tạ Chu: [Gần đây anh rất bận nên sẽ về muộn vài ngày.]
Kiều Chanh nhìn chằm chằm vào câu trả lời của Tạ Chu, lại nhớ tới hot search, thay vì trả lời tin nhắn của anh như trước, cô đặt điện thoại lên bàn ăn, đợi đến khi ăn sáng xong, lên xe rồi mới trả lời.
Kiều Chanh: [Ba em rất muốn gặp anh, nếu anh không thể đến vào ban ngày thì vào ban đêm cũng được. Có thể mất hai tiếng, không, một tiếng, một tiếng là được.]
Kiều Chanh: [Anh có thể dành chút thời gian được không?]
Kiều Chanh tự trấn an mình, chỉ cần anh có thể đi cùng cô, cô sẽ giả vờ như không nhìn thấy chuyện xảy ra lần này.
Sau đó lại đợi rất lâu, cô đợi đến trưa, từ trưa đến chiều, từ chiều đến tối, cô đến nhà hàng nơi cô gặp Tống Hi, nhưng Tạ Chu vẫn không thèm trả lời tin nhắn.
Toàn thân Kiều Chanh như chìm trong nước biển lạnh lẽo, hô hấp không đều, mắt đau nhức, ăn uống lơ đãng, nhấc điện thoại lên xem mấy lần rồi lại đặt xuống, vô cùng thất vọng.
Tống Hi hỏi cô: "Tạ Chu đã giải thích với cậu chưa? Anh ta đã dỗ cậu chưa?"
Ngón tay đang cầm đũa của Kiều Chanh khựng lại, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào đĩa xương sườn trước mặt, vì để quay hình nên cô đã đặc biệt làm móng, mỗi đầu ngón tay đều đính kim cương, khi có ánh sáng chiếu vào, nó làm mắt cô đau nhức.
Cô vô thức nheo mắt, lại mở ra, gượng cười nói: "Anh ấy bận công việc, bọn tớ còn chưa có thời gian gặp nhau nữa."
"Anh ta còn chưa đến tìm cậu sao?" Tống Hi đặt đũa xuống, tức giận nói: "Tập đoàn Tạ thị ngoài anh ta ra thì không còn có ai khác sao? Anh ta là ông chủ, dưới quyền lại có nhiều nhân viên như vậy, bận đến mức không có thời gian gặp cậu sao?"
Càng nói càng tức giận, Tống Hi xắn tay áo nói: "Anh ta như thế là đang bắt nạt người khác mà? Đi, tớ cùng cậu đi đánh anh ta."
Kiều Chanh nắm lấy cánh tay Tống Hi, ngước mắt nhìn cô ấy: "Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, nghe tớ, mau ngồi xuống đi."
Tống Hi ậm ừ ngồi xuống: "Chuyện này anh ta nhất định phải giải thích, nếu không thì cậu nhất định không được để ý đến anh ta."
Kiều Chanh gật đầu: "Ừ, để anh ấy giải thích, nếu không tớ sẽ..."
Cô còn chưa nói xong, điện thoại di động của cô vang lên, người gọi đến là Tạ Chu, cô lập tức bắt máy, dịu dàng nói: "Anh xong việc chưa?"
"Ừ, em đang ở đâu?" Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại rất lạnh lùng, không cảm nhận được chút thân mật nào.
"Em đang đi ăn ở ngoài." Kiều Chanh nhướng mày hỏi: "Anh ăn cơm chưa? Có muốn đến ăn cùng em không?"
"Không." Giọng nói lạnh lùng của Tạ Chu truyền đến: "Anh muốn gặp em, gửi địa chỉ nhà hàng cho anh."
"Gặp bây giờ luôn sao?" Kiều Chanh nhướng mày hỏi.
"Như thế nào? Em không muốn à?" Tạ Chu như đang mất kiên nhẫn, âm thanh lúc nói chuyện bỗng nhiên trầm xuống: "Kiều Chanh, có phải anh đã chiều em quá rồi cho nên em đã quên mất thân phận thật của mình rồi hay không?"